Tag

công sở

Browsing

Có một thứ rất đáng sợ ở nơi công sở. Nó không phải là một loại virus nguy hiểm khiến bạn chết ngay lập tức, mà là một loại thuốc độc mãn tính có thể nuốt chửng tiền đồ của bạn lúc nào không biết. Đó chính là “Cảm xúc nổi loạn” – thứ cảm xúc thường gặp ở những người mới đi làm và đang tập thích nghi với môi trường làm việc mới.

“Tại sao anh ta lại ít việc hơn tôi? Tại sao tôi lại phải ở lại tăng ca trong khi mọi người đều về hết? Anh không phải là sếp của tôi, anh dựa vào cái gì mà dám ra lệnh cho tôi? Cho dù anh là cấp trên của tôi đi chăng nữa, anh cũng không được quát tôi như thế?”

Hãy thử nghĩ xem, bạn đã từng có suy nghĩ tương tự như vậy chưa?. Cho dù bạn không nói ra, nhưng chắc chắn bạn đang chửi thầm trong bụng, và lâu dần, thứ “cảm xúc nổi loạn” ấy đang gây nguy hiểm cho bạn đấy.

Nếu bạn đã từng có suy nghĩ như vậy. Hãy bình tĩnh lại! Và nếu như bạn không thể bình tĩnh được, hậu quả sẽ ra sao? Sớm muộn gì, cảm xúc ấy cũng sẽ bị đối phương cảm nhận được. 

Bạn đặt nghi vấn: “Tại sao anh ta lại biết được nhỉ?”. Dù bạn không nói ra, nhưng chính biểu hiện, giọng nói và thái độ của bạn đã tố cáo bạn rồi. Người Trung Quốc có câu “Tâm sinh tướng”, nghĩa là cảm xúc thường thể hiện ngay trên khuôn mặt, tâm thế nào thì diện mạo như vậy. Giác quan giữa người với người rất nhanh nhạy, tinh thế, chỉ cần trong đầu bạn có suy nghĩ đó thôi, đối phương sẽ cảm nhận được ngay.

Có một thứ cảm xúc không được phép tồn tại nơi công sở: Nếu không biết kiềm chế, mất việc như chơi! - Ảnh 1.

Nếu đối phương là đồng nghiệp của bạn, họ sẽ nghĩ: “Tên nhóc này thái độ không hợp tác, lần sau không tìm nó nữa”

Nếu đối phương là khách hàng của bạn, họ sẽ nghĩ: “Tại sao mình có thể đầu tư tiền của cho người như vậy? Liệu cậu ta có biết làm ăn kinh doanh hay không?”

Nếu đối phương là cấp trên của bạn, họ sẽ nghĩ: “Tại sao tên này luôn tỏ thái độ khó chịu như vậy? Hay là nó có bất bình gì với mình”. 

Chỉ cần một trong số họ suy nghĩ về bạn như vậy, e rằng những ngày tháng của bạn ở nơi làm việc ấy không còn dài nữa đâu. Và nếu như một ngày nào đó, có ít nhất ba người đều nói ra cùng một suy nghĩ như vậy, thì coi như số phận của bạn đã được định đoạt. Hãy thu dọn đồ đạc và chuẩn bị ra đi nhé!

Ai trong chúng ta cũng đều đã từng trải qua một thời trẻ dại, cũng đã từng nổi loạn. Thậm chí, có một khoảng thời gian, chúng ta rất thích cụm từ “Không giống ai”, và cho rằng nó thật tuyệt, nó thể hiện được cá tính, sự khác biệt, lập dị của bản thân. 

Tuy nhiên, nếu mang tâm lý này đến chỗ làm việc, nó chỉ chứng tỏ rằng bạn chưa trưởng thành mà thôi. Và chính tâm lý nổi loạn ấy sẽ đảo ngược tất cả những việc bạn cần làm và hại chính bản thân bạn.

Có một thứ cảm xúc không được phép tồn tại nơi công sở: Nếu không biết kiềm chế, mất việc như chơi! - Ảnh 2.

Tôi phát hiện ra một điều rất thú vị: Những người sẵn sàng hợp tác với đồng nghiệp, con đường thăng tiến của họ ở nơi làm việc sẽ rộng mở hơn, những người luôn có tư tưởng chống đối, tiền đồ của họ cũng sẽ trở nên hẹp hơn. 

Bởi vì, một khi bạn không thích người khác, người khác cũng không thích bạn, bạn xa lánh người khác, những người khác cũng sẽ xa lánh bạn, khi bạn mặc một chiếc áo mang tên “chống đối” để bảo vệ chính mình, thì vô hình chung bạn đang dần dần gạt mình ra khỏi tập thể. 

Đột nhiên tôi nhớ đến một câu nói nổi tiếng trên mạng, mặc dù không hẳn là đúng, nhưng rất phù hợp trong trường hợp này: “Bạn nghĩ rằng những người khác giống như một con bò, chưa chắc họ cũng nghĩ rằng bạn cũng giống một con bò, nhưng nếu bạn nghĩ người khác ngu ngốc, thì bạn mới thực sự là kẻ ngốc trong mắt họ.”

Nếu bạn muốn tạo sự khác biệt ở nơi làm việc, hãy mở rộng trái tim của bạn! Chân thành giao tiếp với mọi người, làm việc nghiêm túc và chăm chỉ. Khi sức mạnh của bạn và đồng nghiệp tạo thành sức mạnh tập thể, thì lúc đó bạn sẽ cảm thấy sự nghiệp của bạn đang lên như diều gặp gió.



Thu Hoài


Theo Trí Thức Trẻ

Vị trí trưởng phòng bạn phấn đấu nhiều năm trời mới có được, rồi một ngày nọ, sếp thông báo với bạn rằng, bạn sẽ phải chia sẻ vị trí với một nhân viên mới. Có vẻ như bạn đang tức giận và ở mức chịu đựng của bản thân. Bạn cảm thấy không được tôn trọng.

Thực tế là ông chủ thậm chí không thông báo với bạn một cách thẳng thắn rằng bạn sẽ phải chia sẻ văn phòng của bạn với người khác. Điều này cho thấy rằng, ông ta không coi trọng bạn và mặc định đó là một điều hiển nhiên. Mối quan hệ giữa bạn và người quản lý, công việc rất quan trọng. Nếu đó là một mối quan hệ tốt, bình đẳng, bạn sẽ cảm thấy bản thân có giá trị , được công nhận và tôn trọng. Và cũng giống như bất kỳ mối quan hệ nào, điều đó đòi hỏi bạn có một kỹ năng giao tiếp tốt.

Liệu có phải là khôn ngoan khi trao đổi thẳng thắn với sếp. Câu trả lời ngắn gọn: Chính xác là như vậy! Mọi quản lý đều bận rộn và họ cũng không thể tránh khỏi những thiếu sót, không đủ khả năng để hiểu hết nhân viên của mình. Mọi quản lý đều muốn lắng nghe nguyện vọng của nhân viên. Vì thế, cấp dưới cần biết cách truyền đạt nhu cầu và mục tiêu của mình cho họ.

Tất nhiên, sẽ là không chuyên nghiệp nếu bạn bước vào phòng sếp và tức tối, đòi hỏi phải biết tại sao một số người ngoài cuộc không xứng đáng lại có được vị trí bằng bạn, trong khi bạn làm việc chăm chỉ lại bị phớt lờ. Điều đó có lẽ sẽ giúp bạn giải tỏa nỗi tức giận tạm thời, nhưng đó là một ý tưởng khủng khiếp.

Thay vào đó, bạn nên trò chuyện trực tiếp với tư cách một người trưởng thành với sếp về những gì bạn muốn một cách cụ thể. Bạn có biết mình muốn gì không? Ví dụ, bạn đang tìm kiếm thêm công việc? Một văn phòng riêng? Vị trí mới? Tăng 10% lương?

Một khi bạn biết rõ bạn muốn gì, hãy sắp xếp một cuộc gặp với sếp và chuẩn bị cho cuộc trò chuyện. Như với bất kỳ cuộc thương lượng “khốc liệt” nào với nhà quản lí, tốt hơn hết là hãy loại bỏ yếu tố bất ngờ. Gửi email cho sếp của bạn và sắp xếp cuộc hẹn để thảo luận về “nguyện vọng nghề nghiệp và tương lai của bạn với công ty”. Sau đó, họ sẽ biết đó là vấn đề nghiêm trọng.

Các chuyên gia nhân sự khuyên bạn nên giữ cho cuộc trò chuyện tập trung vào bạn và con đường sự nghiệp của bạn thay vì nói về đồng nghiệp. Yêu cầu một mốc thời gian và thông tin phản hồi của sếp mà nhờ nó, bạn sẽ biết phải làm gì tiếp theo. Có thể sếp không coi trọng bạn vì bạn đã không nói lên vấn đề và yêu cầu thêm ở bạn nếu bạn không đặt ranh giới.

Mặt khác, họ có thể không thực sự nhìn thấy bạn và giá trị bạn mang lại – bây giờ hoặc mãi mãi. Nếu như vậy, đó có thể là thời điểm bạn nên tìm một môi trường mới tốt hơn, có thể là một bộ phận mới hoặc công ty mới.

Dù bằng cách nào, bạn cũng cần phải tách rời cảm xúc ra khỏi công việc. Đó là một điều nói thì dễ nhưng thực sự khó thực hiện, nhưng chính điều đó tạo nên một thế giới khác biệt. Thử tập trung vào bản thân, gia đình và những thứ bạn thích bên ngoài văn phòng thay vì bận tâm đến những nỗi bực tức từ công sở.

Hãy nhớ rằng – có nhiều điều để quan tâm trong cuộc sống hơn là công việc, ngay cả khi bạn yêu thích những gì bạn đang làm. Khi bạn tìm thấy sự cân bằng và sức mạnh đó trong chính mình, sếp và đồng nghiệp của bạn có thể bắt đầu chú ý và tôn trọng bạn hơn.



Theo Minh An


Infonet

Đánh giá mức căng thẳng của bạn 

Trong cuốn sách “Overworked”, Overwhelmed and Underpaid, tác giả Louis Barajas chỉ ra rất nhiều dấu hiệu cho thấy có thể bạn đang gần như kiệt sức với công việc. 

– Bạn thường xuyên làm việc hơn 40 giờ một tuần. 

– Trong một tháng qua ít nhất một lần bạn đã từng suy nghĩ nghiêm túc về việc bỏ công việc hiện tại để tìm việc mới. 

– Trong vòng sáu tháng qua bạn để nhỡ ít nhất một lần kế hoạch hoàn thành một công việc lớn. 

– Bạn chần chừ chưa đi khám bệnh vì không có thời gian cũng như tiền bạc. 

– Bạn cảm thấy căng thẳng và bất an nhiều hơn về tình hình tài chính của bạn so với 5 năm trước đây. 

Căng thẳng không chỉ làm bạn không vui với công việc mà còn có thể ảnh hưởng đến hiệu năng làm việc, vì stress lâu dài sẽ gây ra tổn thương về sức khỏe thể chất và tinh thần của bạn. Tìm ra được nguyên nhân của những căng thẳng trong công việc là bước đầu giúp bạn tìm ra giải pháp xử lý chúng. Dưới đây là những nguyên nhân có thể gây ra căng thẳng cho bạn trong công việc:

1. Cạnh tranh nơi công sở và những trò tán gẫu 

Việc phải hoàn thành các mục tiêu công việc theo đúng kỳ hạn đặt ra đã là một thách thức quá đủ, nhưng nếu đang làm việc trong môi trường có tính cạnh tranh cao, bạn buộc phải để mắt tới các đồng nghiệp khác. Nếu bạn là mục tiêu của các cuộc bàn tán hay đang ở trung tâm của những tranh chấp quyền lực thì mức căng thẳng của bạn có thể đã vượt ngưỡng cho phép rất xa. 

Stress công sở: Chạy đâu cho thoát, làm nhân viên có tránh vỏ dưa thì cũng sẽ gặp vỏ dừa, căng thẳng triền miên là chuyện thường tình - Ảnh 1.

2. Làm việc quá nhiều

Có thể bạn đang phải thực hiện một dự án lớn cho công ty và phải dành ra nhiều giờ làm việc, thậm chí còn mang việc về nhà. Nếu tình trạng này không liên tục xảy ra, có thể đó không phải là một vấn đề, nhưng nếu bạn luôn thường xuyên phải về muộn hoặc tiếp tục làm việc ở nhà đến khuya, một lúc nào đó bạn sẽ bắt đầu cảm thấy stress.  

3. Công ty, công việc có thay đổi

Có thể công ty bạn đang cải cách một số những quy định về mức lương bổng, giờ giấc, giảm biên chế mà bạn không thấy hợp lý, sếp mới đến, một số hoạch định mới trong công việc… những biến đổi trong công ty, công việc này đều khiến bạn gặp áp lực không mấy thoải mái từ công việc.

4. Lựa chọn ngành nghề không phù hợp

Nếu công việc bạn đang làm không phù hợp với tính cách, năng lực, sở thích hay những giá trị liên quan công việc của bạn, bạn sẽ có xu hướng không hài lòng với công việc. Vì vậy, bạn cần cân nhắc thật kỹ những yếu tố trên trước khi chọn ra con đường sự nghiệp của mình. 

Stress công sở: Chạy đâu cho thoát, làm nhân viên có tránh vỏ dưa thì cũng sẽ gặp vỏ dừa, căng thẳng triền miên là chuyện thường tình - Ảnh 2.

5. Công việc không đúng với bạn

Phải làm việc với cấp trên không sử dụng trọn vẹn kỹ năng và năng khiếu của bạn sẽ phần nào tạo ra căng thẳng. Cũng có trường hợp bạn không có đủ khả năng để hoàn thành tốt công việc. Trước khi nhận lời vào làm việc ở một nơi nào đó, bạn cần đảm bảo rằng bạn và công việc này phù hợp với nhau về mọi mặt.

6. Môi trường làm việc khiến bạn nhàm chán

Đối với những người phải làm đi lặp làm những công việc mà ngày này qua ngày kia cứ lặp đi rồi lại lặp lại, lương bổng không thay đổi, bạn làm nhiều năm không thăng lương, cấp bậc… đây đều là những nguyên nhân khiến bạc chán ghét công việc và phát “ngấy” với nó nhưng vẫn không biết cách nào giải quyết tốt nhất.

7. Hay đơn giản là do áp lực từ chính bản thân bạn

Đối với những bạn có quá nhiều mong muốn từ công việc, làm việc quá cầu toàn, đơn giản là vì bạn tự ti, đánh giá quá tầm quan trọng của chính bản thân… thì đây cũng là những nguyên nhân khiến bạn đối mặt với stress vì công việc.

Stress công sở: Chạy đâu cho thoát, làm nhân viên có tránh vỏ dưa thì cũng sẽ gặp vỏ dừa, căng thẳng triền miên là chuyện thường tình - Ảnh 3.

Vậy giải quyết những áp lực từ công việc này ra sao?

– Hoạch định kế hoạch làm việc thông minh, khoa học.

– Dành thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục sức khoẻ.

– Sắp xếp các mức độ ưu tiên rõ ràng, tập trung cao độ vào công việc đang làm, tránh lãng phí thời gian và sức lực.



PV (Tổng hợp)


Theo Trí Thức Trẻ

Làm việc nơi công sở, quan trọng nhất là phải chuyên nghiệp, có khả năng làm việc nhóm, nhanh nhạy trước cái mới và linh hoạt trong ứng xử. Bất kể là người đã đi làm lâu năm hay người mới đi làm, đều phải cẩn thận ghi nhớ 10 “quả bom hẹn giờ” dưới đây, đừng để bị “nổ” rồi mới hối hận.

1. Gặp khó khăn không biết mở miệng nhờ giúp đỡ

Từ nhỏ, thầy cô luôn dạy chúng ta rằng, không biết phải hỏi, muốn giỏi phải học. Vậy mà giờ vẫn có không ít các bạn mới đi làm, không hiểu không biết cũng chẳng chịu nói, cứ im ỉm tự đoán tự làm.

Bình thường người ta đuối nước còn biết vùng vẫy cầu cứu, nhưng nhiều người “đuối nước” nơi công sở lại lựa chọn im lặng, tự đày đọa mình. Cứ như thế, họ càng trôi càng xa, đợi đến khi sức cùng lực kiệt, ý chí tiêu tan, họ cũng chẳng còn cách nào trụ lại nơi đó nữa.

2. Không suy nghĩ kĩ càng trước khi hỏi

Không biết thì nên hỏi, nhưng cũng không thể cứ trực tiếp hỏi mà không hề suy nghĩ qua.

Thường trước khi đặt ra câu hỏi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề đó, và có một số cách nhìn nhận riêng. Vì vậy khi hỏi, tôi hy vọng thông qua quá trình thảo luận, mình có thể đưa ra một đáp án tốt hơn, hoặc thử xem hướng đi của mình có thể thuyết phục được người khác hay không.

Nhưng khi tiếp nhận câu hỏi từ những người khác, tôi dần phát hiện ra, rằng khi đặt câu hỏi, có rất ít người đưa ra được ý kiến cá nhân cho thấy họ từng cố lý giải nó. Đa số bọn họ đều chỉ “ném” vấn đề ra, rồi chờ đợi câu trả lời từ tôi. Sau đó họ sẽ phản ứng kiểu: “Ok, em làm theo lời anh đấy nhé.”

Như vậy, nếu có vấn đề gì xảy ra thì trách nhiệm biến thành của tôi. Điều này khiến tôi không được thoải mái cho lắm. Vì thế, khi hỏi một vấn đề gì đó, đừng mang theo tâm thái “đùn việc” hoặc chối bỏ trách nhiệm.

Ít nhất phải đưa ra được cách nhìn nhận vấn đề của chính mình, rồi thảo luận cùng người ta, như thế vấn đề mới nhanh chóng được giải quyết. Dù sao vấn đề cũng là của bạn, đừng thản nhiên đẩy qua cho người khác.

Chuyện công sở cuối tuần: Nếu còn giữ 10 quả bom hẹn giờ này, không sớm thì muộn sự nghiệp của bạn sẽ bị nổ lúc nào không hay - Ảnh 1.

3. Thói quen kéo dài ‘deadline’

Khi đặt ‘deadline’, nên cho nhau thời gian hợp lý để có thể co dãn. Cho dù lượng công việc nhiều hay ít, tôi đều chia giai đoạn với đối phương trước, phân tích kĩ càng, sau đó mới đặt deadline. Nhưng vẫn có nhiều người nói nộp muộn liền nộp muộn mà không có bất kì một biện pháp “vớt vát” nào.

Hoàn thành công việc đúng thời hạn là nguyên tắc cơ bản của một người đi làm. Xin hãy có trách nhiệm với đồng nghiệp, công ty và chính bản thân bạn.

4. Chờ đợi bị động, tốc độ làm việc chậm chạp

Đúng ra, chúng ta nên làm việc theo trình tự thế này: cố gắng hoàn thành công việc càng sớm càng tốt, xong việc rồi tìm một đồng nghiệp liên quan để thảo luận, góp ý, bàn giao. Nhưng một số người lại không hiểu được điều này.

Họ làm xong việc thì bỏ đấy, chẳng buồn thảo luận hay báo cáo gì. Mỗi người đều phải hiểu rõ vị trí của mình ở đâu trong cả tiến trình, nắm được tiến độ làm việc của cả nhóm, chủ động truyền và nhận “bóng”. Không nên kéo dài thời gian, giúp cho từng giai đoạn của kế hoạch có thể hoàn thành thuận lợi theo đúng dự tính. Vậy mới có thể hoàn thành công việc theo như mục tiêu đã đề ra.

5. Không biết làm cũng không dám nói, chỉ vùi đầu vào làm

Không nên cứ nhận việc xong là bắt tay vào làm luôn, mà trước tiên phải suy nghĩ xem nên làm thế nào, sắp xếp lên kế hoạch hợp lý rồi hãy bắt đầu. Nếu vùi đầu đi làm, mất cả đống thời gian mới phát hiện ra đã làm sai, khiến chính mình không còn thời gian để thay đổi, đồng nghiệp không còn thời gian để sửa chữa, sẽ thành ra gây tổn thất cho công ty.

Không làm được thì nói không làm được, khi thời gian vẫn còn, mọi người có thể cùng nhau bàn bạc nghĩ cách, hoặc chia lại công việc chứ cứ ép bản thân mình thì vừa hại mình vừa hại cả công ty.

Chuyện công sở cuối tuần: Nếu còn giữ 10 quả bom hẹn giờ này, không sớm thì muộn sự nghiệp của bạn sẽ bị nổ lúc nào không hay - Ảnh 2.

6. Bệnh nặng bệnh nhẹ không bệnh, đủ loại lý do xin nghỉ

Tôi từng nghe đến một nguyên tắc khiến tôi vô cùng kinh ngạc: “Sinh nhật có thể xin nghỉ.”

Đi làm bao nhiêu năm, chỉ khi bệnh không chịu được hoặc có việc quan trọng lắm tôi mới xin nghỉ. Bởi vì xin nghỉ chỉ khiến công việc đáng nhẽ là của tôi bị đẩy sang cho người khác, hoặc chất lượng công việc đi xuống mà thôi.

Nhiều năm nay, mỗi lần đồng nghiệp xin nghỉ, tôi thật sự muốn hỏi: “Sức khỏe của cậu thật sự kém hơn tôi sao?”

Bạn nghỉ rồi, cũng tức là phần việc của bạn hoặc sẽ do người khác gánh, hoặc sẽ bị dồn lại chờ bạn đi làm. Cho dù thế nào đi nữa, điều đó cũng sẽ gây phiền hà cho một vài người, có khi là rất nhiều người, thậm chí là tạo thành tổn thất cho công ty.

7. Chưa làm xong việc đã ung dung bỏ về

Trong công ty, mỗi một hạng mục công việc đều được phân chia và sắp xếp chặt chẽ, yêu cầu tiến độ nghiêm ngặt. Cho nên chỉ cần có ai đó xin nghỉ hoặc rời bỏ vị trí mà không nói rõ ràng, thì công việc sẽ bị tồn đọng.

Khi có ai khác phải đứng ra thay bạn đảm nhận phần việc đó, rất có khả năng họ sẽ chỉ làm qua quýt cho xong, vì họ cũng bận chẳng kém, và đấy dù sao cũng chẳng phải việc của họ. Hay thậm chí người thay thế có lòng muốn làm tốt, thì cũng chưa chắc họ đã quen việc được như bạn. Cuối cùng công việc sẽ không được hoàn thành với chất lượng tốt nhất.

Con người ta làm gì cũng phải làm cho tới nơi tới chốn. Việc đã giao cho bạn thì bạn phải có nghĩa vụ chịu trách nhiệm với nó từ đầu đến cuối, chứ không phải bắt đầu thì hồ hởi, làm được lưng chừng lại tùy hứng bỏ đi.

Chuyện công sở cuối tuần: Nếu còn giữ 10 quả bom hẹn giờ này, không sớm thì muộn sự nghiệp của bạn sẽ bị nổ lúc nào không hay - Ảnh 3.

8. Mượn công việc để đi giải quyết việc riêng

Trong mấy năm làm việc của tôi, có ít nhất ba lần nhận được thông báo từ bên thứ ba rằng đồng nghiệp của mình không đến thăm hỏi khách hàng theo kế hoạch, mà lại đi xem phim, đi tụ họp bạn bè…

Thế mà khi tôi hỏi về phản ứng của khách hàng, anh ta lại có thể nói vanh vách như thật. Nếu thật sự cần thời gian để giải quyết việc riêng, cứ nói rõ, việc gì phải giấu giấu diếm diếm như thế?

9. Làm việc qua loa, không vận dụng kĩ năng chuyên nghiệp

Khi làm xong một việc gì đó, tôi thường kiểm tra lại rất nhiều lần, viết một bài luận cũng phải xem lại vài lượt mới yên tâm. Làm như thế, tôi sẽ có thể tìm ra những điểm chưa hợp lý và tìm ra cách sửa chúng để sản phẩm của mình hoàn hảo hơn.

Nhưng mấy năm gần đây khi làm việc cùng những đồng nghiệp trẻ tuổi, tôi thường xuyên bắt gặp tình trạng báo cáo sơ sài, qua loa. Tôi hỏi rốt cuộc các bạn có vận dụng kiến thức đã học để làm việc không, thì nhận được những câu trả lời rất mơ hồ.

Bạn học kiến thức chuyên ngành để làm gì nếu không vận dụng nó vào công việc. Làm việc thì cần nghiêm túc, không thể dùng trực giác hay bản năng để giải quyết cho xong được.

10. Làm việc không rõ ràng, gặp chuyện liền lập tức thoái thác trách nhiệm

Có một số người, rõ ràng là chưa nhận thức được đầy đủ vấn đề, lại cứ đổ cho công ty không tạo điều kiện. Tôi rất muốn hỏi mấy người đó, có thật là công ty không tạo điều kiện cho họ không, hay là chính họ làm việc còn chưa đâu ra đâu cả?

Chẳng công ty nào không muốn tạo điều kiện cho nhân viên, nhưng họ luôn mong rằng, cùng với những điều kiện thuận lợi họ cung cấp, nhân viên có thể cho họ thấy sự nỗ lực và hiệu quả công việc. Khi làm việc, hãy làm cho ra hồn trước, rồi hãy bàn đến chuyện nên có cái này cái kia thì sẽ tốt hơn.

Chuyện công sở cuối tuần: Nếu còn giữ 10 quả bom hẹn giờ này, không sớm thì muộn sự nghiệp của bạn sẽ bị nổ lúc nào không hay - Ảnh 4.

Công sở chưa bao giờ là một môi trường dễ tồn tại, thế nhưng thật ra nó cũng chẳng khó chịu và mệt mỏi như bạn nghĩ. Chỉ cần có ý thức làm tốt việc của mình, cộng thêm một chút khéo léo trong ứng xử, sẽ chẳng văn phòng nào khó dễ bạn mãi đâu.

*Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả, được trích từ YBOX.VN |Youth Confession.



PV


Theo Trí Thức Trẻ/Youth Confessions

Một phần ba cuộc đời chúng ta bỏ thời gian dành để làm việc trong căn phòng, xung quanh là đồng nghiệp với những chồng tài liệu chất đống, trước mắt là màn hình máy tính được bật cần mẫn suốt 8 tiếng đồng hồ 6 ngày 1 tuần hoặc hơn thế. Chúng ta làm việc, chỉ chú tâm vào làm việc, ấy thế mà bầu không khí chốn công sở đã sản sinh ra một căn bệnh thời đại có tên gọi stress.

Tất nhiên, môi trường nào cũng có thể sản sinh ra căn bệnh stress nhưng các nhà khoa học và các nhà tâm lý vẫn lưu tâm nhiều nhất đến loại stress là sản phẩm của cuộc sống công sở. Căn bệnh này có nhiều mức độ, nguyên nhân gây ra là từ “virus” áp lực: áp lực trong công việc, áp lực về các mối quan hệ, áp lực về thu nhập, áp lực của lòng tin…

Sự kéo dài của stress có thể làm gia tăng nguy cơ mắc bệnh tim mạch và đẩy nhanh quá trình lão hóa. Hơn nữa, cảm xúc tiêu cực giống như một căn bệnh truyền nhiễm, căng thẳng cũng ảnh hưởng đến chất lượng các mối liên hệ của bạn với người khác. Vì thế, biết cách ngăn chặn “con virus” nguy hại này càng sớm càng tốt; càng biết cách quản lý căng thẳng của bản thân, bạn càng lây lan cảm xúc tích cực đến những người xung quanh bạn.

Trời đã nóng lại còn stress: Biết được những mẹo này, chắc chắn đi làm sẽ không còn là nỗi sợ hàng đầu nữa! - Ảnh 1.

Những việc không nên làm:

Không thức khuya

Ngay lúc này, giấc ngủ là điều cần thiết và quan trọng nhất với bạn. Khi gặp vấn đề khó khăn, não bộ đã phải tốn rất nhiều sức vì “căng cứng” và suy nghĩ nhiều thứ lo âu, mệt mỏi. Hãy giúp bản thân tái tạo lại năng lượng bằng cách đi ngủ sớm để có thêm năng lượng tìm cách giải quyết vấn đề còn tồn đọng.

Tránh ăn quá nhiều

Phụ nữ thường rơi vào trường hợp này: lo lắng dẫn đến ăn quá nhiều, và nguy hiểm hơn họ toàn chọn đồ ngọt. Để giải quyết thói quen không tốt cho sức khỏe trên, bạn hãy hướng nhu cầu ăn uống của mình vào những món bổ hơn như trái cây, thực phẩm giàu dinh dưỡng khác.

Không lạm dụng chất kích thích

Uống rượu, hút thuốc lá, hay nghiêm trọng hơn là sa vào chất gây nghiện đều là cách phản ứng rất phổ biến ở người bị căng thẳng tinh thần. Trong khi tác dụng thư giãn từ những chất này là tức thời, hậu quả mà nó để lại cho cuộc sống và sức khỏe của bạn là không thể lường hết.

Tránh tiêu xài bốc đồng

Dù cảm giác mua sắm sẽ giúp bạn thoải mái, hưng phấn vô cùng nhưng chúng chỉ là nhất thời thôi. Nếu không muốn bạn lại có thêm một nỗi lo mới về tiền bạc, các loại thẻ tín dụng thì nên cân nhắc trước khi “vung tay quá trán” đấy!

Tránh cáu giận

Có phải lúc nào bạn cũng luôn luôn đúng? Bạn sẽ làm gì khi mọi người không ủng hộ phương cách làm việc của bạn? Hợp tác thay vì đối đầu nhau. Đó là cách tốt nhất và luôn luôn đúng để duy trì tốt công việc. Nhường nhịn để cho cả hai bên đều giảm bớt căng thẳng và dễ chịu hơn. Mềm dẻo và cố gắng duy trì mối quan hệ tích cực với đồng nghiệp. 

Không nên cam chịu tiếp tục sống chung với stress

Cách bạn suy nghĩ, nhìn nhận về vấn đề quyết định đến 50% cách bạn giải quyết chúng. Stress khó tránh khỏi trong nhịp sống hiện đại, nhưng như vậy không có nghĩa là bạn phải cam chịu sống mỗi ngày với stress. Khoa học đã chứng minh người thường xuyên căng thẳng phải đối diện với rất nhiều nguy cơ sức khỏe, cả về tinh thần lẫn thể chất. Bạn hoàn toàn có thể chủ động tìm giải pháp, sự hỗ trợ của mọi người với từng vấn đề. Nhờ vậy, bạn sẽ nhanh chóng giải quyết suôn sẻ và bảo vệ bản thân khỏi stress.

Trời đã nóng lại còn stress: Biết được những mẹo này, chắc chắn đi làm sẽ không còn là nỗi sợ hàng đầu nữa! - Ảnh 2.

Những việc nên làm:

Tha thứ

Việc suy nghĩ quá nhiều về một sự kiện sẽ khiến các suy nghĩ tiêu cực xuất hiện lặp đi lặp lại trong đầu bạn, giống như bạn xem đi xem lại một bộ phim đáng sợ. Những người hay nổi nóng thường sẽ không thể ngừng suy nghĩ về những việc đã làm họ nổi nóng, và việc này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng của bạn. Tha thứ không có nghĩa là bạn đồng tình với những gì người đó đã làm cho bạn mà chỉ có nghĩa là bạn không dùng sự kiện đó để chống lại họ và sự kiện đó sẽ không thể gây ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc sống của bạn được.

Nói hết ra

Nói ra tất cả những gì (dù là tồi tệ nhất) bạn nghĩ về sếp của mình trong cuộc vui với mấy cô bạn gái thật sự có lợi cho tâm lý. Sau khi quan sát một vài nhóm người tại các nơi làm việc khác nhau, Yehyda Baruch, giáo sư tại trường Rouen Business tại Pháp đã tìm ra rằng nói những điều bậy bạ, nhí nhố có thể giải tỏa căng thẳng và thắt chặt liên kết giữa mọi người.

Điều quan trọng là, “Cứ bình thường”, Baruch nói “Làm việc một cách chuyên nghiệp và đừng bao giờ văng tục trước mặt khách hàng hay bất kỳ ai”. Hãy để dành những lời “thật mất lòng” đó khi ở giữa một nhóm bạn thân.

Sắp xếp công việc

Cứ cố gắng muốn làm hết mọi việc trong cùng lúc bạn sẽ cảm thấy công việc tràn ngập, và kết quả là bạn sẽ không hoàn thành tốt một công việc nào. Thay vào đó, bạn hãy làm một danh sách cho công việc của bạn. Mỗi công việc ứng với một thời gian hoàn thành nhất định. Dành ưu tiên cho những công việc quan trọng và đặt chúng lên hàng đầu. Như thế, bạn sẽ hoàn tất tốt mọi việc mà không sợ bị trễ hẹn. 

Chăm tập luyện thể dục thể thao

Cơ thể khỏe mạnh là tiền đề cho một tinh thần thoải mái để đánh bại stress. Chỉ cần tập luyện khoảng 30 phút mỗi ngày là bạn đã có thể nâng cao được sức khỏe, tránh căng thẳng tinh thần và nhờ vậy, phòng ngừa nhiều bệnh nguy hiểm như béo phì, tăng huyết áp, đái tháo đường. Bạn nên bắt đầu tập với cường độ vừa phải (bơi, đạp xe, chạy bộ…) và chọn môn thể thao yêu thích của bản thân.



V.D (Tổng hợp)


Theo Trí Thức Trẻ

Mới đi làm có một năm nhưng Quốc Huy đã trở thành “tội đồ vương” tại công ty, ngay cả một số đơn vị đối tác giờ đây cũng không mấy tin tưởng cậu ta.

Quốc Huy làm việc cho một công ty xuất nhập khẩu, có thể do tính tình hiền lành thật thà nên vừa mới vào làm trong công ty, cấp trên của cậu ta cứ thích đổ đủ loại trách nhiệm với những tội không đâu vào đâu lên đầu cậu ta. Quốc Huy còn nhớ, lần đầu tiên cậu ta phải chịu tội oan vào tháng 10 năm ngoái, khi đó công ty vừa ký kết một hợp đồng lớn với một đối tác lớn là công ty nước ngoài. 

Trong hợp đồng lần đó, có ghi rõ cuối tháng là phải gửi cho bên đối tác xem hàng mẫu, thế nhưng mãi mà khách hàng vẫn không thấy hàng mẫu được gửi đến. Và khi khách hàng gửi mail cho lãnh đạo công ty hỏi nguyên nhân thì cấp trên của cậu ta đã đổ hết trách nhiệm lên đầu Quốc Huy, nói do cậu ta chưa quen với quy trình làm việc, gửi nhầm hàng mẫu cho một công ty khác. Nhưng thực ra là hàng mẫu này không được chuyển đi đúng thời hạn trong hợp đồng, và nguyên nhân là do cấp trên của Quốc Huy đã nhầm lẫn thời gian lấy hàng mẫu.

Khi đó, Quốc Huy cảm thấy rất tủi thân, thế nhưng là một nhân viên mới, đôi khi chịu tội thay cấp trên là chuyện bình thường, hơn nữa mình cũng không mất mát gì, có khi lại lấy được lòng cấp trên nên tội này cậu ta cam tâm tình nguyện nhận thay cấp trên của mình.

Và kể từ đó về sau, cứ xảy ra chuyện gì với khách hàng là cấp trên của cậu ta luôn có thói quen đổ hết lên đầu Quốc Huy. Mà mỗi lần như thế Quốc Huy lại ngậm bồ hòn làm ngọt, và cũng không để ý đến chuyện đó nữa, cuối cùng chỉ trong vòng một năm cậu ta phải chịu tội oan những 6 lần. 

Những “kẻ chịu tội thay” chốn công sở, nỗi khổ khó nói của người mới đi làm - Ảnh 1.

Và cậu ta trở thành “tội đồ vương” trong công ty. Nhưng cũng nhờ thế mà quan hệ của cậu ta và cấp trên trở nên gần gũi hơn. Quốc Huy nói, cấp trên của cậu là người cẩu thả, nói trước quên sau nên từ khi có cậu làm người chịu tội thay thì bất cứ việc gì cấp trên của cậu cũng sẽ thương lượng với cậu một chút, và dần việc cậu ta nhận tội thay cấp trên cũng dần trở thành một hiệp ước ngầm giữa hai người.

Quốc Huy cho rằng, việc cậu ta chịu tội thay cấp trên giúp cậu ta kéo gần mối quan hệ hơn với cấp trên, còn công việc của bản thân Quốc Huy cũng luôn hoàn thành tốt, như vậy sự nghiệp trong chốn công sở của cậu cứ thuận lợi mà phát triển. Thế nhưng, sự việc không đơn giản như Quốc Huy tưởng, tháng trước công ty có ký được một hợp đồng lớn, cấp trên của Quốc Huy muốn cho cậu cùng tham gia, thế nhưng phía đối tác khi biết Quốc Huy chịu trách nhiệm về đơn hàng, họ đã lập tức gửi công văn phản đối. 

Lý do họ đưa ra là Quốc Huy không đủ nghiêm túc trong công việc, họ sợ rằng sản phẩm nếu giao cho cậu ta sẽ không đảm bảo được về chất lượng. Quốc Huy vô cùng tủi hổ, cậu ta nghĩ rằng cấp trên của cậu ta sẽ giúp cậu ta giải thích với khách hàng, thế nhưng không, sếp cậu ta lại quen để cậu ta làm “kẻ chịu tội thay”.

Hình tượng cá nhân mỗi người chốn công sở cần phải dựa vào trình độ nghiệp vụ, và tác phong làm việc. Nhận lỗi thay cấp trên vô tình làm giảm giá trị hình tượng mà bạn đã cố gắng xây dựng được, vì vậy nếu có trường hợp đó xảy ra bạn hãy thẳng thắn nói với cấp trên của bạn là chỉ một lần và không có lần sau.



Hằng Phương


Theo Trí Thức Trẻ

Từ khi burnout đến…

Hai năm trước, không giống bao người khác, bà Stacey đã dành cả tuổi trung niên để hoàn thành chương trình học thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh, để đảm nhận công việc ‘fulltime’ tại một tập đoàn lớn và tổ chức cuộc thi tài năng lớn tại trường của con mình… cùng một lúc. Bà cảm thấy như mình đang tung hứng nhiều đồ vật dễ vỡ cùng lúc trên không trung và vẫn lấy làm phấn khích và tự hào vì mình chưa đánh rơi một đồ vật nào cả.

Nhưng rồi khao khát muốn được tự do thách thức bản thân với nhiều dự án hơn đã thôi thúc Stacey rời bỏ công việc fulltime ổn định để tự thành lập công ty startup. Càng ngày khách hàng càng yêu cầu người phụ nữ tài năng này đảm nhận nhiều dự án phức tạp hơn liên quan đến các website, nền tảng nhắn tin, các video giới thiệu thương hiệu sản phẩm… Stacey vẫn cảm thấy vô cùng phấn khích khi tiếp nhận các dự án bởi ở cái tuổi tứ tuần này, bà vẫn có thể chế tạo ra các sản phẩm in đậm dấu ấn của riêng mình. 

Và cuồng nhiệt quá… hóa không ổn, Stacey hăng say làm việc đến nỗi bà cảm tưởng dù đã làm ngày làm đêm trong quỹ thời gian 24h vẫn không đủ để giải quyết chừng ấy “công to việc lớn”. Và rồi chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, một kẻ tham công tiếc việc giờ đây lại phạm phải những sai lầm ngớ ngẩn: bà đã vô tình làm đổ café lên máy tính hay đi rút tiền ở cây ATM mà… quên không lấy tiền. 

Tồi tệ hơn, chắc bà cũng không muốn ai chứng kiến tình cảnh mình bị viêm phổi nghiêm trọng đến nỗi phải gọi cấp cứu chỉ vì quá ham việc. Sau chừng ấy thảm cảnh, Stacey cũng định gác lại công việc để lên kế hoạch nghỉ dưỡng khá chi tiết: nghỉ cuối tuần từ thứ 6 để dành thời gian chơi với cháu gái, dành cả tháng 8 chỉ để nghỉ xả hơi.

Tuy nhiên, “giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời”, bản năng say mê công việc vẫn chưa buông tha cho bà. Stacey cứ luôn lần nữa tự nhủ bản thân “Chỉ một dự án nữa thôi” mỗi khi một cơ hội mới xuất hiện. Và cứ thế, bà đi thuê văn phòng, thuê nhân viên, yêu cầu in danh thiếp, đẩy mạnh truyền thông quảng bá về công ty của mình. 

Các dự án, khách hàng, doanh thu cứ ùn ùn kéo đến gõ cửa công ty bà khiến Stacey càng điên cuồng làm việc, muốn nhanh chóng thành công hơn bao giờ hết. Và khi càng muốn thành danh mau lẹ, bà càng cảm thấy stress và khó kiểm soát những cảm xúc tiêu cực của bản thân hơn bao giờ hết. Nhưng tại thời điểm đó, bà chưa nhận ra đó là dấu hiệu nguy hiểm đang châm ngòi cho căn bệnh burnout bùng phát, mà chỉ nghĩ đó chỉ là những điều tất yếu, hiển nhiên mà CEO nào cũng gặp phải.

Drama chốn công sở: “Em làm gì đã được thành công, em còn đang phải trị dứt điểm burnout đây này” - Ảnh 1.

Và trên con đường sự nghiệp startup ấy, Stancey bắt đầu chạy nhanh hơn, điên cuồng hơn như một hung thần xa lộ. Bà đã kí kết hợp đồng thuê văn phòng dài hạn và tích cực đầu tư để mở rộng quy mô công ty. Đứng giữa một hội trường lớn, bà mạnh miệng tuyên bố về mục tiêu của bản thân rằng bà sẽ phấn đấu đưa công ty mình trở thành doanh nghiệp triệu đô trong năm 2016. Nhưng Stancey quên mất một triết lý phũ phàng rằng, “đời không như là mơ, thế nên là mơ ít thôi”.

Và rồi, cái tên khủng khiếp mà không ai muốn nhắc tới “burn-out” đã chính thức gõ cửa phòng Stancey và đem đến những cơn mất ngủ dai dẳng. Bà thường trở dậy lúc nửa đêm, rồi lại dành hàng giờ để suy nghĩ về vô số nỗi ám ảnh và tìm lời giải đáp cho “một trăm câu hỏi làm sao”: làm sao để chinh phục được mục tiêu lớn của đời mình, làm sao để hoàn thành một deadline bất khả thi, làm sao để thúc giục khách hàng trả tiền đúng hạn, làm sao để giải quyết một vấn đề nhân sự còn tồn đọng trong công ty. Nhiều đêm, bà cảm tưởng mình đang chết dần chết mòn trong chừng ấy mối nghĩ suy, chừng ấy nỗi sợ hãi.

Đến một ngày, cuối cùng thì căn bệnh trầm cảm cũng gọi tên Stancey. Vừa trở về nhà sau một ngày làm việc dài đằng đẵng, bà đã nằm vật trên giường trong mỏi mệt. Căng thẳng cũng khiến bà trở nên cáu kỉnh với chồng. Bà cứ tự giam lỏng bản thân mình trong những nỗi sợ hãi vô cớ. 

Thậm chí, Stancey còn không dám xem các bộ phim với nội dung quá tiêu cực vì sợ ảnh hưởng đến bầu tâm trạng vốn đã ủ dột của bà. Ngay cả với sinh nhật lần thứ 40 của mình, Stancey cũng không hề mảy may quan tâm đến bởi bà nghĩ rằng đến cái tuổi này, mình vẫn chẳng có thành tựu gì đặc sắc đáng để chúc mừng. Và đỉnh điểm của nỗi tuyệt vọng cũng bị chạm đến khi Stancey nghĩ đến việc tự tử. Bà cho rằng gia đình sẽ vẫn ổn nếu bà mất đi.

Nhưng rồi thực tại đã dập tắt ý định bi quan đó. Quay trở về với thực tế đắng cay, những khoản nợ khó đời từ khách hàng đã dồn bà đến tình cảnh thảm thương nhất của một CEO: dùng số tiền còn sót lại của mình để trả lương cho nhân viên, thậm chí có những khi, Stancey thậm chí còn không thể tự thanh toán lương cho chính bản thân mình. 

Dù tự dằn vặt về chính mình, nhưng bà vẫn cảm thấy như bị bỏ rơi bởi không một ai quan tâm đến chừng ấy thành tựu của công ty mà bà đã đổ mồ hôi, sôi nước mắt để gây dựng; bà căm ghét chính công ty của mình bởi chính việc kinh doanh độc lập đã đẩy bà đến tình cảnh khốn khổ này. Dù đúng dù sai, người tổn thương nhất vẫn chính là Stancey, bởi suy cho cùng, những suy nghĩ tiêu cực và có phần quá đà trên đã phản ánh một điều: chỉ có mình bà chống chọi lại với cả thế giới khắc nghiệt.

Một thời gian sau, khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát của mình, Stancey quyết định sa thải hết nhân viên vì không còn đủ khả năng chi trả tiền lương cho họ được nữa. Sau cú ngã đau điếng đến nhớ đời ấy, bà vẫn mông lung không biết phải đứng dậy và tiếp tục bước đi theo hướng nào.

Drama chốn công sở: “Em làm gì đã được thành công, em còn đang phải trị dứt điểm burnout đây này” - Ảnh 2.

Khi gánh nặng đã vượt quá sức chịu đựng của đôi vai yếu ớt, hãy đặt gánh nặng xuống… và chạy trốn… trước khi quang gánh bị đứt

Và Stancey đã tìm thấy nơi trú ẩn sau khi trốn thoát, một vài người bạn hiện đang là nhân viên xây dựng chiến lược nội dung tại Facebook đã ngỏ lời khuyên bà ứng tuyển vào vị trí này. Trước kia, bà từng nghĩ rằng công việc kinh doanh Startup dù không phải là công việc đầu tiên nhưng sẽ là công việc cuối cùng trong cuộc đời mình. Nhưng giờ đây, khi may mắn vẫn chưa rũ bỏ Stancey, bà cho rằng công việc mới tại Facebook sẽ là tấm nệm nâng đỡ và bao bọc mình sau cú ngã trời giáng.

Trong 1 năm đầu làm việc tại Facebook, Stancey vẫn cố gắng hoàn thành nhiều nhiệm vụ được giao nhưng giờ đây, bà cảm thấy thảnh thơi hơn vì không phải chịu trách nhiệm về kế sinh nhai của bất cứ ai như trước kia nữa. Bà cũng bắt đầu bận rộn tham gia các lớp học chuyên sâu về chuyên ngành quản trị kinh doanh vào buổi tối để cố gắng quên đi phi vụ kinh doanh huy hoàng mà cũng thật hoang tàn trước kia.

Nhưng việc quên đi vốn không hề dễ dàng, đống hoang tàn của câu chuyện kinh doanh startup vẫn đeo bám bà. Một hợp đồng thuê văn phòng dài hạn đã phải cho thuê lại vì chưa hết hạn rồi lại bị phá vỡ, một khoản vay từ chính phủ dành cho doanh nghiệp nhỏ vẫn chưa thể trả hết, một tài khoản lương hưu với 6 con số… 0 tròn trĩnh… chừng ấy sự thật đắng ngắt của thực tại càng dồn bà xuống vực thẳm.

Stancey tự so sánh bản thân mình với một chú chó sói săn mồi trong điên cuồng, nhưng lại vấp ngã đau đớn vì lao đi quá nhanh, quá hung hãn, rồi lại ngồi xuống, tự liếm vết thương đang rỉ máu và tự thương hại chính bản thân mình. Dù đã bắt đầu với công việc mới, bà vẫn bị quá khứ tóm chân và kéo lùi lại, vẫn ôm lấy những nỗi sợ hãi mơ hồ. Stancey bắt đầu tập thiền, tập chạy bộ nhiều hơn. Giờ đây, một giấc ngủ ngon cũng không còn là gánh nặng đối với bà. Hơn nữa, giờ đây, bà không còn ham đua, hiếu thắng, không còn tự chết chìm trong “biển” dự án và đam mê tự chủ như trước kia nữa.

Và bà cũng phải học cách từ bỏ một thói quen đã ăn sâu đến từng tế bào: thói quen ham việc. Và việc rũ bỏ một tư tưởng cố hữu đâu phải là chuyện một sớm một chiều mà sẽ khó khăn vô cùng. Sau khi hoàn thành chương trình học quản trị kinh doanh, bà quyết định sẽ nghỉ ngơi và tập lười biếng. Nhưng Stancey vẫn cảm thấy bứt rứt, ngứa ngáy nếu không động tay vào một dự án nào.

Và quá trình hồi phục sau burnout cũng đem lại cho bà một vài thú tiêu khiển mà không hề dính dáng đến trò tung hứng “quá nhanh quá nguy hiểm” trước kia như: tập chơi một loại nhạc cụ, đọc sách, leo núi, thực hiện một vài dự án viết lách nhỏ. Bà bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho bạn bè dù bà chẳng ưa thích đám đông chút nào. Stancey đã lấy khẩu hiểu “sống chậm lại, làm việc chăm chỉ hơn” làm tôn chỉ sống của riêng mình. Hơn nữa, bà còn mong đợi đến sinh nhật tiếp theo và định tổ chức 2 lần để bù đắp cho lần sinh nhật tuổi 40 mình đã bỏ lỡ.

Dần dần, Stancey cũng trở nên tích cực hơn khi nghĩ về quá khứ kia, về những đồng nghiệp cũ và tự hào vì những thành tựu dù lớn dù nhỏ mình đã đạt được trong suốt thời gian qua. Và tất nhiên, bà cũng không quên hồi tưởng về những ngày tháng ròng rã vật lộn với burnout, mà theo lời Stancey, bà chỉ nên thận trọng bước nhón chân quanh nó, ngắm nhìn nó để chiêm nghiệm và rút kinh nghiệm để không đánh thức con quái vật burnout này thêm một lần nữa.

Và sau tất cả, bà nhận ra, burnout sẽ bất chợt đến vào những khoảnh khắc bạn không ngờ tới trong cuộc đời, yêu việc là một điều tốt nhưng yêu thôi, đừng yêu quá, nếu không, “yêu nhau lắm, cắn nhau đau”, burnout sẽ khiến bạn căm hận công việc cũ hơn bao giờ hết, và thật khó để “yêu lại từ đầu”.

Drama chốn công sở: “Em làm gì đã được thành công, em còn đang phải trị dứt điểm burnout đây này” - Ảnh 3.

Tin nhắn SOS gửi đến các nạn nhân tiếp theo của burnout…

Trong quá trình làm việc, Stancey cũng có cơ hội tiếp xúc với các bạn trẻ giỏi giang, luôn căng tràn bầu nhiệt huyết với công việc. Họ là những người làm việc cả vào cuối tuần, những người sẵn sàng phá vỡ buổi sáng thứ 7 yên bình của đồng nghiệp bằng một thông báo trong ‘group chat’ về một vấn đề cần giải quyết ngay lập tức, những người vẫn kiên định đi họp với một cái cổ họng sưng tấy, một cái bụng ậm ạch, những người sẵn sàng đánh đổi cả tình thân cho công việc. 

Với kinh nghiệm của một người từng trải, bà đã cảnh báo họ về căn bệnh burnout đang lan rộng vùng cháy đến bất cứ văn phòng nào, và họ đã nghe một cách chăm chú rồi lại tiếp tục lao vào công việc như loài thiêu thân.

Và Stancey cũng gửi lời nhắn nhủ đến những “người âm phủ” chốn công sở, những người sống mà chỉ như đang chết yểu từng ngày vì burnout mà vẫn không hề hay biết: các bạn hãy dành nhiều thời gian cho bạn bè hơn; hãy ra ngoài, hít thở bầu khí trời trong lành; và hãy nhớ rằng, cũng giống một người lao động bình thường, group chat công việc chỉ hoạt động trong giờ hành chính, về đêm, ‘group chat’ cũng cần “ngủ”. 

Và cách tốt nhất để duy trì đam mê và năng lượng không phải là cứ hùng hục làm việc, mà là chăm sóc trí não, cơ thể và tâm hồn của bạn, hãy ưu tiên đối đãi tử tế với bản thân mình trước công việc, hãy kiếm tìm những không gian mở để nghỉ ngơi và tái tạo sức lao động.



Bích Phượng


Theo Trí Thức Trẻ

Chuỗi ngày “sống mòn” chốn công sở: Từ một nhân viên sống-để-làm-việc đến một quản lý sống-để-hỏi-mình-làm-việc-vì-cái-gì

Kieran từng là một kĩ sư phần mềm tài năng, yêu ngành yêu nghề. Bên cạnh công việc fulltime chính này, anh còn chạy thêm một vài dự án nhỏ và các công việc ‘freelance’ khác.

Sau một năm làm việc, anh được thăng chức lên vị trí trưởng nhóm để điều phối hoạt động của team mình. Ai cũng quan niệm, thăng chức là một dấu mốc chói lọi trong sự nghiệp mỗi con người, nhưng với anh, mọi chuyện không được suôn sẻ như vậy. Bởi bỗng vào một ngày đẹp trời, công việc thường ngày của Kieran không còn là cùng cả team chạy các dự án mà anh yêu thích, mà là học cách quản trị dự án.

Và cứ thế, anh dần nhận ra, mình đã đánh mất bộ óc sáng tạo tài hoa, bởi giờ nó chẳng còn quan trọng với sự nghiệp “làm sếp” của anh nữa. Anh cũng từ bỏ các dự án nhỏ, các công việc ‘freelance’ trước kia để tập trung toàn bộ năng lượng để quản lý và xây dựng team mình.

Một năm sau, Kieran đã “nhảy việc” sang một công ty khác nhưng anh vẫn trung thành với vị trí trưởng phòng quản lý sản phẩm. Và bạn biết đấy, là một trưởng phòng quản lý sản phẩm, công việc của bạn sẽ là tiếp cận khách hàng để tìm hiểu về nhu cầu của họ. Kieran cũng luôn lấy điều đó làm tôn chỉ làm việc của mình. Nhưng đáng buồn thay, công ty anh thì lại không nghĩ vậy. Theo lời anh, cả công ty cứ như một đám bù nhìn, họ cứ làm việc mà không cần quan tâm đến chân lý “khách hàng là thượng đế”.

Và câu chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, vị giám đốc cũng từ chức và rời bỏ công ty, bỏ lại Kieran một mình đánh vật với một mớ dự án mông lung. Không một ai chỉ đạo cho Kieran về định hướng phát triển sản phẩm. Dần dần, anh không còn cảm nhận được khí thế hứng khởi mỗi khi bắt tay vào công việc như hồi trước nữa. Thậm chí, bây giờ, ngay cả việc tập trung toàn bộ trí lực vào dự án đối với anh cũng như một cực hình.

Anh không còn mặt mũi nào để đối diện với những đồng nghiệp luôn tin tưởng mình trong suốt thời gian qua. Tồi tệ hơn, anh còn không có tâm trạng để làm những việc đơn giản như trả lời mail, thiết kế sản phẩm. Nỗi chán chường trong công việc cũng bủa vây đến cả bàn ăn gia đình khiến Kieran thường xuyên bỏ bữa và mời căn bệnh tiêu hóa ghé thăm cái dạ dày của mình. 

Trị ngay đi… trước khi hội chứng Brownout chốn công sở ngày càng trầm trọng hơn - Ảnh 1.

Thậm chí, những giây phút nô đùa cùng đứa con gái bé bỏng với Kieran cũng chỉ là một nghĩa vụ phải làm không hơn không kém khi vợ anh bận rộn chuẩn bị bữa tối. Và có những khi, anh vô tình làm tổn thương những người mình yêu quý nhất chỉ vì lỡ la mắng khi họ mắc phải những lỗi nhỏ nhặt. Anh nhận ra càng ngày mình càng trở nên yếu đuối, mà với một trụ cột gia đình, đó là điều không thể chấp nhận được, anh lại tiếp tục gồng mình lên để đánh vật với công việc. 

Nhưng cố quá lại thành quá cố, anh cứ liên tục phạm sai lầm, và khi đồng nghiệp chỉ rõ sai lầm để anh chấn chỉnh và rút kinh nghiệm, anh lại càng cảm thấy xấu hổ về chính hình ảnh vô dụng, tội nghiệp của mình.

Kieran đã ngỏ lời với ban lãnh đạo xin được nghỉ phép vài ngày để lấy lại tinh thần. Nhưng những gì anh nhận lại được chỉ là cái lắc đầu ngao ngán của họ và câu trả lời đanh thép: “Chúng tôi đang thực sự cần một nhân viên làm fulltime”.

Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, khi đôi vai yếu ớt của mình không thể gồng gánh từng ấy áp lực, anh nấp mình trong khu cầu thang bộ thoát hiểm, nơi vắng người qua lại nhất, và… òa khóc nức nở trong sự bất lực.

Thật may thay, vợ Kieran vẫn sát cánh bên chồng trong nghịch cảnh này, cô khuyên anh hãy dành kì nghỉ để xách ba lô lên và đi. Anh đã dành cả 2 tuần để đi du lịch nghỉ dưỡng, nhưng mọi thứ vẫn chẳng khá khẩm hơn.

Và sau khi lấy hết can đảm, anh đã đưa ra quyết định khó khăn nhất của đời mình, viết lá đơn nghỉ việc, tạm biệt những người đồng nghiệp tuyệt vời và không bao giờ quay lại nơi ấy.

Phải mất một thời gian dài để Kieran nhận ra anh đang mắc phải căn bệnh tiềm ẩn đang ngấm ngầm hoành hành chốn công sở ngày nay: brownout. Nói không ngoa, brownout chính là tên trộm xảo quyệt. Nó đánh cắp đam mê, năng lượng làm việc, nhiệt huyết của mỗi chúng ta, và chỉ để lại cho ta sự kiệt sức, cáu gắt, mệt mỏi, tự nghi hoặc chính bản thân mình.

Kieran chưa từng cảm thấy công việc mình đang làm bị quá tải, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy kiệt sức, mệt mỏi. Anh cũng không phải mẫu người đi sớm về muộn. Đội ngũ nhân viên dưới quyền anh cũng là các kĩ sư, nhà thiết kế tài năng, nhiệt huyết trong công việc. Cuối tuần với anh vẫn là dịp đặc biệt để sum họp và nghỉ ngơi. Vậy điều gì đã đẩy anh đến “bước đường cùng” này?

Trị ngay đi… trước khi hội chứng Brownout chốn công sở ngày càng trầm trọng hơn - Ảnh 2.

Truy tìm “vì sao đưa Brownout tới”

Trong cuốn sách “Sự thật về căng thẳng chốn công sở”, hai nhà nghiên cứu hàng đầu trong vấn đề brownout, Michael P. Leitner và Christina Maslach đã liệt kê 6 tác nhân gây ra nạn dịch này:

-Việc mất kiểm soát: Bạn vẫn mông lung không biết phải làm gì tiếp theo trong khi công việc vẫn ngổn ngang, chất đống. Hay nói cách khác, khả năng kiểm soát công việc của bạn vẫn còn hạn chế.

-Xung đột trong giá trị cốt lõi: Giá trị cốt lõi bạn đề ra mâu thuẫn hoàn toàn với tôn chỉ của công ty.

-Mức lương thưởng thấp: Bạn cảm thấy mức lương thưởng vẫn chưa bù đắp đủ công sức bạn bỏ ra. Hay nói cách khác, bạn đang cảm thấy bị đánh giá thấp, bị coi nhẹ.

-Công việc quá tải: Khối lượng công việc ngổn ngang, phức tạp, deadline dồn dập.

-Sự bất công: Bạn cảm thấy bị đối xử không công bằng, cấp trên thường chơi trò thiên vị, mọi quyết định phân chia công việc, thăng chức thường không được biểu quyết công khai.

-Các mối quan hệ rạn nứt: Đồng nghiệp không đứng cùng chiến tuyến với bạn, bạn không có ai để tâm sự về các vướng mắc mình đang gặp phải. Không ai đưa cho bạn feedback về công việc để bạn rút kinh nghiệm.

Trong trường hợp của Kieran, có lẽ anh đã gặp phải đến hơn nửa số tác nhân nguy hại gây bệnh brownout.

Trị ngay đi… trước khi hội chứng Brownout chốn công sở ngày càng trầm trọng hơn - Ảnh 3.

Bắt mạch, kê đơn điều trị “căn bệnh quốc dân” hoành hành chốn công sở mang tên Brownout

Brownout là thứ không mời mà đến, nhưng không phải là thứ không tiễn mà đi. Quá trình hồi phục và lấy lại cân bằng sẽ dai dẳng hơn bạn tưởng, và bạn sẽ phải kiên trì thử thuốc cho đến khi nào tìm ra được liều thuốc đặc trị nhất, phù hợp nhất với sức đề kháng của bạn. Và dưới đây là một vài liều thuốc hiệu nghiệm dành cho bạn:

Một mình bệnh nhân sao có thể tự chống chọi với bạo bệnh, người nhà bệnh nhân cần sát cánh bên họ trên hành trình tìm lại sự sống.

Quay lại với câu chuyện của Kieran, sau khi nghỉ việc, anh lại tiếp tục nghỉ dưỡng tại gia trong kì ‘gap month’. Trong suốt thời gian đó, vợ Kieran đã luôn sát cánh bên anh, họ tâm sự với nhau về tương lai, về những mục tiêu trong cuộc sống, và lên kế hoạch xem họ cần thay đổi những gì để chinh phục những ước mơ đó.

Và cứ thế, Kieran cảm thấy con người trước kia của anh đã dần trở lại, khả năng sáng tạo siêu phàm trước kia cũng đã quay về. Anh đã quay lại với các dự án nhỏ trong niềm đam mê đã ngủ quên suốt thời gian dài, đã trở về bên gia đình nhỏ, bên cô con gái bé bỏng của mình.

Và giờ đây, Kieran đã tự thành lập công ty riêng của mình, với sứ mệnh chuyên hỗ trợ cho các thương nhân có thể tự xây dựng doanh nghiệp của riêng họ.

Khi mọi thứ quá phức tạp, hãy tập trung vào những thứ đơn giản

Hãy ăn đủ bữa, lựa chọn các loại thực phẩm bổ dưỡng thay vì thức ăn nhanh hay đồ uống có cồn. Và hãy tập ngủ đủ giấc. Mỗi sớm thức dậy, hãy vươn vai tập vài động tác thể dục để chào ngày mới, dành thời gian bên những người thương của bạn. 

Hay nói như Arianna Huffington, cô gái từng bị gẫy xương gò má và chịu 4 mũi khâu ở mắt do bị ngất trên bàn làm việc: “Tôi ước mình có thể quay lại khoảng thời gian tồi tệ đó, để thức tỉnh bản thân rằng, không hề có mối quan hệ đánh đổi khắc nghiệt giữa công việc và cuộc sống như người ta vẫn nghĩ. Hiệu suất công việc chỉ tiến triển khi ta biết dành thời gian để nghỉ ngơi, tái tạo lại sức lao động, tận hưởng cuộc sống.”

Trị ngay đi… trước khi hội chứng Brownout chốn công sở ngày càng trầm trọng hơn - Ảnh 4.

Brownout – trong cái khó lại ló cái khôn – một cơ may giúp bạn tìm lại chính mình và kiến tạo nên bước ngoặt ngoạn mục

Với Kieran, hội chứng này cũng không hoàn toàn tiêu cực, khủng khiếp. Bởi sau cơn “bạo bệnh” ấy, anh đã nhận ra rằng, công việc lập trình thực sự là lẽ sống của đời anh, và đối tượng khách hàng anh muốn giúp đỡ là các cá nhân và doanh nghiệp nhỏ, chứ không phải là các khách hàng lớn như trước kia. 

Việc tự thân xây dựng sự nghiệp dù có gian nan nhưng vẫn khiến anh tìm lại niềm hứng khởi, say mê trong công việc năm nào. Nếu không vật lộn trong giai đoạn brownout, chắc anh cũng không bao giờ khám phá được chừng ấy chân lý của đời mình.



Bích Phượng


Theo Trí Thức Trẻ

Một người bạn than vãn với tôi, rằng công việc sắp hai năm rồi, cảm thấy bản thân rõ ràng rất nỗ lực nhưng anh vẫn luôn không được sự tán thưởng và trọng dụng của lãnh đạo. Anh ta rất nản lòng và nhụt chí, bắt đầu nghi ngờ mình có phải thật sự ngốc hơn người khác, năng lực kém hơn người khác hay không? Sự phiền não như thế, tin rằng rất nhiều người từng mắc phải. 

Có lúc chúng ta hoài nghi về năng lực của bản thân, mà quên việc phải để ý những chi tiết quan trọng nơi làm việc. Để giải đáp mối tơ vò này, chuyên gia tư vấn xí nghiệp Nhật Bản Takuya Senda, lấy kinh nghiệm trò chuyện của 3.300 giám sát viên và 10.000 nhân viên văn phòng làm cơ sở, tổng kết ra những chi tiết mà mỗi một quý ông, quý cô đều nên chú ý ở nơi làm việc. Ông chỉ rõ, 8 chi tiết dưới đây không chỉ giá trị những ở nơi làm việc, mà đối với cuộc sống tương lai là vô giá.

Chi tiết 1: Chú ý sạch sẽ, cố gắng chú ý mùi cơ thể hết mức

“Bởi vì cảm giác sạch sẽ và mùi cơ thể mà dẫn đến người gặp phải sự không thuận lợi ở nơi làm việc, số trường hợp tôi từng tận mắt nhìn thấy đếm không xuể. Ấn tượng “mùi dầu thơm của cô ấy quá nồng”, “mùi cơ thể của anh ấy quá nặng”…, thì bất luận là về đồng nghiệp hay là đối với khách hàng đều sẽ khiến người ta sinh lòng phản cảm, cản trở sự phát triển của sự nghiệp bản thân.

Vì vậy, Takuya Senda đề nghị: Nếu như cho là năng lực làm việc của bản thân không vấn đề gì nhưng nếu nhân duyên không đủ tốt thì đừng ngại tìm nguyên do từ phương diện cảm giác sạch sẽ và mùi cơ thể, xem kĩ bản thân lần nữa. “Nếu như ngủ nướng không kịp đánh răng mà đi làm luôn, tôi thà chọn đến trễ.”

Bản thân nỗ lực nhưng kết quả không như ý: Chuyên gia Nhật Bản chỉ rõ 8 chi tiết tử huyệt nhưng luôn bị dân công sở coi nhẹ - Ảnh 1.

Chi tiết 2: Nhìn thấy người khác phải chủ động chào hỏi

Rất nhiều người hiểu rõ tính quan trọng của chào hỏi nhưng lại thường vì những “hoạt động tâm lý” như e dài, ngại va chạm, ngại tiếp xúc trò chuyện nên nảy sinh chần chừ do dự, bởi vậy không chủ động chào hỏi. 

Cho dù đối phương không nhìn thấy bạn, ánh mắt không nhìn đến cũng phải gọi ra tên của đối phương, chủ động chào hỏi với đối phương. Nếu như không rõ tên của họ, có thể chủ động chào hỏi, tự giới thiệu mình rồi trưng cầu ý kiến đối phương xem xưng hô thế nào.

“Lúc chào hỏi, đừng cân nhắc tuổi tác, chức vị hay các nhân tố khác, mà nên chủ động xuất kích”, Takuya nói. 

Chỉ riêng việc mỉm cười chủ động chào hỏi với người khác cũng đủ giống như trao danh thiếp ánh vàng rực rỡ cho người khác, nhất định có thể thêm điểm ấn tượng tốt cho bản thân trong giao tiếp công sở. 

Chi tiết 3: Đến công ty sớm 15 phút

Người đến công ty sớm hơn có thể điều chỉnh tốt trạng thái trước khi đi làm, mau chóng nhập tâm tiến vào trong công việc. Đến sát giờ, hoặc muộn, bạn dễ rơi vào trạng thái hoảng loạn, vội vã, dẫn đến sai lầm đáng tiếc. 

Đến sớm hơn 15 phút không những có thể sắp xếp thời gian, thứ tự ưu tiên công việc trong ngày, mà cả việc tổ chức, bố trí thời điểm gặp gỡ đối khác, khách hàng cũng dễ dàng hơn. “Kiên trì đến sớm 15 phút, tôi bảo đảm mọi thứ đều sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp”, Takuya khẳng định. 

Chi tiết 4: Duy trì sự ngăn nắp sạch sẽ của bàn làm việc

 “Bồi dưỡng thành thói quen duy trì bàn làm việc sạch sẽ ngăn nắp, không chỉ vì mỹ quan, còn là vì hiệu suất”. 

Mấu chốt khiến bàn làm việc duy trì ngăn nắp sạch sẽ là lập tức xử lý công việc ngày thường. Nếu việc hôm nay có thể xong trong hôm nay tự nhiên cũng sẽ không có tài liệu dư lại và vật linh tinh để lại trên mặt bàn.

Một cái bàn làm việc ngăn nắp sạch sẽ cũng có thể giảm bớt gánh nặng trong lòng bạn, khiến lực chú ý càng tập trung, cũng có thể xúc tiến hiệu suất công việc bản thân. Thế nên, khi cảm thấy áp lực công việc, bạn đừng ngại xử lý mặt bàn của mình, nói không chừng có thể sống lại một cách tràn đầy sinh lực ngay tại chỗ.

Bản thân nỗ lực nhưng kết quả không như ý: Chuyên gia Nhật Bản chỉ rõ 8 chi tiết tử huyệt nhưng luôn bị dân công sở coi nhẹ - Ảnh 2.

Chi tiết 5: Dăm ba lần đi công tác, đừng quên mang theo đặc sản vùng đó về văn phòng 

Takuya nhận định mỗi lần đi công tác, không cần lần nào cũng mua sắm đặc sản cho đồng nghiệp nhưng thỉnh thoảng nên có quà. Làm như vậy không những biểu đạt lòng cảm kích, quan tâm, mà còn có thể giữ gìn tốt quan hệ với đồng nghiệp. Nên nhớ, chỉ cần thi thoảng có quà thôi, vừa đủ để thắt chặt tình đồng nghiệp, vừa không để ví tiền “xuất huyết”. 

 “Ý nghĩa chân chính không nằm ở bản thân đặc sản, mà là khiến đồng nghiệp cảm thấy sự nhớ đến, kính tình trọng ý của bạn”. 

Chi tiết 6: Đối với những người giúp đỡ, hỗ trợ bạn, hãy chăm chỉ liên lạc

“Cảm ơn là điều bắt buộc không thể thiếu trong cuộc đời và kiếp sống nơi làm việc.”

Bất luận tình huống gì, đều phải mang lòng cảm ơn với những người đã nâng đỡ, hợp tác, thúc đẩy bạn phát triển. Tình cảm này nên thông qua hành động để biểu hiện trong các ngày lễ Tết, ngày đặc biệt. Dù là một cuộc điện thoại hay là một lần đến nhà thăm hỏi hoặc là một tờ bưu thiếp… đều rất có giá trị. 

“Tình cảm không ngừng nghỉ có thể khiến “ân nhân” tràn đầy tín nhiệm bạn, sự đánh giá của người xung quanh đối với bạn cũng sẽ tăng lên rõ rệt.”

Chi tiết 7: Càng làm việc vặt vãnh, càng phải nghiêm túc hoàn thành

“Ngay cả những việc vặt vãnh bạn làm không tốt, cũng dễ ưu ấn tượng sâu sắc cho người khác”. 

Đừng coi thường những việc vặt vãnh như photo tài liệu, xử lý tài liệu, truyền đạt lời dặn dò. Chúng là cơ hội tốt để bản thân bạn thể hiện và rèn luyện. Ví dụ, truyền đạt lời dặn dò qua điện thoại là dịp phô bày kỹ năng giao tiếp của bạn; Tài liệu photo đóng thành quyển cũng có sự phân chia về khả năng logic, tổ chức văn bản của bạn. Chớ thấy việc nhỏ mà bỉ bai, xem nhẹ. 

Bất luận việc vặt vãnh nào cũng nên nghiêm túc đối diện và hoàn thành, mọi người nhất định cũng có thể chú ý đến sự hy sinh và năng lực của bạn.  

“Chuyện khó của cuộc đời phải làm thành dễ, chuyện lớn của cuộc đời phải làm thành nhỏ.

Bản thân nỗ lực nhưng kết quả không như ý: Chuyên gia Nhật Bản chỉ rõ 8 chi tiết tử huyệt nhưng luôn bị dân công sở coi nhẹ - Ảnh 3.

Chi tiết 8: Đọc thêm sách, tiếp thu kinh nghiệm

Trong quá trình làm việc, rất nhiều người sẽ bước vào giai đoạn “thắt nút cổ chai” (gặp khó khăn), khiến lòng tận tâm dành cho công việc bị suy giảm, dẫn tới hiệu suất công việc xuống dốc không phanh. Takuya khuyên: Cách đơn giản nhất để chuyển biến tốt hoàn cảnh khó khăn này chính là đọc thêm sách.

“Bằng cách đọc sách, có thể biến kinh nghiệm của hàng trăm, hàng ngàn người thành của mình.”

Khi đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, chúng ta đọc sách, sẽ giúp mở rộng góc nhìn, khai phá nhân sinh quan, mở rộng tư duy. Khi đã đủ “ngấm” và “ngộ”, chúng ta đủ tỉnh táo để định vị khó khăn hiện tại của bản thân và tìm được cách giải quyết. 

Trong câu chuyện của người khác, luôn có thể tìm thấy đáp án của bản thân mình”



An Sinh


Theo Trí Thức Trẻ

1. Bất kể là ở đâu, trong môi trường nào cũng không được phép không có mục tiêu

Rất nhiều người trở nên mơ hồ khi bắt đầu đi làm, làm việc suốt mấy năm trời rồi cũng không tiến bộ là bao, đó là vì họ không có mục tiêu rõ ràng, đồng thời cũng chưa bỏ ra những nỗ lực xứng đáng. Mục tiêu công việc của chúng ta đó là nuôi gia đình, là để học tập, để tích lũy kinh nghiệm, kĩ năng, để mở rộng quan hệ, hoặc để tạo tiền đề sau này khởi nghiệp… Mục tiêu cơ bản nhất đó là để nuôi mình, nuôi gia đình, nếu có mục tiêu cao hơn thì chắc chắn bạn sẽ tiến bộ xa hơn. Bạn có thể đi bao xa phụ thuộc vào việc bạn nhìn được bao xa.

2. Bất kể môi trường xung quanh thế nào, chỉ cần bạn chuyên tâm làm việc thì nhất định có thể tạo ảnh hưởng với nó. Nếu như bạn là người thực sự có tài thì hãy thay đổi nó

Phương châm của tôi đó là: chuyên tâm làm việc, thật tâm làm người. Con người là linh hồn của vạn vật, sự thành tâm của một người có thể cảm động trời đất. Vì vậy khi là việc nhất định phải dụng tâm, bạn không thể thay đổi môi trường làm việc là bởi vì việc bạn làm vẫn chưa đủ. Nếu bản thân không đủ năng lực để đi thay đổi môi trường đó vậy thì hãy thay đổi bản thân để thích nghi với môi trường đó, nếu cảm thấy thay đổi theo môi trường đó không khiến bạn cảm thấy khá hơn thì hãy đi tìm cho mình một môi trường khác thích hợp hơn. Câu chuyện “Ngu ông rời núi” có thể rất hay, rất có ý nghĩa nhưng chuyển nhà không phải là cách hay nhất hay sao!

3. Trên thế giới này, người có thể đem lại tự tôn cho bạn chỉ có chính bản thân bạn. Người thực sự trân trọng mình cũng chỉ có bạn

Con người, nhất định phải biết cách trân trọng bản thân, biết cách thương tiếc bản thân, sống một cách lành mạnh, tạo cho mình những thói quen tốt có lợi cho sức khỏe, làm việc phải biết chừng mực, cần phải biết thông qua năng lực của bản thân để giành lấy sự tôn trọng của mọi người, chỉ cần bản thân đủ thực lực thì người khác ắt sẽ nhìn bạn bằng con mắt khác. Bất kể trong tình huống nào cũng phải yêu bản thân, yêu sức khỏe của mình. Người muốn thành công đều sẽ sống khỏe mạnh trước.

Sự nghiệp thăng hoa nhờ nằm lòng 20 quy tắc sinh tồn chốn công sở, trong đó quy tắc 5, 13, 18 đích thị là vàng ròng - Ảnh 1.

4. Không nên quá nuông chiều bản thân! Nếu cần thiết thì hãy học cách chịu khổ

Ngày nay nhiều người thiếu mất tinh thần chịu khổ, công việc lúc nào cũng thích kén chọn, cũng giống như ăn cơm vậy, những người kén ăn thường không cao lớn. Chỉ có những người sau khi đã làm tốt công việc của mình rồi sẵn sàng đứng ra giúp đỡ gánh vác công việc cùng người khác mới có thể trưởng thành nhanh hơn, mới nhận được sự tín nhiệm của ông chủ hơn. Đừng bao giờ sợ mệt sợ khổ, nếu không thì cả đời cũng không bao giờ ngóc đầu lên nổi. Người đến chuyện nhỏ còn không làm được thì chắc chắn không làm nổi chuyện lớn, vì vậy đừng xem thường mọi chuyện dù là những chuyện nhỏ nhặt. Đã làm thì hãy dốc hết sức làm cho tốt. Hãy nhớ rằng, nhân từ với bản thân chính là nhân từ với kẻ địch, cứ như vậy rồi sẽ có một ngày bạn bị chính kẻ địch của mình loại bỏ.

5. Tâm ở đâu thì thu hoạch ở đó. Người với người khác nhau ở chỗ họ tận dụng thời gian rảnh rỗi của mình như thế nào

Cần phải hoc cách tận dụng thời gian rảnh rỗi, học cách quản lý thời gian. Rất nhiều người không thể trưởng thành lên vì họ không học cách tiến bộ, nhiều người tiến bộ nhanh bởi họ biết tận dụng thời gian rảnh rỗi của mình nâng cao bản thân. Rất nhiều những giám đốc hay nhân viên cấp cao trong các doanh nghiệp họ đều luôn sắp xếp thời gian của mình khá kín, đôi khi không có thời gian đi hưởng thụ, phần lớn thời gian của họ đều dành cho công việc và học hỏi, cho dù có dành thời gian đi chơi với khách hàng đi chăng nữa thì đây cũng là cách giúp họ tạo dựng mối quan hệ. Vì vậy, cần phải luôn nhắc nhở bản thân rằng mình phải trưởng thành hơn, phải tiến bộ hơn, có như vậy mới không dễ bị đào thải.

6. Làm tốt công việc của mình, tạo ra kết quả mà không phải ai cũng tạo ra được, như vậy sẽ chẳng cần lo người khác hay lãnh đạo không phát hiện ra bạn!

Có nhiều người cảm thấy dù công việc mà mình làm có tốt đến đâu cũng không được lãnh đạo nhìn thấy, lâu ngày chán nản làm việc trở nên qua loa, được hôm nào hay hôm nấy, mãi mãi không có ngày ngóc đầu lên được. Nhớ rằng chỉ cần làm thật tốt mọi chuyện thì nhất định sẽ có ngày cấp trên nhìn ra tài năng của bạn. Trừ phi những gì bạn làm là chưa đủ! Hoặc nếu như lãnh đạo của bạn mù mắt thì bạn nên đi tìm cho mình một vị lãnh đạo thông minh, sáng suốt hơn. Hãy nhớ,  luôn có một phần thưởng xứng đáng dành cho những người chăm chỉ, đã là người quân tử thì phải không ngừng vươn lên.

Sự nghiệp thăng hoa nhờ nằm lòng 20 quy tắc sinh tồn chốn công sở, trong đó quy tắc 5, 13, 18 đích thị là vàng ròng - Ảnh 2.

7. Nhân viên thị trường, nhân viên nghiệp vụ nhất định phải công ty hóa mối quan hệ với khách hàng của mình

Công ty là nền tảng phát triển của mỗi người, vì vậy thân làm nhân viên không được biến nguồn khách hàng của công ty thành của riêng mình, nếu như vậy bạn sẽ rất nhanh chóng bị lãnh đạo đao thải, đây là chuyện mà bất cứ ông chủ nào cũng đều rất để ý. Phải học cách công ty hóa nguồn khách hàng của mình, đừng lo lắng rằng khách hàng của mình sẽ bị công ty lấy mất, trừ phi bạn làm chưa đủ tốt. Nhớ rằng, chỉ cần bạn làm tốt thì khách hàng sẽ trở thành bạn của bạn, bạn đi đâu họ sẽ theo đấy. Thật lòng đối xử, tôn trọng người khác, lấy được lòng tin của họ. Cái gì là của bạn thì bạn nhất định sẽ có được, nhưng cái gì không phải của mình thì cũng đừng mơ tưởng sẽ hưởng một mình.

8. Muốn + làm = (có khả năng) đạt được. Thay vì ngồi nghĩ không bằng đứng lên hành động, con đường thành công ở ngay dưới chân bạn

Đừng bị suy nghĩ của mình bó buộc, khi gặp vấn đề thì hãy ra thực tế tìm cách giải quyết, đừng cứ nhốt mình ở trong phòng mà suy nghĩ. Cách là ở trong thực tế mà tìm ra được, chứ không phải suốt ngày ngồi nghĩ mà ra. Giống như những người thất nghiệp vậy, phải chủ động đi đến các hội chợ hay hội thảo tuyển dụng như vậy mới có cơ hội chứ không phải cứ ở nhà nghĩ việc này ổn việc này không ổn rồi chờ người ta đến mời bạn đi làm, không bao giờ có chuyện đó xảy ra cả. Nếu cứ suốt ngày trông ngóng vào chỗ này chỗ kia thì bạn sẽ mãi giậm chân tại chỗ, ra ngoài trải nghiệm mới là đúng đắn. Có thể bạn sẽ làm tốt, cũng có thể không, nhưng không sao, làm không tốt thì coi đó như một bài học, thất bại là mẹ của thành công, thất bại khiến bạn mạnh mẽ hơn.

9. Là người thì nhất định phải có khuyết điểm, là một nhân viên, bạn nhất định phải giỏi trong việc nhìn ra được ưu điểm của lãnh đạo chứ không pải suốt ngày soi mói khuyết điểm của họ, phải biết cách phát biểu ý kiến các nhân, có những đề xuất với cấp trên

Học cách chủ động thể hiện khả năng, đối với những việc mà mình hiểu rõ thì nhất định phải có lập trường riêng. Học cách đề xuất ý kiến với cấp trên, nói ra suy nghĩ của mình, rất nhiều cải cách trong công ty đều đến từ ý kiến của cấp dưới. Ai ai trong chúng ta cũng có quyền phát biểu ý kiến, đừng bao giờ bủn xỉn với quyền lợi của mình.

Sự nghiệp thăng hoa nhờ nằm lòng 20 quy tắc sinh tồn chốn công sở, trong đó quy tắc 5, 13, 18 đích thị là vàng ròng - Ảnh 3.

10. Con người phải học cách biết cảm ơn và trả ơn, đặc biệt là đối với những người luôn giúp đỡ khiến mình trưởng thành, kể cả đối thủ cạnh tranh

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, thiết nghĩ chẳng ai còn lạ lẫm gì với câu thành ngữ này nữa. Chỉ những người hiểu thế nào là biết ơn và báo đáp thì mới hiếu thuận với cha mẹ, mới trung thành với doanh nghiệp, và có như vậy thì lãnh đạo mới có lòng tin ở bạn. Cũng cần phải cảm ơn đối thủ cạnh tranh của mình bởi đôi khi họ chính là động lực giúp bạn nỗ lực và vươn lên.

11. Khi làm việc đừng bao giờ nghĩ đến số lượng mà hãy chú trọng vào chất lượng. Nếu có thể hãy luôn đặt câu hỏi rằng liệu việc này có thể được làm tốt hơn nữa hay không! Làm 10 chuyện nhưng không tốt cũng không bằng làm 1 chuyện nhưng thu được thành quả mỹ mãn.

Phải học cách phân bố thời gian, dành nhiều thời gian hơn cho những việc quan trọng. Nỗ lực làm tốt từng việc một, nếu cảm thấy bản thân làm một lúc nhiều việc mà kết quả không được như mong muốn thì hãy tập trung vào việc quan trọng nhất trước đã. Con người không phải vạn năng vì vậy phải học cách lựa chọn, chỉ có những người biết từ bỏ đúng lúc mới có thu hoạch.

12. Chuyên tâm là việc có thể tạm thời biến bạn trở thành một người cô đơn nhưng nó sẽ đem lại cho bạn một cuộc sống sung sướng lâu dài

Đứng từ góc độ lịch sử xem xét thì bỏ ra và thu được luôn tỉ lệ thuận với nhau. Khi mọi việc không được như ý muốn hãy bình tĩnh, tích tiểu thành đại, tích lũy làm phong phú kinh nghiệm hơn cho bản thân. Tin tưởng rằng nếu bạn sẵn sàng bỏ ra thì nhất định sẽ có hồi đáp, nếu vẫn chưa có thì nó chứng tỏ bạn vẫn chưa cố gắng đủ. Đôi khi, lùi một bước là để nhảy được xa hơn. Cuộc sống ngắn ngủi, nếu không biết chịu khổ thì khổ sẽ tích tụ ngày một nhiều hơn! Thời gian phấn đấu có dài thế nào cũng không thể sánh bằng quãng đời còn lại được hưởng phúc, nếu không tranh thủ thời gian nỗ lực chịu khổ phấn đấu thì nửa đời còn lại sẽ phải trải qua trong nghèo đói, khổ sở.

13. Trong làm việc, bạn không thể yêu cầu trong một chuyện hay nhiều chuyện, nỗ lực mà bạn bỏ ra sẽ đạt được kết quả hoàn toàn tương xứng

Nếu bạn muốn cuộc sống và công việc đem lại cho bạn sự công bằng thì bạn sẽ phải bỏ ra một khoảng thời gian tương đối dài, tích cực làm việc và chờ đợi kết quả đến với bạn. Nếu bạn bỏ ra mà muốn có lại ngay thì bạn là “nhân viên làm theo giờ”, bạn bỏ ra rồi đợi 1 tháng sau lĩnh lương thì bạn là “nhân viên bình thường”, bạn bỏ ra nhưng đợi đến cuối năm để có được nhiều phúc lợi hơn thì bạn thuộc tầng lớp “quản lý doanh nghiệp”, bạn bỏ ra nhưng đợi đến 3 năm sau mới mong được hồi đáp thì bạn chính là “ông chủ”, bởi vì những người làm lãnh đạo, họ biết muốn bắt được cá to thì lưới phải dài.

Sự nghiệp thăng hoa nhờ nằm lòng 20 quy tắc sinh tồn chốn công sở, trong đó quy tắc 5, 13, 18 đích thị là vàng ròng - Ảnh 4.

14. Kết quả ngày hôm nay là nỗ lực ngày hôm qua, ngày hôm qua có muốn bỏ công sức ra hay không thì lại phải xem thái độ của ngày hôm kia, tư duy ngược cũng là một loại năng lực nơi làm việc

Năng lực tư duy là gốc của mọi năng lực, rất nhiều người thành công vì họ có tư duy nên họ biết rằng trước mắt mình nên làm những chuyện gì và phải làm như thế nào! Vì vậy mà họ có thể có được thứ họ muốn trong tương lai. Người thất bại sở dĩ thất bại là bởi vì họ không biết ngày mai mình phải đạt được cái gì, cũng không biết hôm nay nên làm cái gì, càng không biết bây giờ phải nghĩ gì! Không có năng lực tư duy là không có động lực, không có động lực nghĩa là không có hành động, không hành động thì sẽ không có kết quả.

15. Vị trí và đãi ngộ chính là phúc lợi sau khi bạn hoàn thành tốt một việc gì đó, vì vậy luôn phải nghĩ làm sao để làm tốt một việc, đây mới là điều mấu chốt

Có nhiều người chỉ khi nào họ có được sự đãi ngộ và vị trí thích hợp mới đi làm việc vì vậy họ mãi không có được vị trí và đãi ngộ mà họ mong muốn. Còn người thông minh thì sẽ tập trung làm tốt công việc, đợi công việc hoàn thành tốt rồi, lãnh đạo tự nhiên sẽ cho họ đãi ngộ và vị trí xứng đáng. Nếu bạn có mức lương 10 triệu mà chỉ bỏ công sức ra đúng với 10 triệu đó thì lương của bạn mãi mãi sẽ chỉ là 10 triệu. Nỗ lực, chăm chỉ hơn một chút thì tháng sau lương của bạn sẽ không chỉ còn là 10 triệu nữa.

16. Lãnh đạo là tài nguyên giá trị nhất mà bạn có thể tận dụng

Lãnh đạo của bạn thường đều đã làm qua những công việc mà bạn đang làm rồi, họ đều từ cơ bản mà phấn đấu lên cả vì vậy họ sẽ thành thục hơn bạn. Hãy học hỏi từ lãnh đạo. Giữ mối quan hệ tốt với cấp trên, nếu có một ngày bạn nghỉ việc thì họ chính là mối quan hệ mà bạn nên có, nói không chừng còn trở thành khách hàng tiềm năng của bạn. Còn năng lực của đồng nghiệp là có hạn. Lãnh đạo sở dĩ là lãnh đạo vì họ có năng lực hơn bạn, mà học hỏi từ người giỏi hơn mình là điều tốt. Lãnh đạo của bạn ngày hôm nay chính là bạn của ngày mai.

17. Bạn không thể khiến tất cả mọi người trong công ty đều yêu quý bạn nhưng bạn có thể khiến phần lớn người trong công ty đều quý bạn

Tích cực giúp đỡ mọi người, những gì bạn bỏ ra mọi người đều sẽ nhìn thấy, mỗi bước trưởng thành của bạn họ đều là người chứng kiến. Đừng nói xấu sau lưng người khác, nếu không phải trong trường hợp bắt buộc thì ít lời đi một chút, lắng nghe nhiều hơn. Thành tâm thành ý đối xử tốt mọi người.

18. Giữ mối quan hệ tốt với quản lý cũng như lãnh đạo

Trong các doanh nghiệp tư nhân thì hầu hết lãnh đạo nói là được, vì vậy nhất định phải giữ quan hệ tốt với lãnh đạo, cho dù tất cả các đồng nghiệp không thích bạn nhưng chỉ cần lãnh đạo thich bạn là không sao rồi. Dù sao thì cho dù đồng nghiệp đều thích bạn mà lãnh đạo nhìn bạn không thuận mắt thì bạn cũng không thể có một kết quả tốt đẹp được. Quan hệ tốt với lãnh đạo không nhất thiết là tâng bốc hay biếu tiền. Hiện nay người ta luận hiệu quả, luận công lao vì vậy năng lực và thành tích của bạn chính là mấu chót giúp bạn có được sự yêu quý từ lãnh đạo. Nhưng gần vưa như gần hổ, bạn nhất định không được vì lãnh đạo yêu quý mà tỏ ra kiêu căng, tự cao tự đại.

19. Lợi ích của công ty là trên hết

Trong quá trình làm việc, dù làm bất cứ chuyện gì cũng phải suy nghĩ đến lợi ích tổng thể của công ty, không được chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân hay lợi ích bộ phận mình mà làm ảnh hưởng đến lợi ích cũng như hình tượng của công ty. Các doanh nghiệp hiện nay đều là “hợp tác tập thể”, coi trọng toàn cục, coi trọng tổng thể. Người muốn làm được việc lớn thì nhất định phải xem trọng toàn cục. Làm người không được quá tư lợi, ích kỉ mà hãy biết suy nghĩ cho người khác.

20. Muốn thành công thì nhất định phải là người dám gánh vác, dám chịu trách nhiệm

Bất kể là nhân viên hay lãnh đạo, chỉ có nững người làm việc bằng cái tâm của mình thì mới mong thành công. Một người dám gánh vác là người có mục tiêu rõ ràng, không cần lãnh đạo nhiều lời, họ tự nhiên sẽ biết mình phải làm gì và phải nỗ lực ra sao. Sự tiến bộ của những người như vậy thường sẽ khiến người khác phải kinh ngạc, thành công tất nhiên cũng sẽ tìm đến họ sớm hơn. Trong suy nghĩ của họ, phương pháp nhất định nhiều hơn khó khăn, vì vậy khó khăn với họ chỉ đơn giản là vẫn chưa tìm ra phương pháp giải quyết thích hợp thôi chứ không phải là không có cách giải quyết. Một người có tinh thần trách nhiệm sẽ luôn hết mình để hoàn thành nhiệm vụ được giao và sẽ tìm mọi cách để có thể đạt được mục tiêu của mình.



Như Quỳnh


Theo Trí Thức Trẻ

Ông bà ta có câu: “Im lặng là vàng”. Rất nhiều bạn trẻ đã áp dụng lời dạy này vào công việc. Nhưng rốt cuộc, vàng đâu không thấy, chỉ thấy sự im lặng giống như một loại virus phá hủy mọi mối quan hệ, cơ hội và cả công việc của mình. Rốt cuộc, lời ông bà sai hay chúng ta sai?

Trong công việc, suốt hơn 10 năm qua tôi đã có cơ hội cộng tác với rất nhiều bạn trẻ, sinh viên cũng có, mà ra trường cũng có. Giới trẻ Việt Nam nhìn chung rất năng động, ham học hỏi, nhưng cũng có rất nhiều bạn phạm phải một sai lầm chết người khi đi làm: Tự biến mình thành những chú mèo hồng Hello Kitty “không có miệng” ở công sở, xem im lặng là vàng, rốt cuộc tự chuốc cho mình rất nhiều thứ đáng tiếc.

Nhưng rốt cuộc là tại sao?

Sau khi chứng kiến nhiều câu chuyện, tôi đã hiểu ra rằng đó chính là hậu quả của những hiểu lầm trong môi trường công sở. Nỗi sợ hãi đã khiến các bạn trẻ câm lặng!

Một trong những nỗi sợ hãi lớn nhất và phổ biến nhất của các bạn trẻ ở công sở chính là: Sếp! Mà chẳng cứ gì là bạn trẻ, nhiều người đi làm đã lâu vẫn luôn xem sếp là “ông kẹ” công sở. Người lao động nhìn chung vẫn e ngại khi nhìn vào một quyền lợi của mình: Quyền được đối thoại, ngay cả là với sếp “bự” nhất!

Một ví dụ đơn giản mà tôi từng trải qua: Ngày trước tôi từng tuyển một bạn trẻ có nền tảng khá tốt, là sinh viên giỏi của một trường đại học thuộc hàng top đầu. Gặp nhau bàn bạc, trao đổi công việc, bạn cứ dạ dạ gật gật, rồi tự dưng sau đó “lặn không sủi bọt”, nhắn tin không trả lời, điện thoại không bắt máy.

Một thời gian sau, tôi tình cờ biết được bạn đi than vãn là bị tôi ép buộc làm việc quá sức (bạn chưa chính thức làm việc được ngày nào), bạn không kham nổi deadline nên tự rút không làm nữa, nhưng lúc giao deadline bạn chỉ gật đầu dạ dạ, khi được hỏi ý kiến cũng dạ dạ gật gật. Tôi đương nhiên là sửng sốt vô cùng, nhưng ngay lập tức hiểu ra bạn này thuộc vào kiểu bạn trẻ mới đi làm.

Mèo hồng Hello Kitty chốn công sở: Những kẻ đi làm nhưng không có miệng, ngại hỏi, ngại phô bày yếu kém của chính mình - Ảnh 1.

Đó là bạn mang điểm yếu rõ ràng về mặt giao tiếp

Cốt lõi nhất của làm việc là mạnh dạn trao đổi với nhau. Nếu thấy có bất cứ điều gì vướng mắc thì cứ mạnh dạn nói ra. Nhưng nhiều người lại chọn giải pháp im lặng, bất mãn, rồi nghỉ việc. Trong khi câu chuyện hoàn toàn có thể diễn ra theo một chiều hướng khác!

Hành động này xuất phát từ tâm lí nhiều người cứ nghĩ: Sếp là những kẻ chả bao giờ quan tâm bạn bận rộn thế nào hay đang có khó khăn gì, họ chỉ muốn kết quả, nếu bạn không thể đáp ứng yêu cầu thì xin chào tạm biệt. Tôi nghĩ đúng là có kiểu sếp này tồn tại trên đời, nhưng đây hoàn toàn là kiểu quản lí không hợp lý.

Những người quản lí có kinh nghiệm thừa hiểu rằng nhân sự nào cũng là một con người với cuộc sống riêng của họ. Vì thế trong công việc, họ luôn cân bằng giữa đòi hỏi và thực tế, cụ thể như thế này:

Tôi muốn anh làm cho tôi 10 điều này – đây là mặt lí tưởng, nhưng người quản lí tốt luôn hiểu rằng về mặt thực tế có thể có rất nhiều phát sinh: Thời gian để thực hiện cần dài hơn vì lí do ABC, hoặc nhân sự này chỉ có thể thực hiện được 8 điều vì lí do XYZ.

Môi trường làm việc tốt luôn là sự điều chỉnh hài hòa giữa đòi hỏi và thực tế, giữa sự cố gắng hết sức của nhân viên và sự cảm thông lẫn dẫn dắt động viên của người quản lí. Đó cũng là lí do vì sao không phải người có tài nào cũng có thể làm sếp. Tài năng đòi hỏi IQ, nhưng khả năng quản lí còn đòi hỏi cả EQ nữa.

Chính vì thế, các bạn trẻ hãy hiểu rằng sếp chỉ đặt ra cho bạn bài toán A chứ không phải là mệnh lệnh A. Mà “làm toán” thì chúng ta cùng làm. Khi sếp hỏi: “Em có gì muốn trao đổi không?” thì đây chính là lúc để bạn đưa ra ý kiến phản hồi rằng bạn nghĩ mình có thể giải được bao nhiêu %, mất bao lâu, cần thêm trợ giúp gì…

Sếp không phải là ông kẹ công sở, người mà nhất nhất chỉ ra mệnh lệnh hay chực chờ “vùi dập” bạn. Bạn có quyền đối thoại, trao đổi với sự cầu tiến và cố gắng hết mức.

Mèo hồng Hello Kitty chốn công sở: Những kẻ đi làm nhưng không có miệng, ngại hỏi, ngại phô bày yếu kém của chính mình - Ảnh 2.

Trường hợp của bạn gái mà tôi vừa kể chỉ là mức nhẹ nhất của việc áp dụng sai câu “Im lặng là vàng”. Nhưng đáng tiếc là cô bạn này mất đi cơ hội mà bạn chưa bao giờ được nhìn thấy, thành ra có thể với cô ấy nó chẳng mang lại bài học gì.

Nhưng với nhiều bạn trẻ khác, việc áp dụng sai lời ông bà dạy “Im lặng là vàng” lại mang đến khá nhiều hậu quả. Đó là với các bạn đã thực sự ở vào môi trường công sở và sống với nó mỗi ngày.

“Hello Kitty” công sở thường im lặng trước những điều mà lẽ ra cần phải trao đổi vì trong họ còn rất nhiều nỗi sợ hãi khác.

Không hỏi những vấn đề mình chưa biết

Nhiều sinh viên đi làm thêm hoặc mới ra trường và lần đầu bước vào công sở thường hay được khuyên rằng “Im lặng là vàng”. Lời dạy này thường được phiên ra thành: Đừng có dại mà thắc mắc quá nhiều kẻo bị mắng, bị khinh. Sự im lặng bỗng chốc bị đánh đồng thành thụ động, khép mình.

Trong khi lẽ ra nó phải là thái độ cầu thị khôn ngoan mà không cần đến “mồm mép tép nhảy”. Bạn không nói nhưng phải quan sát, không nói nhiều nhưng phải hỏi đúng trọng tâm đâu là chỗ mình còn mơ hồ. Đó mới chính là ý nghĩa thực sự của câu “Im lặng là vàng”!

Thực ra phân tích tâm lí của những người trẻ đi làm là công việc khá phức tạp và cần nhiều giấy mực.

Không lên tiếng thắc mắc còn có thể xuất phát từ nguyên nhân khác. Sợ bị nói ngu dốt là một phần, nhiều bạn trẻ không lên tiếng hỏi còn là vì nghĩ… mình đã biết “tỏng” hết rồi. Cuối cùng, dù không biết gì hay nghĩ mình biết tuốt đều có thể dẫn đến những sai phạm nghiêm trọng.

Đến khi hậu họa ập tới mới chống chế yếu ớt: “Tại em không biết?”. Không biết tại sao không hỏi???

Nhưng thực ra, có sai sót xảy ra để thức tỉnh đã là chuyện may. Vì có làm thì có sai, sai mà biết sửa thì thành ra lại tốt hơn. Có những kẻ ăn may dù không hỏi han thắc mắc gì nhưng hậu họa không xảy ra nên càng lúc càng tưởng rằng “cứ hồn nhiên rồi em sẽ bình yên”. Nhưng họ không hiểu rằng việc im lặng thụ động nơi công sở sẽ dẫn đến hậu quả không thấy được ngay trước mắt nhưng thực sự nguy hại về sau: Các bạn có thể làm đến vài năm trong một vị trí mà thực sự chẳng học hỏi được thêm điều gì, “ù ù cạc cạc” về lĩnh vực mình đang làm việc.

Mèo hồng Hello Kitty chốn công sở: Những kẻ đi làm nhưng không có miệng, ngại hỏi, ngại phô bày yếu kém của chính mình - Ảnh 3.

Làm việc tức là hướng tới sự phát triển chứ đừng chỉ mưu cầu sự ấm êm. Chính vì cứ mong đợi một chỗ ngồi ổn định nên nhiều người ngại hỏi, ngại vỡ ra vấn đề. Nhưng nếu thế, bạn sẽ không bao giờ tiến lên được. Hãy làm việc như cách mà Leah LaBelle đã nói: “Làm việc thật vất vả để đạt được thứ bạn muốn vì không thứ gì đến với mình mà không có sự đấu tranh.”

Không đề nghị những vấn đề quyền lợi cho mình, không thắc mắc về những thứ cảm thấy chưa hợp lí hoặc bất công.

Đây chính là hai khía cạnh khác mà các bạn trẻ thường e ngại nói đến. Không đề nghị những vấn đề quyền lợi cho mình, tại sợ bị đánh giá mới đi làm đã đòi hỏi này nọ. Không thắc mắc về những thứ mình cảm thấy chưa hợp lí hoặc bất công, tại sợ bị ghét, bị đuổi, bị trù dập…

Những trường hợp này lại phân công sở ra làm hai hạng người: Hello Kitty và “Bà nội thiên hạ”. Những người không bao giờ lên tiếng thắc mắc và những người lúc nào cũng đòi hỏi dù chưa thực sự làm nên cơm cháo gì.

Ở giữa hai kiểu người này chính là những người hiểu được sự khéo léo trong giao tiếp. Hỏi làm sao để là lời đề nghị chứ không phải yêu sách. Nói làm sao để là sự trao đổi chứ không phải là gây hấn.

Nhưng thực ra bạn cũng không cần quá lo lắng. Vì điều này hiếm khi là khả năng sẵn có, mà là hình thành qua kinh nghiệm. Tốt nhất vẫn là bạn cứ phải lên tiếng đi, cứ cân nhắc câu chữ, rồi dần dần sẽ học được cách giao tiếp tốt nhất.

*Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả, được trích từ YBOX.VN |Youth Confession.



PV


Theo Trí Thức Trẻ/Youth Confessions

Chốn công sở từ trước tới giờ luôn là một nơi rất tàn khốc, vì ở đó họ không nhìn vào sự vất vả của bạn mà chỉ nhìn vào thành quả mà bạn tạo ra.

Có một câu chuyện xảy ra như sau:

Một thực tập sinh mới đến bị ông chủ la, tức giận quá, cậu thanh niên đó “bật lại”, đòi dạy ông chủ cách làm người. Ông chủ chê thiết kế của cậu ta quá quê, màu sắc không được bắt mắt, muốn cậu ta thiết kế lại.

Cậu thanh niên tức giận:

“Sao ông nói chuyện khó nghe, nói chuyện thẳng thắn như vậy? Ông nói như vậy ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của tôi. Rõ rằng ông có thể nói là cậu làm rất tốt ở điểm này, điểm này tuy nhiên có vài chỗ vẫn cần phải thay đổi. Nếu ông nói như vậy tôi lập tức sẽ đi sửa ngay…”

Ông chủ cũng tức giận:

“Tôi là người phát lương cho cậu, không cần cậu phải dạy tôi nên nói năng như thế nào. Làm được thì làm, không làm được thì đi!”

 “Đi thì đi”, thực tập sinh đó nói. Sau đó đi luôn.

Thực ra, ở nơi làm việc thì bị mắng là chuyện bình thường, nói chuyện thẳng thắn cũng là chuyện thường thấy. Ở chốn công sở thì quan trọng nhất chính là hiệu suất.

Nơi làm việc trước giờ không phải một đại gia đình ấm áp tràn đầy tình yêu thương. Mọi người làm việc cùng nhau không phải là để dành thời gian ra dỗ dành, hay là nuôi dưỡng sở thích gì gì đó mà là để tạo ra giá trị, để kiếm về lợi nhuận cho công ty. Đừng hi vọng rằng công ty sẽ đem đến cho bạn sự ấm áp.

Vì vậy, lúc bị mắng, làm ơn hãy thu cái trái tim mong manh dễ vỡ của của bạn lại.

Thân làm việc trong môi trường công sở, đừng để cảm xúc chi phối bạn nhiều quá, mà hãy đi nghĩ xem người ta chỉ ra vấn đề gì ở bạn, từ đó nỗ lực đi khắc phục.

Những người mới đến, việc quan trọng nhất chính là học hỏi, rèn luyện bản lĩnh nơi công sở, có như vậy thì bạn mới có thể trở thành người không thể thay thế.

Còn có một số người mới đến xem nơi làm việc là trường học, luôn đợi có người đến dạy bạn, đợi người đến bảo bạn bây giờ nên làm gì. Anh trai à, công ty phát lương cho bạn, còn trường học thì thu tiền của bạn, vì vậy nên làm ơn hãy loại bỏ ngay cái tư tưởng vẫn đang ngồi trên ghế đó ra khỏi đầu, ở nơi làm việc, sẽ chẳng có ai thương xót những giọt nước mắt của bạn đâu.

Vậy ở trong môi trường làm việc khốc liệt như vậy, chúng ta nên làm sao để tự chủ?

Hãy nhớ, không bao giờ được để nước mắt rơi nơi làm việc: Hoặc là nổi bật, hoặc là chấp nhận bị knock-out! - Ảnh 1.

1. Kết quả dẫn đường

Ở nơi làm việc, quá trình không quan trọng, quan trọng nhất là kết quả

Đối với ông chủ mà nói, họ không hề quan tâm đến quá trình xảy ra sự việc, họ chỉ quan tâm là liệu bạn có thành công hay không. Đối với lãnh đạo, việc không thành công tức là chẳng có cái gì cả, không cần biết là chỉ thiếu một chút thôi hay còn thiếu sót rất nhiều, một khi đã không thành công thì tất cả đều như nhau.

Vậy rốt cuộc là bạn nên làm sao?

Khi làm việc, hãy hỏi mình những câu hỏi sau:

“Tôi cần thời gian bao lâu để đạt được kết quả?”

“Với tình hình trước mắt, liệu tôi có thể thành công hay không?”

“Nếu không thể thì làm sao mới có thể?”

“Nếu tôi không biết làm sao mới có thể thành công thì ai có thể sẽ biết?”

2. Không ngừng phủ định bản thân, chấp hành nhưng đồng thời cũng phải có suy nghĩ, chính kiến của riêng mình

Sự khác biệt giữa người ưu tú và người bình thường là ở chỗ: người ưu tú lúc nào cũng giữ bản thân tỉnh táo, có lập trường của riêng mình.

Chúng ta lúc nào cũng phải khiêm tốn, không ngừng phủ định bản thân, không ngừng hoài nghi, có như vậy mới có thể tìm ra được phương án tốt hơn. Trên thế giới này, không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn.

Trong khi thực hiện một nhiệm vụ nào đó, bạn có thể tự đối thoại với mình theo trình tự sau:

“Phương án của tôi chắc chắn không phải là phương án tốt nhất.”

“Tôi suy nghĩ như vậy đã đúng đắn chưa, cần bổ sung thêm cái gì không?”

“Tôi có thể làm như chưa từng nhận nhiệm vụ này, đứng từ một góc độ khác đi nhìn nhận nó được không?”

“Trong các phương án của tôi, có phải công đoạn nào cũng nên thực hiện không? Liệu có thể tối ưu hóa nó hơn không?”

“Giả sử phương án này là do người khác làm, tôi là người ra lệnh thực hiện phương án này, vậy nhìn phương án này, tôi thấy nó có được không?”

Cuối cùng, tìm hoặc tổng hợp lại phương án tối ưu nhất rồi sau đó đi thực hiện nó không thừa không thiếu một bước nào.

Hãy nhớ, không bao giờ được để nước mắt rơi nơi làm việc: Hoặc là nổi bật, hoặc là chấp nhận bị knock-out! - Ảnh 2.

3. Bất kể lúc nào cũng phải xác định mục tiêu rõ ràng

Trong quá trình làm việc, bạn sẽ thường xuyên phải tiếp nhận nhiều sự thay đổi, hay những quan điểm, lập trường ý kiến khác nhau. Tất cả những thông tin này có thể đến từ chính bạn, từ ông chủ, từ khách hàng, đồng nghiệp, thậm chí từ những người qua đường.

Trong những trường hợp như vậy, phần lớn mọi người đều sẽ đưa ra quyết định vội vàng, sẽ thêm hoặc bớt trong kế hoạch mà mình đã đề ra trước đó, chưa kể trong quá trình thực hiện, bạn sẽ còn gặp phải những cạnh tranh không ngừng. những lúc như vậy, bạn phải làm sao?

Xuất hiện những trường hợp như này là bởi khi đó mọi người phần lớn đều đang chỉ nhìn trước mắt chứ chưa có cái nhìn và mục tiêu dài hạn, dù sao thì cúi đầu đi đường rất dễ đi sai, ngẩng đầu lên mà đi sẽ tốt hơn rất nhiều.

Làm sao để có thể duy trì mục tiêu rõ ràng?

Lúc đối sách gặp khó khăn, bạn có thể hỏi mình những câu hỏi sau:

“Mục tiêu của cả phương án này là gì?”

“Tính đến thời điểm này thì nguyên nhân của việc sửa đổi là gì?”

“Nguyên nhân này có phù hợp với mục tiêu hay không?”

“Phù hợp thì giữ, không phù hợp hãy dứt khoát từ bỏ.”

4. Biết rõ cái nào cần được ưu tiên

Trong cùng một khoảng thời gian thì chỉ có một chuyện là quan trọng nhất.

Chỉ có bản thân mình mới biết rằng chuyện nào nên cần được ưu tiên, có như vậy khi nhiệm vụ mới đến bạn mới không bị hoang mang, mới có thể kịp thời giải quyết được từng chuyện một. Tất nhiên đừng quá kì vọng vào lãnh đạo của bạn, lúc họ đưa việc cho bạn thì bản thân họ đôi khi cũng không rõ việc nào nên được làm trước, hoàn toàn phụ thuộc vào bạn thôi.

“Làm sao để xác định được cái nào cần được ưu tiên?”

“Lãnh đạo có từng nói qua việc nào nên được làm trước?”

“Trong tất cả các việc đang chờ thì deadline của việc nào gần nhất?”

“Việc nào mình có thể làm xong trước một cách nhanh chóng hơn?”

“Có việc nào mà deadline còn khá xa nhưng phải cần nhiều thời gian để hoàn thành nó không?”

Sau khi trả lời xong tất cả các câu hỏi đó thì hãy tiến hành làm việc A trước, rồi đến việc B, việc C. Cứ làm từng việc từng việc một, còn những việc còn lại cứ để nó thuận theo tự nhiên thôi.

Hãy nhớ, không bao giờ được để nước mắt rơi nơi làm việc: Hoặc là nổi bật, hoặc là chấp nhận bị knock-out! - Ảnh 3.

5. Tạm biệt chủ nghĩa anh hùng cá nhân

Không có một cá nhân hoàn hảo, chỉ có một nhóm hoàn hảo.

Đầu tiên, khi bạn cảm thấy bản thân mình rất mạnh, bạn sẽ vô thức thể hiện thái độ có phần khinh thường và ức hiếp những người yếu hơn, bởi vì bạn thông minh.

Tiếp theo, khi bạn hi vọng một mình mình có thể hoàn thành một chuyện gì đó, thì kết quả lại cho thấy thành quả của bạn luôn không bằng thành quả của một nhóm người chuyên nghiệp hơn.

Lại nói, ở nơi làm việc thì làm việc nhóm là một việc vô cùng quan trọng. Làm việc nhóm sẽ gúp bạn đạt được những thành quả mà có thể trước giờ bạn chưa tưởng tượng ra.

Không tồn tại sự công bằng tuyệt đối ở nơi làm việc, bất kể là bạn có than phiền ra sao, có không vui như thế nào, cảm thấy vẫn còn đang muốn ăn tiếp, vẫn còn muốn ngủ tiếp thì công việc cũng vẫn cứ phải làm. 

Những lúc như vậy hãy bình tĩnh lại, tích cực nâng cao giá trị bản thân, dùng hành động thực tế để chứng minh bản lĩnh của mình, chứng minh mình không thể thay thế, khiến người khác phải nhìn bạn bằng con mắt khác. Bởi lẽ, không có nước mắt ở nơi làm việc, hoặc là bạn nổi bật, hoặc là bị knock-out.



Như Quỳnh


Theo Trí Thức Trẻ

Sẽ rất dễ dàng để nói đồng ý với tất cả mọi người vì thật ra, bạn cũng muốn nhận lại sự đồng tình từ người khác. Nếu nhận lại là cái lắc đầu thì 9 trên 10 người đều cảm thấy đây không phải là một người đồng nghiệp nhiệt tình, dễ mến. Nhưng hãy nhìn lại bạn xem, liệu có phải lúc nào bạn cũng muốn nói đồng ý với tất cả mọi chuyện không? Đã khi nào bạn thấy sự “dễ tính” của mình khiến bản thân cảm thấy khó chịu chưa? Đã khi nào bạn dũng cảm từ chối thẳng thừng với một lời đề nghị nào đó chưa?

Hãy trung thực với chính mình. Hãy suy nghĩ lại xem có khi nào bạn đã phải “vắt chân lên cổ” làm hộ bản báo cáo cho đồng nghiệp mà còn chưa xong việc của mình hay “lỡ” đồng ý với sếp là sẽ nhận thêm dự án mà chẳng kịp hoàn thành deadline nào nên phải chịu phạt chưa?

Nếu vậy, bạn hãy chỉ cần thẳng thắn nói rằng: không. “Ôm đồn” nhiều thứ rồi sẽ có lúc khiến bạn stress thực sự.

Khi chúng ta nói “có” mà đáng lẽ câu trả lời phải là “không”, chúng ta đã không sống thật với chính mình. Chúng ta hạ thấp nhu cầu và mong muốn của mình so với những người khác. Chúng ta thực hiện những lựa chọn mà chẳng hề tốt cho mình. Chúng ta phán xét nó, nghĩ rằng việc nói “có” không diễn ra quá lâu, nghĩ rằng nó không phải là một vấn đề lớn. Nó là một vấn đề lớn. Mỗi lần bạn làm như vây, nghĩa là bạn đã chọn không lắng nghe trái tim mình, tâm trí của mình và không tin tưởng vào bản thân mình nữa.

Muốn giảm stress công sở: Đừng ngần ngại, hãy thẳng thắn nói không! - Ảnh 1.

– Nói “không” có thể sẽ tốt hơn cho bạn: Nói “không” không phải là một hành động ích kỷ. Trong thực tế, nó có thể mang lại nhiều lợi ích cho bạn cũng như cho những người thân của bạn. Khi bạn nói không, điều đó không có nghĩa là bạn kém cỏi hay không có năng lực, chỉ đơn giản là bạn không phù hợp với việc này mà thôi.

– Nói “không” giúp bạn nhận ra cái gì cũng có giới hạn: Cái gì cũng có giới hạn, bạn nên nói “không” những lúc cần thiết và biết dừng lại đúng lúc nếu như ai đó nói “không” với bạn. Mọi thứ luôn có giới hạn, ngay cả bản thân bạn cũng vậy. Đừng cố quá để rồi khiến bạn và cả đối phương đều rơi vào tình trạng khó xử, thậm chí là đồng ý thực hiện nhưng trong lòng rất ấm ức. Hãy chấp nhận và biết hài lòng với mọi thứ.

– Nói “không” bảo vệ bạn khỏi những tổn thương không đáng có: Con người rất kì lạ ở chỗ, đôi khi rõ ràng trong lòng mình không hề hài lòng, nhưng lại tỏ ra vui vẻ. Đôi khi rất khó chịu, nhưng lại cả nể không muốn làm mất lòng ai. Nói “không” chính là cách để bạn không còn phải tự dằn vặt bản thân vì làm những gì mình không muốn.

– “Vâng!” không phải lúc nào cũng là câu trả lời tốt nhất: Nếu bạn lúc nào cũng ở trong tình trạng “open” (mở), sẵn sàng giúp đỡ tất cả mọi người, làm tất cả mọi việc được giao thì đây là “cơ hội” để sự căng thẳng đi vào cuộc sống của bạn: sự mệt mỏi vì làm việc quá sức (đôi khi là những việc không phải của mình), việc căng mình ra để có thể làm vừa mọi người… Khi đó, sự căng thẳng xảy đến với bạn là điều tất yếu! Lúc này, sự nhiệt tình của bạn sẽ trở nên vô nghĩa.

– Nói “không” dạy bạn biết trân trọng hơn giá trị của từ “có”: Nếu bị từ chối quá nhiều và cho đến khi có ai đó nói “có” với bạn là một cảm giác vô cùng tuyệt vời, là thời khắc bạn trân trọng cuộc sống hơn bao giờ hết. Từ “có” sẽ có giá trị hơn gấp nhiều lần khi chúng ta sử dụng chúng đúng lúc và đúng chỗ.



PV (Tổng hợp)


Theo Trí Thức Trẻ