Tác phẩm Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân từng được xếp vào một trong “tứ đại danh tác” của văn học Trung Quốc. Và một trong những nhân vật trung tâm của bộ tiểu thuyết ấy chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.
Phàm là những ai từng đọc qua Tây Du Ký đều cho rằng, sư phụ chân chính của Tôn Ngộ Không là Bồ Đề Tổ Sư – người truyền dạy 72 phép biến hóa.
Có một số ý kiến lại khẳng định, Đường Tăng mới là người thầy chân chính của Đại Thánh, vì vị cao tăng ấy đã giúp Ngộ Không giác ngộ nhiều đạo lý.
Thế nhưng kỳ thực vị sư phụ đích thực của Tôn Ngộ Không lại không phải là ai trong hai nhân vật này.
Nếu Đường Tăng chỉ đóng vai trò là “trợ giảng” trên con đường Ngộ Không giác ngộ đạo lý, vậy ai mới là người thầy đích thực của vị Đại Thánh này? (Tranh minh họa).
Người thầy đầu tiên của Ngộ Không: Chỉ truyền phép thuật, không dạy tâm pháp
Ngay cả khi đã học được 72 phép biến hóa cùng nhiều pháp thuật thần thông quảng đại từ chỗ của Bồ Đề tổ sư, vì sao Tôn Ngộ Không vẫn phải nằm dưới Ngũ Hành Sơn tới 500 năm?
Kỳ thực câu trả lời rất đơn giản, bởi vị Bồ Đề Tổ sư kia chỉ truyền dạy cho Ngộ Không vài món pháp thuật, chứ không dạy học trò của mình cách tu tâm dưỡng tính.
Cho nên Ngộ Không trước kia chỉ được coi là một yêu quái thần thông chứ chẳng hề có danh phận, quả vị. Mà phàm là yêu quái, bị thần tiên thu phục là chuyện ngẫu nhiên.
Hơn nữa, bản thân Bồ Đề tổ sư cũng từng cự tuyệt việc thừa nhận Tôn Ngộ Không làm đồ đệ.
Tiểu thuyết Tây Du Ký có đoạn Ngộ Không vì muốn khoe khoang tài năng nên đã hóa thành cây tùng trước lời đề nghị của bạn đồng học.
Bồ Đề Tổ sư thấy vậy liền nói:
“Ngộ Không, lại đây! Ta hỏi ngươi sử dụng tinh thần thế nào, biến thành cây tùng ra sao? Công phu mà ta truyền dạy là thứ có thể để ngươi đem ra đùa cợt trước mọi người hay sao?
Nếu như ngươi thấy người khác có cái gì, ngươi ắt sẽ phải cầu cạnh người ta. Ngược lại người khác thấy ngươi có thứ gì, rồi cũng sẽ cầu cạnh ngươi.
Vì thế nếu ngươi gặp tai vạ, ắt sẽ truyền cho người ta, không truyền sẽ bị hại, khi đó tính mạng ngươi khó mà giữ được”.
Ngộ Không dập đầu nói xin lỗi, nhưng Tổ sư vẫn nói tiếp:
“Ta cũng không trách tội ngươi, chẳng qua là ngươi nên đi rồi”.
Tôn Ngộ Không mắt ngấn lệ hỏi:
“Sư phụ, người bảo con phải đi nơi nào?”
Tổ sư trả lời:
“Ngươi tới từ nơi đâu thì trở về nơi đó là được”.
Sau cùng, Bồ Đề tổ sư vẫn quyết định đuổi Ngộ Không đi. Trước lúc học trò rời khỏi, vị này còn đặc biệt cảnh báo:
“Dù ngươi có gây họa cũng không được phép nói là học trò của ta. Nếu ngươi nói ra nửa chữ để ta biết được, ta nhất định sẽ đem con khỉ nhà ngươi lột da, róc xương, đem thần hồn giáng vào Cửu U, để ngươi vạn kiếp không thoát thân được”.
Khi đó, Ngộ Không vô cùng sợ hãi mà cam đoan: “Con tuyệt đối sẽ không nhắc một chữ tới người”.
Cứ như vậy, vị tổ sư truyền dạy 72 phép biến hóa cho Tôn Ngộ Không đã rũ bỏ mối quan hệ sư đồ với người học trò của mình. Vì thế, Bồ Đề Tổ sư cũng không thể coi là sư phụ chân chính của Đại Thánh.
Đường Tăng chỉ đóng vai trò “trợ giảng”, Phật Tổ Như Lai mới là sư phụ chân chính
Năm xưa khi Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, Ngọc Hoàng đã từng phải cầu cứu Phật Tổ Như Lai.
Bấy giờ, Phật Tổ nghe nói Ngộ Không muốn làm chủ thiên cung, liền cười mà bảo:
“Ngươi chính là con khỉ thành tinh muốn đoạt tôn vị của Ngọc Hoàng đại đế sao? Ngọc Hoàng tu trì từ nhỏ, khổ sở trải qua 1750 kiếp nạn, mỗi kiếp dài 129.600 năm, phải chịu khổ ải bao năm mới có thể ngồi lên ngai vị này.
Ngươi ra đời chỉ là một con yêu quái, sao dám lớn tiếng đòi hỏi như vậy? Thừa dịp còn sớm có thể quy y thì chớ nên nói bậy, nếu không gặp phải kẻ đạo hạnh cao thâm thì đến mạng cũng khó giữ”.
Ngộ Không đáp trả:
“Hắn tuy tu dưỡng vài kiếp, nhưng cũng không nên chiếm cái ghế ấy lâu như vậy. Có câu Hoàng đế thay phiên nhau làm, sang năm đến lượt ta. Chỉ cần hắn dọn ra ngoài, đem thiên cung để cho ta thì không sao. Còn nếu không đồng ý, ta nhất định làm cho khuynh đảo, khiến nơi này không có nổi một ngày yên ổn”.
Phật tổ hỏi: “Ngươi trừ việc trường sinh, biết biến hóa thì còn làm được cái gì?”
Ngộ Không dương dương tự đắc khoe rằng:“Ta đây thủ đoạn có thừa, biết 72 phép biến hóa, vạn kiếp không già, trường sinh bất tử, lại có cân đẩu vân, búng một cái đã đi xa trăm lẻ tám ngàn dặm, sao không ngồi được thiên vị?”
Thế nhưng dù dùng hết thảy những phép thuật thần thông quảng đại của mình, Ngộ Không vẫn chẳng thoát khỏi bàn tay của Phật tổ, bị đè dưới Ngũ Hành sơn 500 năm, sau nhờ Đường Tăng giải thoát mới có thể lên đường đi lấy kinh.
Phật Tổ Như Lai cũng là người duy nhất có thể phân biệt Ngộ Không thật – Ngộ không giả. (Ảnh minh họa).
Bồ Đề tổ sư chỉ truyền dạy pháp thuật thần thông, chứ không chỉ cách tu tâm dưỡng tính cho Ngộ Không, nên chưa thể coi là sư phụ.
Nhưng Ngộ Không trên đường lấy kinh đã dần từ bỏ ma tính, tu thành chánh quả.
Tất cả đều do Phật Tổ an bài, nên Như Lai mới được coi là người thầy chân chính của Ngộ Không, còn Đường Tăng chính là vị “trợ giảng” tận tâm và kiên trì trên con đường tu đạo của Đại Thánh.
Bàn về nhân vật này trong tác phẩm Tây Du Ký, những độc giả có mắt nhìn sẽ dễ dàng nhận ra rằng, Tôn Ngộ Không nhìn qua thì có vẻ thần thông quảng đại, nhưng kỳ thực trong mắt Thái Thượng Lão Quân hay Bồ Tát cũng chỉ là một con khỉ nhỏ bé mà thôi.
Thẳng thắn mà nói, Bồ Tát chỉ cần nhấc một ngón tay út cũng có thể thu phục Tôn Ngộ Không, nhưng ngài không làm vậy, bởi trời cao vốn có đức hiếu sinh.
Dù vậy, hành trình thỉnh kinh đã chứng minh rõ năng lực của Tôn Ngộ Không là có hạn, mà bản thân vị Đại Thánh này cũng từng không ít lần phải nhờ đến sự trợ giúp của thần tiên trên trời.
Nếu như không có chuyến đi đến Tây Thiên lấy kinh, Ngộ Không có lẽ sẽ vĩnh viễn bị đè dưới Ngũ Hành Sơn chứ chẳng thể giác ngộ.
Trí thức trẻ