Tag

thử thách

Browsing

Vị trí trưởng phòng bạn phấn đấu nhiều năm trời mới có được, rồi một ngày nọ, sếp thông báo với bạn rằng, bạn sẽ phải chia sẻ vị trí với một nhân viên mới. Có vẻ như bạn đang tức giận và ở mức chịu đựng của bản thân. Bạn cảm thấy không được tôn trọng.

Thực tế là ông chủ thậm chí không thông báo với bạn một cách thẳng thắn rằng bạn sẽ phải chia sẻ văn phòng của bạn với người khác. Điều này cho thấy rằng, ông ta không coi trọng bạn và mặc định đó là một điều hiển nhiên. Mối quan hệ giữa bạn và người quản lý, công việc rất quan trọng. Nếu đó là một mối quan hệ tốt, bình đẳng, bạn sẽ cảm thấy bản thân có giá trị , được công nhận và tôn trọng. Và cũng giống như bất kỳ mối quan hệ nào, điều đó đòi hỏi bạn có một kỹ năng giao tiếp tốt.

Liệu có phải là khôn ngoan khi trao đổi thẳng thắn với sếp. Câu trả lời ngắn gọn: Chính xác là như vậy! Mọi quản lý đều bận rộn và họ cũng không thể tránh khỏi những thiếu sót, không đủ khả năng để hiểu hết nhân viên của mình. Mọi quản lý đều muốn lắng nghe nguyện vọng của nhân viên. Vì thế, cấp dưới cần biết cách truyền đạt nhu cầu và mục tiêu của mình cho họ.

Tất nhiên, sẽ là không chuyên nghiệp nếu bạn bước vào phòng sếp và tức tối, đòi hỏi phải biết tại sao một số người ngoài cuộc không xứng đáng lại có được vị trí bằng bạn, trong khi bạn làm việc chăm chỉ lại bị phớt lờ. Điều đó có lẽ sẽ giúp bạn giải tỏa nỗi tức giận tạm thời, nhưng đó là một ý tưởng khủng khiếp.

Thay vào đó, bạn nên trò chuyện trực tiếp với tư cách một người trưởng thành với sếp về những gì bạn muốn một cách cụ thể. Bạn có biết mình muốn gì không? Ví dụ, bạn đang tìm kiếm thêm công việc? Một văn phòng riêng? Vị trí mới? Tăng 10% lương?

Một khi bạn biết rõ bạn muốn gì, hãy sắp xếp một cuộc gặp với sếp và chuẩn bị cho cuộc trò chuyện. Như với bất kỳ cuộc thương lượng “khốc liệt” nào với nhà quản lí, tốt hơn hết là hãy loại bỏ yếu tố bất ngờ. Gửi email cho sếp của bạn và sắp xếp cuộc hẹn để thảo luận về “nguyện vọng nghề nghiệp và tương lai của bạn với công ty”. Sau đó, họ sẽ biết đó là vấn đề nghiêm trọng.

Các chuyên gia nhân sự khuyên bạn nên giữ cho cuộc trò chuyện tập trung vào bạn và con đường sự nghiệp của bạn thay vì nói về đồng nghiệp. Yêu cầu một mốc thời gian và thông tin phản hồi của sếp mà nhờ nó, bạn sẽ biết phải làm gì tiếp theo. Có thể sếp không coi trọng bạn vì bạn đã không nói lên vấn đề và yêu cầu thêm ở bạn nếu bạn không đặt ranh giới.

Mặt khác, họ có thể không thực sự nhìn thấy bạn và giá trị bạn mang lại – bây giờ hoặc mãi mãi. Nếu như vậy, đó có thể là thời điểm bạn nên tìm một môi trường mới tốt hơn, có thể là một bộ phận mới hoặc công ty mới.

Dù bằng cách nào, bạn cũng cần phải tách rời cảm xúc ra khỏi công việc. Đó là một điều nói thì dễ nhưng thực sự khó thực hiện, nhưng chính điều đó tạo nên một thế giới khác biệt. Thử tập trung vào bản thân, gia đình và những thứ bạn thích bên ngoài văn phòng thay vì bận tâm đến những nỗi bực tức từ công sở.

Hãy nhớ rằng – có nhiều điều để quan tâm trong cuộc sống hơn là công việc, ngay cả khi bạn yêu thích những gì bạn đang làm. Khi bạn tìm thấy sự cân bằng và sức mạnh đó trong chính mình, sếp và đồng nghiệp của bạn có thể bắt đầu chú ý và tôn trọng bạn hơn.



Theo Minh An


Infonet

Ông bà ta có câu: “Im lặng là vàng”. Rất nhiều bạn trẻ đã áp dụng lời dạy này vào công việc. Nhưng rốt cuộc, vàng đâu không thấy, chỉ thấy sự im lặng giống như một loại virus phá hủy mọi mối quan hệ, cơ hội và cả công việc của mình. Rốt cuộc, lời ông bà sai hay chúng ta sai?

Trong công việc, suốt hơn 10 năm qua tôi đã có cơ hội cộng tác với rất nhiều bạn trẻ, sinh viên cũng có, mà ra trường cũng có. Giới trẻ Việt Nam nhìn chung rất năng động, ham học hỏi, nhưng cũng có rất nhiều bạn phạm phải một sai lầm chết người khi đi làm: Tự biến mình thành những chú mèo hồng Hello Kitty “không có miệng” ở công sở, xem im lặng là vàng, rốt cuộc tự chuốc cho mình rất nhiều thứ đáng tiếc.

Nhưng rốt cuộc là tại sao?

Sau khi chứng kiến nhiều câu chuyện, tôi đã hiểu ra rằng đó chính là hậu quả của những hiểu lầm trong môi trường công sở. Nỗi sợ hãi đã khiến các bạn trẻ câm lặng!

Một trong những nỗi sợ hãi lớn nhất và phổ biến nhất của các bạn trẻ ở công sở chính là: Sếp! Mà chẳng cứ gì là bạn trẻ, nhiều người đi làm đã lâu vẫn luôn xem sếp là “ông kẹ” công sở. Người lao động nhìn chung vẫn e ngại khi nhìn vào một quyền lợi của mình: Quyền được đối thoại, ngay cả là với sếp “bự” nhất!

Một ví dụ đơn giản mà tôi từng trải qua: Ngày trước tôi từng tuyển một bạn trẻ có nền tảng khá tốt, là sinh viên giỏi của một trường đại học thuộc hàng top đầu. Gặp nhau bàn bạc, trao đổi công việc, bạn cứ dạ dạ gật gật, rồi tự dưng sau đó “lặn không sủi bọt”, nhắn tin không trả lời, điện thoại không bắt máy.

Một thời gian sau, tôi tình cờ biết được bạn đi than vãn là bị tôi ép buộc làm việc quá sức (bạn chưa chính thức làm việc được ngày nào), bạn không kham nổi deadline nên tự rút không làm nữa, nhưng lúc giao deadline bạn chỉ gật đầu dạ dạ, khi được hỏi ý kiến cũng dạ dạ gật gật. Tôi đương nhiên là sửng sốt vô cùng, nhưng ngay lập tức hiểu ra bạn này thuộc vào kiểu bạn trẻ mới đi làm.

Mèo hồng Hello Kitty chốn công sở: Những kẻ đi làm nhưng không có miệng, ngại hỏi, ngại phô bày yếu kém của chính mình - Ảnh 1.

Đó là bạn mang điểm yếu rõ ràng về mặt giao tiếp

Cốt lõi nhất của làm việc là mạnh dạn trao đổi với nhau. Nếu thấy có bất cứ điều gì vướng mắc thì cứ mạnh dạn nói ra. Nhưng nhiều người lại chọn giải pháp im lặng, bất mãn, rồi nghỉ việc. Trong khi câu chuyện hoàn toàn có thể diễn ra theo một chiều hướng khác!

Hành động này xuất phát từ tâm lí nhiều người cứ nghĩ: Sếp là những kẻ chả bao giờ quan tâm bạn bận rộn thế nào hay đang có khó khăn gì, họ chỉ muốn kết quả, nếu bạn không thể đáp ứng yêu cầu thì xin chào tạm biệt. Tôi nghĩ đúng là có kiểu sếp này tồn tại trên đời, nhưng đây hoàn toàn là kiểu quản lí không hợp lý.

Những người quản lí có kinh nghiệm thừa hiểu rằng nhân sự nào cũng là một con người với cuộc sống riêng của họ. Vì thế trong công việc, họ luôn cân bằng giữa đòi hỏi và thực tế, cụ thể như thế này:

Tôi muốn anh làm cho tôi 10 điều này – đây là mặt lí tưởng, nhưng người quản lí tốt luôn hiểu rằng về mặt thực tế có thể có rất nhiều phát sinh: Thời gian để thực hiện cần dài hơn vì lí do ABC, hoặc nhân sự này chỉ có thể thực hiện được 8 điều vì lí do XYZ.

Môi trường làm việc tốt luôn là sự điều chỉnh hài hòa giữa đòi hỏi và thực tế, giữa sự cố gắng hết sức của nhân viên và sự cảm thông lẫn dẫn dắt động viên của người quản lí. Đó cũng là lí do vì sao không phải người có tài nào cũng có thể làm sếp. Tài năng đòi hỏi IQ, nhưng khả năng quản lí còn đòi hỏi cả EQ nữa.

Chính vì thế, các bạn trẻ hãy hiểu rằng sếp chỉ đặt ra cho bạn bài toán A chứ không phải là mệnh lệnh A. Mà “làm toán” thì chúng ta cùng làm. Khi sếp hỏi: “Em có gì muốn trao đổi không?” thì đây chính là lúc để bạn đưa ra ý kiến phản hồi rằng bạn nghĩ mình có thể giải được bao nhiêu %, mất bao lâu, cần thêm trợ giúp gì…

Sếp không phải là ông kẹ công sở, người mà nhất nhất chỉ ra mệnh lệnh hay chực chờ “vùi dập” bạn. Bạn có quyền đối thoại, trao đổi với sự cầu tiến và cố gắng hết mức.

Mèo hồng Hello Kitty chốn công sở: Những kẻ đi làm nhưng không có miệng, ngại hỏi, ngại phô bày yếu kém của chính mình - Ảnh 2.

Trường hợp của bạn gái mà tôi vừa kể chỉ là mức nhẹ nhất của việc áp dụng sai câu “Im lặng là vàng”. Nhưng đáng tiếc là cô bạn này mất đi cơ hội mà bạn chưa bao giờ được nhìn thấy, thành ra có thể với cô ấy nó chẳng mang lại bài học gì.

Nhưng với nhiều bạn trẻ khác, việc áp dụng sai lời ông bà dạy “Im lặng là vàng” lại mang đến khá nhiều hậu quả. Đó là với các bạn đã thực sự ở vào môi trường công sở và sống với nó mỗi ngày.

“Hello Kitty” công sở thường im lặng trước những điều mà lẽ ra cần phải trao đổi vì trong họ còn rất nhiều nỗi sợ hãi khác.

Không hỏi những vấn đề mình chưa biết

Nhiều sinh viên đi làm thêm hoặc mới ra trường và lần đầu bước vào công sở thường hay được khuyên rằng “Im lặng là vàng”. Lời dạy này thường được phiên ra thành: Đừng có dại mà thắc mắc quá nhiều kẻo bị mắng, bị khinh. Sự im lặng bỗng chốc bị đánh đồng thành thụ động, khép mình.

Trong khi lẽ ra nó phải là thái độ cầu thị khôn ngoan mà không cần đến “mồm mép tép nhảy”. Bạn không nói nhưng phải quan sát, không nói nhiều nhưng phải hỏi đúng trọng tâm đâu là chỗ mình còn mơ hồ. Đó mới chính là ý nghĩa thực sự của câu “Im lặng là vàng”!

Thực ra phân tích tâm lí của những người trẻ đi làm là công việc khá phức tạp và cần nhiều giấy mực.

Không lên tiếng thắc mắc còn có thể xuất phát từ nguyên nhân khác. Sợ bị nói ngu dốt là một phần, nhiều bạn trẻ không lên tiếng hỏi còn là vì nghĩ… mình đã biết “tỏng” hết rồi. Cuối cùng, dù không biết gì hay nghĩ mình biết tuốt đều có thể dẫn đến những sai phạm nghiêm trọng.

Đến khi hậu họa ập tới mới chống chế yếu ớt: “Tại em không biết?”. Không biết tại sao không hỏi???

Nhưng thực ra, có sai sót xảy ra để thức tỉnh đã là chuyện may. Vì có làm thì có sai, sai mà biết sửa thì thành ra lại tốt hơn. Có những kẻ ăn may dù không hỏi han thắc mắc gì nhưng hậu họa không xảy ra nên càng lúc càng tưởng rằng “cứ hồn nhiên rồi em sẽ bình yên”. Nhưng họ không hiểu rằng việc im lặng thụ động nơi công sở sẽ dẫn đến hậu quả không thấy được ngay trước mắt nhưng thực sự nguy hại về sau: Các bạn có thể làm đến vài năm trong một vị trí mà thực sự chẳng học hỏi được thêm điều gì, “ù ù cạc cạc” về lĩnh vực mình đang làm việc.

Mèo hồng Hello Kitty chốn công sở: Những kẻ đi làm nhưng không có miệng, ngại hỏi, ngại phô bày yếu kém của chính mình - Ảnh 3.

Làm việc tức là hướng tới sự phát triển chứ đừng chỉ mưu cầu sự ấm êm. Chính vì cứ mong đợi một chỗ ngồi ổn định nên nhiều người ngại hỏi, ngại vỡ ra vấn đề. Nhưng nếu thế, bạn sẽ không bao giờ tiến lên được. Hãy làm việc như cách mà Leah LaBelle đã nói: “Làm việc thật vất vả để đạt được thứ bạn muốn vì không thứ gì đến với mình mà không có sự đấu tranh.”

Không đề nghị những vấn đề quyền lợi cho mình, không thắc mắc về những thứ cảm thấy chưa hợp lí hoặc bất công.

Đây chính là hai khía cạnh khác mà các bạn trẻ thường e ngại nói đến. Không đề nghị những vấn đề quyền lợi cho mình, tại sợ bị đánh giá mới đi làm đã đòi hỏi này nọ. Không thắc mắc về những thứ mình cảm thấy chưa hợp lí hoặc bất công, tại sợ bị ghét, bị đuổi, bị trù dập…

Những trường hợp này lại phân công sở ra làm hai hạng người: Hello Kitty và “Bà nội thiên hạ”. Những người không bao giờ lên tiếng thắc mắc và những người lúc nào cũng đòi hỏi dù chưa thực sự làm nên cơm cháo gì.

Ở giữa hai kiểu người này chính là những người hiểu được sự khéo léo trong giao tiếp. Hỏi làm sao để là lời đề nghị chứ không phải yêu sách. Nói làm sao để là sự trao đổi chứ không phải là gây hấn.

Nhưng thực ra bạn cũng không cần quá lo lắng. Vì điều này hiếm khi là khả năng sẵn có, mà là hình thành qua kinh nghiệm. Tốt nhất vẫn là bạn cứ phải lên tiếng đi, cứ cân nhắc câu chữ, rồi dần dần sẽ học được cách giao tiếp tốt nhất.

*Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả, được trích từ YBOX.VN |Youth Confession.



PV


Theo Trí Thức Trẻ/Youth Confessions

Chốn công sở từ trước tới giờ luôn là một nơi rất tàn khốc, vì ở đó họ không nhìn vào sự vất vả của bạn mà chỉ nhìn vào thành quả mà bạn tạo ra.

Có một câu chuyện xảy ra như sau:

Một thực tập sinh mới đến bị ông chủ la, tức giận quá, cậu thanh niên đó “bật lại”, đòi dạy ông chủ cách làm người. Ông chủ chê thiết kế của cậu ta quá quê, màu sắc không được bắt mắt, muốn cậu ta thiết kế lại.

Cậu thanh niên tức giận:

“Sao ông nói chuyện khó nghe, nói chuyện thẳng thắn như vậy? Ông nói như vậy ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của tôi. Rõ rằng ông có thể nói là cậu làm rất tốt ở điểm này, điểm này tuy nhiên có vài chỗ vẫn cần phải thay đổi. Nếu ông nói như vậy tôi lập tức sẽ đi sửa ngay…”

Ông chủ cũng tức giận:

“Tôi là người phát lương cho cậu, không cần cậu phải dạy tôi nên nói năng như thế nào. Làm được thì làm, không làm được thì đi!”

 “Đi thì đi”, thực tập sinh đó nói. Sau đó đi luôn.

Thực ra, ở nơi làm việc thì bị mắng là chuyện bình thường, nói chuyện thẳng thắn cũng là chuyện thường thấy. Ở chốn công sở thì quan trọng nhất chính là hiệu suất.

Nơi làm việc trước giờ không phải một đại gia đình ấm áp tràn đầy tình yêu thương. Mọi người làm việc cùng nhau không phải là để dành thời gian ra dỗ dành, hay là nuôi dưỡng sở thích gì gì đó mà là để tạo ra giá trị, để kiếm về lợi nhuận cho công ty. Đừng hi vọng rằng công ty sẽ đem đến cho bạn sự ấm áp.

Vì vậy, lúc bị mắng, làm ơn hãy thu cái trái tim mong manh dễ vỡ của của bạn lại.

Thân làm việc trong môi trường công sở, đừng để cảm xúc chi phối bạn nhiều quá, mà hãy đi nghĩ xem người ta chỉ ra vấn đề gì ở bạn, từ đó nỗ lực đi khắc phục.

Những người mới đến, việc quan trọng nhất chính là học hỏi, rèn luyện bản lĩnh nơi công sở, có như vậy thì bạn mới có thể trở thành người không thể thay thế.

Còn có một số người mới đến xem nơi làm việc là trường học, luôn đợi có người đến dạy bạn, đợi người đến bảo bạn bây giờ nên làm gì. Anh trai à, công ty phát lương cho bạn, còn trường học thì thu tiền của bạn, vì vậy nên làm ơn hãy loại bỏ ngay cái tư tưởng vẫn đang ngồi trên ghế đó ra khỏi đầu, ở nơi làm việc, sẽ chẳng có ai thương xót những giọt nước mắt của bạn đâu.

Vậy ở trong môi trường làm việc khốc liệt như vậy, chúng ta nên làm sao để tự chủ?

Hãy nhớ, không bao giờ được để nước mắt rơi nơi làm việc: Hoặc là nổi bật, hoặc là chấp nhận bị knock-out! - Ảnh 1.

1. Kết quả dẫn đường

Ở nơi làm việc, quá trình không quan trọng, quan trọng nhất là kết quả

Đối với ông chủ mà nói, họ không hề quan tâm đến quá trình xảy ra sự việc, họ chỉ quan tâm là liệu bạn có thành công hay không. Đối với lãnh đạo, việc không thành công tức là chẳng có cái gì cả, không cần biết là chỉ thiếu một chút thôi hay còn thiếu sót rất nhiều, một khi đã không thành công thì tất cả đều như nhau.

Vậy rốt cuộc là bạn nên làm sao?

Khi làm việc, hãy hỏi mình những câu hỏi sau:

“Tôi cần thời gian bao lâu để đạt được kết quả?”

“Với tình hình trước mắt, liệu tôi có thể thành công hay không?”

“Nếu không thể thì làm sao mới có thể?”

“Nếu tôi không biết làm sao mới có thể thành công thì ai có thể sẽ biết?”

2. Không ngừng phủ định bản thân, chấp hành nhưng đồng thời cũng phải có suy nghĩ, chính kiến của riêng mình

Sự khác biệt giữa người ưu tú và người bình thường là ở chỗ: người ưu tú lúc nào cũng giữ bản thân tỉnh táo, có lập trường của riêng mình.

Chúng ta lúc nào cũng phải khiêm tốn, không ngừng phủ định bản thân, không ngừng hoài nghi, có như vậy mới có thể tìm ra được phương án tốt hơn. Trên thế giới này, không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn.

Trong khi thực hiện một nhiệm vụ nào đó, bạn có thể tự đối thoại với mình theo trình tự sau:

“Phương án của tôi chắc chắn không phải là phương án tốt nhất.”

“Tôi suy nghĩ như vậy đã đúng đắn chưa, cần bổ sung thêm cái gì không?”

“Tôi có thể làm như chưa từng nhận nhiệm vụ này, đứng từ một góc độ khác đi nhìn nhận nó được không?”

“Trong các phương án của tôi, có phải công đoạn nào cũng nên thực hiện không? Liệu có thể tối ưu hóa nó hơn không?”

“Giả sử phương án này là do người khác làm, tôi là người ra lệnh thực hiện phương án này, vậy nhìn phương án này, tôi thấy nó có được không?”

Cuối cùng, tìm hoặc tổng hợp lại phương án tối ưu nhất rồi sau đó đi thực hiện nó không thừa không thiếu một bước nào.

Hãy nhớ, không bao giờ được để nước mắt rơi nơi làm việc: Hoặc là nổi bật, hoặc là chấp nhận bị knock-out! - Ảnh 2.

3. Bất kể lúc nào cũng phải xác định mục tiêu rõ ràng

Trong quá trình làm việc, bạn sẽ thường xuyên phải tiếp nhận nhiều sự thay đổi, hay những quan điểm, lập trường ý kiến khác nhau. Tất cả những thông tin này có thể đến từ chính bạn, từ ông chủ, từ khách hàng, đồng nghiệp, thậm chí từ những người qua đường.

Trong những trường hợp như vậy, phần lớn mọi người đều sẽ đưa ra quyết định vội vàng, sẽ thêm hoặc bớt trong kế hoạch mà mình đã đề ra trước đó, chưa kể trong quá trình thực hiện, bạn sẽ còn gặp phải những cạnh tranh không ngừng. những lúc như vậy, bạn phải làm sao?

Xuất hiện những trường hợp như này là bởi khi đó mọi người phần lớn đều đang chỉ nhìn trước mắt chứ chưa có cái nhìn và mục tiêu dài hạn, dù sao thì cúi đầu đi đường rất dễ đi sai, ngẩng đầu lên mà đi sẽ tốt hơn rất nhiều.

Làm sao để có thể duy trì mục tiêu rõ ràng?

Lúc đối sách gặp khó khăn, bạn có thể hỏi mình những câu hỏi sau:

“Mục tiêu của cả phương án này là gì?”

“Tính đến thời điểm này thì nguyên nhân của việc sửa đổi là gì?”

“Nguyên nhân này có phù hợp với mục tiêu hay không?”

“Phù hợp thì giữ, không phù hợp hãy dứt khoát từ bỏ.”

4. Biết rõ cái nào cần được ưu tiên

Trong cùng một khoảng thời gian thì chỉ có một chuyện là quan trọng nhất.

Chỉ có bản thân mình mới biết rằng chuyện nào nên cần được ưu tiên, có như vậy khi nhiệm vụ mới đến bạn mới không bị hoang mang, mới có thể kịp thời giải quyết được từng chuyện một. Tất nhiên đừng quá kì vọng vào lãnh đạo của bạn, lúc họ đưa việc cho bạn thì bản thân họ đôi khi cũng không rõ việc nào nên được làm trước, hoàn toàn phụ thuộc vào bạn thôi.

“Làm sao để xác định được cái nào cần được ưu tiên?”

“Lãnh đạo có từng nói qua việc nào nên được làm trước?”

“Trong tất cả các việc đang chờ thì deadline của việc nào gần nhất?”

“Việc nào mình có thể làm xong trước một cách nhanh chóng hơn?”

“Có việc nào mà deadline còn khá xa nhưng phải cần nhiều thời gian để hoàn thành nó không?”

Sau khi trả lời xong tất cả các câu hỏi đó thì hãy tiến hành làm việc A trước, rồi đến việc B, việc C. Cứ làm từng việc từng việc một, còn những việc còn lại cứ để nó thuận theo tự nhiên thôi.

Hãy nhớ, không bao giờ được để nước mắt rơi nơi làm việc: Hoặc là nổi bật, hoặc là chấp nhận bị knock-out! - Ảnh 3.

5. Tạm biệt chủ nghĩa anh hùng cá nhân

Không có một cá nhân hoàn hảo, chỉ có một nhóm hoàn hảo.

Đầu tiên, khi bạn cảm thấy bản thân mình rất mạnh, bạn sẽ vô thức thể hiện thái độ có phần khinh thường và ức hiếp những người yếu hơn, bởi vì bạn thông minh.

Tiếp theo, khi bạn hi vọng một mình mình có thể hoàn thành một chuyện gì đó, thì kết quả lại cho thấy thành quả của bạn luôn không bằng thành quả của một nhóm người chuyên nghiệp hơn.

Lại nói, ở nơi làm việc thì làm việc nhóm là một việc vô cùng quan trọng. Làm việc nhóm sẽ gúp bạn đạt được những thành quả mà có thể trước giờ bạn chưa tưởng tượng ra.

Không tồn tại sự công bằng tuyệt đối ở nơi làm việc, bất kể là bạn có than phiền ra sao, có không vui như thế nào, cảm thấy vẫn còn đang muốn ăn tiếp, vẫn còn muốn ngủ tiếp thì công việc cũng vẫn cứ phải làm. 

Những lúc như vậy hãy bình tĩnh lại, tích cực nâng cao giá trị bản thân, dùng hành động thực tế để chứng minh bản lĩnh của mình, chứng minh mình không thể thay thế, khiến người khác phải nhìn bạn bằng con mắt khác. Bởi lẽ, không có nước mắt ở nơi làm việc, hoặc là bạn nổi bật, hoặc là bị knock-out.



Như Quỳnh


Theo Trí Thức Trẻ

Có một thứ rất đáng sợ ở nơi công sở. Nó không phải là một loại virus nguy hiểm khiến bạn chết ngay lập tức, mà là một loại thuốc độc mãn tính có thể nuốt chửng tiền đồ của bạn lúc nào không biết. Đó chính là “Cảm xúc nổi loạn” – thứ cảm xúc thường gặp ở những người mới đi làm và đang tập thích nghi với môi trường làm việc mới.

“Tại sao anh ta lại ít việc hơn tôi? Tại sao tôi lại phải ở lại tăng ca trong khi mọi người đều về hết? Anh không phải là sếp của tôi, anh dựa vào cái gì mà dám ra lệnh cho tôi? Cho dù anh là cấp trên của tôi đi chăng nữa, anh cũng không được quát tôi như thế?”

Hãy thử nghĩ xem, bạn đã từng có suy nghĩ tương tự như vậy chưa?. Cho dù bạn không nói ra, nhưng chắc chắn bạn đang chửi thầm trong bụng, và lâu dần, thứ “cảm xúc nổi loạn” ấy đang gây nguy hiểm cho bạn đấy.

Nếu bạn đã từng có suy nghĩ như vậy. Hãy bình tĩnh lại! Và nếu như bạn không thể bình tĩnh được, hậu quả sẽ ra sao? Sớm muộn gì, cảm xúc ấy cũng sẽ bị đối phương cảm nhận được. 

Bạn đặt nghi vấn: “Tại sao anh ta lại biết được nhỉ?”. Dù bạn không nói ra, nhưng chính biểu hiện, giọng nói và thái độ của bạn đã tố cáo bạn rồi. Người Trung Quốc có câu “Tâm sinh tướng”, nghĩa là cảm xúc thường thể hiện ngay trên khuôn mặt, tâm thế nào thì diện mạo như vậy. Giác quan giữa người với người rất nhanh nhạy, tinh thế, chỉ cần trong đầu bạn có suy nghĩ đó thôi, đối phương sẽ cảm nhận được ngay.

Có một thứ cảm xúc không được phép tồn tại nơi công sở: Nếu không biết kiềm chế, mất việc như chơi! - Ảnh 1.

Nếu đối phương là đồng nghiệp của bạn, họ sẽ nghĩ: “Tên nhóc này thái độ không hợp tác, lần sau không tìm nó nữa”

Nếu đối phương là khách hàng của bạn, họ sẽ nghĩ: “Tại sao mình có thể đầu tư tiền của cho người như vậy? Liệu cậu ta có biết làm ăn kinh doanh hay không?”

Nếu đối phương là cấp trên của bạn, họ sẽ nghĩ: “Tại sao tên này luôn tỏ thái độ khó chịu như vậy? Hay là nó có bất bình gì với mình”. 

Chỉ cần một trong số họ suy nghĩ về bạn như vậy, e rằng những ngày tháng của bạn ở nơi làm việc ấy không còn dài nữa đâu. Và nếu như một ngày nào đó, có ít nhất ba người đều nói ra cùng một suy nghĩ như vậy, thì coi như số phận của bạn đã được định đoạt. Hãy thu dọn đồ đạc và chuẩn bị ra đi nhé!

Ai trong chúng ta cũng đều đã từng trải qua một thời trẻ dại, cũng đã từng nổi loạn. Thậm chí, có một khoảng thời gian, chúng ta rất thích cụm từ “Không giống ai”, và cho rằng nó thật tuyệt, nó thể hiện được cá tính, sự khác biệt, lập dị của bản thân. 

Tuy nhiên, nếu mang tâm lý này đến chỗ làm việc, nó chỉ chứng tỏ rằng bạn chưa trưởng thành mà thôi. Và chính tâm lý nổi loạn ấy sẽ đảo ngược tất cả những việc bạn cần làm và hại chính bản thân bạn.

Có một thứ cảm xúc không được phép tồn tại nơi công sở: Nếu không biết kiềm chế, mất việc như chơi! - Ảnh 2.

Tôi phát hiện ra một điều rất thú vị: Những người sẵn sàng hợp tác với đồng nghiệp, con đường thăng tiến của họ ở nơi làm việc sẽ rộng mở hơn, những người luôn có tư tưởng chống đối, tiền đồ của họ cũng sẽ trở nên hẹp hơn. 

Bởi vì, một khi bạn không thích người khác, người khác cũng không thích bạn, bạn xa lánh người khác, những người khác cũng sẽ xa lánh bạn, khi bạn mặc một chiếc áo mang tên “chống đối” để bảo vệ chính mình, thì vô hình chung bạn đang dần dần gạt mình ra khỏi tập thể. 

Đột nhiên tôi nhớ đến một câu nói nổi tiếng trên mạng, mặc dù không hẳn là đúng, nhưng rất phù hợp trong trường hợp này: “Bạn nghĩ rằng những người khác giống như một con bò, chưa chắc họ cũng nghĩ rằng bạn cũng giống một con bò, nhưng nếu bạn nghĩ người khác ngu ngốc, thì bạn mới thực sự là kẻ ngốc trong mắt họ.”

Nếu bạn muốn tạo sự khác biệt ở nơi làm việc, hãy mở rộng trái tim của bạn! Chân thành giao tiếp với mọi người, làm việc nghiêm túc và chăm chỉ. Khi sức mạnh của bạn và đồng nghiệp tạo thành sức mạnh tập thể, thì lúc đó bạn sẽ cảm thấy sự nghiệp của bạn đang lên như diều gặp gió.



Thu Hoài


Theo Trí Thức Trẻ