Tag

facebook

Browsing

Đã không ít lần hẹn cà phê với thần tượng facebook, tôi bức xúc đến nỗi muốn về ngay lập tức, thậm chí có lần đã bực mình buột miệng thốt ra với nhân viên phục vụ một câu đùa không vui: “mang cho mình đĩa muối”. Như những con nghiện không thể cai được thuốc, nhiều người ngập trong thế giới ảo với một trang cá nhân sâu sắc, triết lý đến lạ kỳ nhưng đời thật thì nhạt nhẽo đến mức người ta không bao giờ muốn gặp lại.

Mạng xã hội là một lâu đài, còn mình là công chúa, hoàng tử, nhưng lâu đài sụp đổ tan nát khi chạm vào thế giới thật

Như một con người bình thường ở thế kỷ 21, tôi cũng dùng mạng xã hội, tôi cũng follow (theo dõi) nhiều người vì quan điểm sống hay, tích cực, những triết lý sống khá hay ho, thú vị, hoặc đôi khi chỉ đơn giản là họ đẹp mà thôi. Tôi hí hửng hẹn lên hẹn xuống để có cái lịch cà phê với một cô gái mặn mà như thế để rồi mới chết điếng người – cảm giác như mình bị lừa.

Chắc là thói quen thôi, tôi tự nhủ thế trong lần đầu tiên gặp khi cô ấy liên tục giơ điện thoại selfile bằng các ứng dụng từ camera 360, 720, vosco, b612, … cho đến khi đồ ăn được dọn lên bàn, tôi miễn cưỡng nhăn răng cười vì chẳng biết từ lúc nào cô ấy nhờ nhân viên chụp hộ cả 2 người chúng tôi cùng một bàn đồ ăn rất sang chảnh. 

Chưa hết, cô ấy “bắt” tôi chụp cận mặt khi cô ấy bưng đĩa đồ ăn lên cùng các dáng điệu rất chuyên nghiệp, và như mọi người dễ dàng đoán được, cô ấy lập tức check-in facebook mà chẳng hề quan tâm đến tôi. Tôi thấy mệt và phiền quá nhưng vì phép lịch sự nên không hề tỏ ra khó chịu. Gặp nhau được chừng nửa tiếng mà nói với nhau chỉ loáng thoáng vài câu, thỉnh thoảng cô ấy lại hỏi: tớ đang nói đên đâu ấy nhỉ bởi những tiếng ting ting thông báo facebook, zalo xen vào giữa.

Tôi quyết định thay đổi không khí bằng cách gợi ra vài câu chuyện để chúng tôi tương tác nhiều hơn, biết cô ấy thích đi du lịch vì trang cá nhân của cô ấy một tuần phải xuất hiện hàng chục bức ảnh tại những địa điểm đang hot của giới trẻ, tôi hỏi: “Cậu mới đi Đà Nẵng về à, ở đó có gì hay ho kể tớ nghe đi”. Nhưng thật bất ngờ khi cô ấy đáp lại: “Nắng lắm, tớ chỉ check-in, chụp ảnh rồi lại vào khách sạn nằm thôi”. 

Tôi nói chuyện về phim “Rolling to you” mới chiếu mà cô ấy và cả tôi đều xem rồi, cô ấy cũng cười trừ: “Phim Pháp lãng mạn phết nhỉ, diễn viên cũng xinh phết”. 

Tôi càng ngán ngẩm hơn khi trò chuyện với cô ấy về những vấn đề xã hội, những thứ xung quanh đang hot, thật là thất vọng khi cô ấy chẳng hề quan tâm sâu sắc thứ gì, vấn đề nào cũng làng nhàng tưởng là biết thật đấy, hóa ra lại chẳng rành rõ cái gì. Ơ, sao lại thế nhỉ, cô ấy trên Facebook mà tôi biết đâu có thế này? 

Tôi cố gắng tìm điểm chung trong câu chuyện nhưng lại cứ liên tục phải uống thứ nước ốc nguội, rất tanh, rất nhạt, chẳng hấp dẫn tí nào ấy trong 2 tiếng đồng hồ, tôi nói lời từ chối vội vã mắc bận để không tiếp tục đi chơi với cô ấy nữa.

Có một kiểu người: Là ông hoàng, bà chúa trong lâu đài facebook, nhưng đời thật nhạt hơn nước ốc, tư duy nghèo nàn. Hãy ướp mặn mình ngay đi! - Ảnh 1.

Chỉ kẻ thất bại, yếu đuối mới khoác lên mình những thứ bóng bẩy màu mè

Từ hôm ấy, chúng tôi không liên lạc với nhau, trong tôi nỗi hoài nghi về người mà trên facebook lẫn ngoài đời thật khác nhau một trời một vực ấy vẫn còn. Và tôi nhận ra trong danh sách bạn bè của mình quá nhiều người như thế: khoe đi du lịch, khoe ăn ngon, khoe mỹ phẩm, quần áo, khoe người yêu, khoe thú cưng … thậm chí khoe cả hóa đơn thanh toán tiệc ở nhà hàng.

Nhìn nhận thẳng thắn, chúng ta có thể sẽ lý giải được vì sao lại có nhiều người lạ kỳ như thế khi trên mạng một đằng ngoài đời một nẻo. Đó là những người tự ti, kém cỏi và hèn nhát nên cần vỏ bọc đẹp đẽ. 

Nhìn trên mạng xã hội nếu tinh ý một chút sẽ nhận ra người ta thiếu cái gì thì sẽ cố trưng ra cái đó, không chỉ là những tài sản vật chất, họ tự tô vẽ cho mình phong cách sống lý tưởng, hiện đại, muốn người khác ngưỡng mộ nhưng thực chất là để che giấu cái tôi sợ hãi, yếu đuối, thiếu bản lĩnh của mình. Họ không dám đối diện với thực tế, mạng xã hội trở thành vỏ ốc, nơi ẩn náu an toàn của họ, cố gắng bày ra những gì đẹp đẽ chau truốt để mọi người tán thưởng nhưng thực chất chỉ là “thùng rỗng kêu to”, chẳng có vị gì.

Tôi lật giở Facebook của bạn gái kia và phân tích, những bài viết triết lý, những bài chia sẻ, những caption ảnh toàn là những trích dẫn của một ai đó trên mạng xã hội mà chẳng biết vô tình hay cố ý bạn kia bỏ đi dấu ngoặc kép nên nghiễm nhiên người ta tưởng tự viết ra. Nhiều bức ảnh của đẹp kỳ công được chụp lại nhưng nó chỉ đẹp trên facebook còn thực tế lại chẳng đọng lại ấn tượng gì. Màu mè phông bạt như vậy nhưng nội hàm con người thì rỗng tuếch.

Theo tháp nhu cầu của Maslo khi được đáp ứng mọi nhu cầu về ăn mặc, chỗ ở, .. thì con người luôn có nhu cầu về tự thể hiện bản thân cường độ cao. Nhưng có lẽ với một số người thang giá trị này đảo lộn khi họ chỉ sống bằng những giá trị sai lầm, mơ hồ như bong bóng xà phòng. 

Tôi ngỡ ngàng nhận ra căn bệnh này có sức lây nhiễm khủng khiếp chẳng kém gì những đại dịch, nó không khiến người ta mất mạng nhưng lại khiến người ta u mê trong chính những lâu đài hào nhoáng bóng bẩy tự mình xây đắp bằng những giá trị ảo và chết một cách đau đớn, đáng thương.

Điều đó thật sự nguy hiểm khi một bộ phận không nhỏ các bạn trẻ chỉ như tồn tại chứ không đang sống: lười lao động, lười học hỏi, thích sống ảo, … Thật buồn nếu ở thời đại 4.0 ngoài kia thế giới, những người trẻ đang hăng say lao động, học tập, sáng tạo với những thành quả xuất sắc mà lại có một bộ phận thế hệ Việt thất bại và cúi đầu.

Có một kiểu người: Là ông hoàng, bà chúa trong lâu đài facebook, nhưng đời thật nhạt hơn nước ốc, tư duy nghèo nàn. Hãy ướp mặn mình ngay đi! - Ảnh 2.

Out facebook đi, hãy “ướp mặn” mình ngay lập tức đi

Làm gì có ai sinh ra đã “mặn”, Newton hay Leptonxtoi sinh ra cũng chỉ có 2 tai, 2 mắt, 1 chiếc miệng và bộ não như chúng ta nhưng tại sao chẳng cần phải nói gì về mình, họ cũng khiến cả thế giới nghiêng mình ngưỡng mộ? Con người ta khác nhau vì sao? Vì sự học hỏi, kiến thức, trải nghiệm, vậy bạn đã hiểu lý do mình nhạt nhẽo đến nỗi phải che đậy một cách tội nghiệp trên mạng xã hội như thế chưa?

Tôi cũng nghe đến nhàm tai câu nói của nhiều bạn trẻ: “mình chẳng quan tâm đến mấy vấn đề chính trị xã hội thế này đâu, mệt lắm”, sao chúng ta có thể vô cảm, vô trách nhiệm với cuộc sống của chính mình như thế nhỉ? Sao có thể bàng quan với khí hậu, rác thải xung quanh mình khi mình và người thân đang sống trong nó mà lại có thể vô tư tối nào cũng đi uống trà sữa, selfile, tán dóc những thứ nhảm nhí vô bổ và coi đó là lối sống thời thượng nhỉ? 

Tôi cũng biết có hàng vạn bạn trẻ đua đòi chia sẻ những bài viết tưởng chừng như yêu nước nhưng lại không có não? Kịch liệt phản đối luật đặc khu, luật an ninh mạng thời gian vừa rồi thử hỏi trong các bạn mấy người đã tìm kiếm trên Google để đọc những dự thảo luật ấy? Vì sao vậy? Vì chúng ta nghèo nàn hiểu biết, kém cỏi trong tư duy, lười biếng học tập, tích lũy kiến thức. Chúng ta đang sống thế nào đây?

Thực ra, sự thú vị của bản thân không phải thứ gì to tát vĩ đại. Nó đơn giản vô cùng, giả như bạn có một niềm say mê đặc biệt với son chẳng hạn, bạn sẽ cực kỳ cuốn hút khi nói chuyện với người khác về ý nghĩa các tông màu son, các dòng son trên thế giới từ những ngày xưa tít tắp đến bây giờ, son nào dùng cho phong cách trang điểm nào… Nó sẽ khác hẳn so với việc bạn chỉ biết son là một thứ màu thoa lên môi. Hay đam mê phim ảnh, đam mê du lịch, ăn uống, nếu bạn không hờ hững với những hiểu biết nông cạn ai cũng biết mà tự tìm hiểu chiều sâu của nó, bạn đã “mặn” hơn nhiều lắm rồi đấy!

Hẳn bạn vẫn nhớ chuyện Hồn Trương Ba Da Hàng Thịt chúng ta đã học hồi trung học phổ thông, có một câu mà tôi vẫn luôn ám ảnh đến tận lúc này của nhân vật Trương Ba: “Không thể sống bên trong một đằng bên ngoài một nẻo được, tôi phải là chính tôi”.  Vài bức ảnh facebook với những bình luận vuốt ve mơn trớn Cái Tôi to đùng của bạn chỉ làm bạn mòn đi, mãi mãi là con ếch và chết già trong cái giếng bé tí tẹo của chính mình tạo ra thôi.

Đừng sống nhạt thế nữa, cuộc đời có biết bao nhiêu thứ hay ho thú vị đang chờ đợi phía trước, bung cái vỏ ốc và vùng vẫy khám phá đi nào. Thay vì kêu than và buồn bã vì mình nhạt nhẽo làng nhàng thì hãy bỏ điện thoại xuống, thoát facebook ra, hãy “ướp mặn” mình ngay bằng kiến thức, hiểu biết và chiêm nghiệm cuộc sống đi.



Hải Dương


Theo Trí Thức Trẻ

Theo một cuộc khảo sát do Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch thực hiện năm 2013, trung bình một người Việt Nam đọc 0,8 cuốn/năm. Từ điểm này, dễ dàng nhận ra một vấn đề văn hóa khá nghi ngại: người Việt Nam chỉ thích smartphone gắn bó với mình mà thôi. 

Người Nhật, tuy bây giờ đọc ít hơn so với trước kia nhưng trung bình một người vẫn giữ thói quen đọc 10 – 20 cuốn/năm, theo kết quả của một Bộ của Nhật Bản báo cáo.

Người Trung Quốc trung bình đọc 4,66 cuốn vào năm ngoái, theo một khảo sát của Viện Báo chí và Xuất bản Trung Quốc.

Năm 2014, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã chọn ngày 21 tháng 4 là Ngày sách Việt Nam để khuyến khích phong trào đọc sách của cộng đồng. Lý giải về việc lựa chọn ngày 21/4 hằng năm là Ngày Sách Việt Nam, Bộ Thông tin và Truyền thông cho biết, tháng 4 là thời điểm phát hành cuốn sách “Đường Kách mệnh” của Chủ tịch Hồ Chí Minh – Tác phẩm đầu tiên bằng tiếng Việt được in bởi những người thợ in Việt Nam.

Nhưng nhiều người cho rằng dù có Ngày sách đi chăng nữa thì cũng không tách rời con người và điện thoại thông minh ra được. Năm 2017, 15 triệu chiếc smartphone được bán ra gấp 2 lần so với 7 triệu máy bán ra năm 2013.

Số lượng người Việt Nam sử dụng các mạng xã hội, đặc biệt là Facebook, ngày càng tăng trưởng nhanh. Không thiếu những hình ảnh trong các quán cafe, gặp gỡ bạn bè hay bất cứ nơi đâu, hoàn cảnh nào, dễ dàng bắt gặp người Việt chỉ luôn chăm chú vào màn hình điện thoại và tay lướt lướt xem thông tin.

Vì thế, tháng 5 năm 2017, UBND Hà Nội đã quyết định đưa khoảng 20 hiệu sách dọc theo con đường dài hàng trăm mét kế bên Tòa án Nhân dân và thành lập hẳn một con đường sách là đường 19/2 để người yêu sách vừa có thể thư thả đọc sách, vừa thưởng ngoạn không gian đẹp đẽ.

Năm 2016, Thành phố Hồ Chí Minh cũng đã thành lập một con phố sách tương tự mà một năm sau đó đã thu hút 2,5 triệu lượt khách ghé thăm và mua tổng cộng 750.000 cuốn sách.

Các quán cà phê sách cũng là một phần trong chiến dịch cải thiện việc đọc cho người dân của chính phủ, và những cố gắng này ban đầu đã có những tiến triển tốt, đặc biệt là ở hai thành phố lớn Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh. Hiện nay có hàng trăm quán cà phê có mô hình tương tự trên khắp đất nước, ở các thành phố lớn và khu vực nông thôn.

Chị Nhung, một giáo viên 39 tuổi dạy tiếng Đức sinh sống ở Hà Nội, mỗi tuần đều ghé qua phố sách với cô con gái 8 tuổi tên là Nhật Anh. Chị luôn giới hạn việc sử dụng điện thoại thông minh của con gái mình không quá hai giờ một ngày và Nhật Anh cũng được quy định phải đọc sách mỗi ngày.

Nhật Anh cho biết em đọc ít nhất một cuốn sách một tuần và rất thích tiểu sử của những người nổi tiếng, đặc biệt là nhà soạn nhạc người Đức Ludwig van Beethoven.



V.D


Theo Trí Thức Trẻ/Nikkei

01

Vào khoảng 10 giờ tối qua, một người bạn đã gửi cho tôi một bức ảnh: Trên xe bus đông đúc, các hành khách xung quanh đều có bộ dạng mệt mỏi, ai nấy cũng đều cuối đầu chơi điện thoại. Chỉ có một thanh niên đặc biệt nổi bật trong đám đông. Một tay của anh ta đang nắm tay vịn, tay còn lại thì cầm một quyển sách và đôi mắt thì chuyên chú nhìn vào nó. Xung quanh ồn ào như vậy, nhưng hình như lại không ảnh hưởng gì được đến việc đọc sách của anh ta.

Người bạn tôi nói rằng, anh thanh niên ấy rất đẹp trai, nhưng dáng vẻ anh ta đang tập trung đọc sách lại càng đẹp trai hơn.

Sau khi xem xong bức ảnh, trong lòng tôi lại rối bời bởi rất nhiều cảm xúc khác nhau: vừa giận vừa tiếc, vừa vui vừa buồn…

Tại sao vậy?

Có rất nhiều người đều nói không có thời gian để đọc sách. Thế nhưng cũng có những người tận dụng cả thời gian ngồi xe để mà đọc sách.

Đa số bọn họ đều thường nói một câu: “Thực ra tôi rất muốn đọc sách, nhưng bởi vì quá bận, nên không có thời gian để đọc.” Lý do của họ thường là như vậy.

“Công việc của tôi bận chết được, thỉnh thoảng còn phải tăng ca ban đêm, ngay cả thời gian nghỉ ngơi còn không đủ, lấy đâu ra thời gian để đọc sách.”

“Gần đây tôi vừa phải tham gia khóa huấn luyện vừa phải làm tổng kết. Tôi phải chuẩn bị rất nhiều số liệu và tài liệu, làm gì còn sức lực để mà đọc sách.”

“Sau khi tôi tan làm, còn phải về nhà nấu cơm cho con, không phải tôi không muốn đọc sách, mà vì thực sự không có thời gian rảnh.”

Nhưng điều kỳ lạ là những người nhìn như rất bận này, dù có bận rộn cỡ nào đi nữa cũng có thời gian lướt facebook, nhắn tin trò chuyện, đăng status… Trên thực tế, những người muốn đọc sách dù có bận đến đâu cũng đều có thể tìm thấy thời gian để đọc sách. Ngược lại, những người không thích đọc sách, dù có thời gian rảnh đi nữa cũng không muốn cầm quyển sách lên chứ đừng nói gì đến việc đọc nó.

Đừng viện cớ nữa, bạn không đọc sách không phải vì bạn bận, mà chỉ đơn giản là vì bạn không thích đọc sách mà thôi - Ảnh 1.

02

Những người bạn của tôi thường hay nhờ hoặc hỏi tôi chỉ giúp tên vài quyển sách hay. Mỗi lần như vậy, họ đều rất biết ơn tôi. Nhưng qua một thời gian dài sau đó, khi tôi hỏi họ cảm thấy quyển sách đó thế nào, bọn họ đều ngập ngừng trả lời rằng, gần đây bởi vì quá bận mà không có thời gian rảnh để đọc, để lần sau xem xong họ sẽ nói với tôi sau.

Nhưng cái gọi là “lần sau” đó là lúc nào đây? Chỉ biết nó thuộc về tương lai, còn về thời gian cụ thể thế nào, ngay cả họ cũng chẳng biết chứ đừng nói đến tôi.

Có vài người đọc sách chỉ vì nhất thời cảm thấy hứng thú. Bọn họ bởi vì nguyên nhân nào đó mà muốn đọc sách, chứ không phải vì nhận ra tầm quan trọng của việc đọc sách. Cho nên khi những thứ mới mẻ đó đã qua, khi đã đạt được kết quả mình muốn, bọn họ sẽ lập tức quên sạch những gì đã đọc được.

Vì vậy sau này, cứ mỗi khi có người đến tìm tôi nhờ giới thiệu cho họ sách hay, tôi đều sẽ hỏi họ trước: “Bạn có thời gian để xem không?”

Và câu trả lời tôi nhận được lúc nào cũng là không chắc lắm, thậm chí sau khi họ đã suy nghĩ rất lâu, mới phát hiện ra một vấn đề đó là họ không có thời gian rảnh để đọc.

Vì vậy, bạn thấy đấy, chỉ có khi bạn thực sự yêu thích việc đọc sách mới có thể cảm thấy khi đọc sách rất vui vẻ, đồng thời cũng cố tìm ra cách để có thời gian được đọc sách. Nhưng nếu như bạn không thích nó, bạn sẽ chỉ luôn tìm lý do để tránh né mà thôi.

“Nếu thực sự muốn, bạn sẽ tìm cách, còn nếu không muốn, bạn sẽ chỉ tìm lý do.”

Đừng viện cớ nữa, bạn không đọc sách không phải vì bạn bận, mà chỉ đơn giản là vì bạn không thích đọc sách mà thôi - Ảnh 2.

03

Từ trước đến nay, tôi cũng đã từng đọc qua rất nhiều quyển sách. Cũng may tôi là một người rất thích đọc sách, nên dù có đọc nhiều sách cũng không ngán. Dù có bận đến đâu đi nữa, tôi cũng đều bảo đảm mỗi ngày dành ra thời gian hai tiếng đồng hồ để bản thân đọc sách.

Đương nhiên, tôi cũng không phải là người rất rảnh rỗi, tôi cũng có công việc và cuộc sống của riêng mình. Có lẽ bạn rất thắc mắc, tại sao đôi lúc tôi bận đến nỗi ngay cả thời gian ăn cơm, nghỉ ngơi cũng không có, lấy đâu ra thời gian để đọc sách?

Thông thường, tôi sẽ sử dụng từng phút từng giây rảnh rỗi để đọc sách. Ví dụ sáng 5 giờ thức dậy, dậy sớm một chút để dành một tiếng ra đọc sách. Hoặc là trên đường đi làm hoặc tan ca, khi đi xe công cộng, trước khi ngủ… Nói tóm lại, chỉ cần tôi muốn thì lúc nào cũng có thể kiếm ra thời gian để đọc sách.

Rất nhiều người thường nói không có thời gian đọc sách, nhưng thời gian thực ra chính là thứ công bằng nhất, nó không phân biệt giàu nghèo, mỗi người đều chỉ có đúng 24 tiếng trong một ngày, không nhiều hơn cũng không ít hơn. Thông thường, bạn sẽ dành nhiều thời gian cho những việc mà bạn thấy là quan trọng, đáng để bạn làm. Còn những việc bạn thấy là ít quan trọng hơn, bạn đều chỉ dành chút ít thời gian. 

Vậy đối với bạn, đọc sách có ý nghĩa lớn cỡ nào?

Tôi thích đọc sách, không phải vì để lấy kiến thức trong đó ra khoe khoang, mà vì khi đọc sách, tôi có thể cảm thấy vui, thấy hài lòng, thỏa mãn. Sách vừa giống như người thầy, vừa giống như người bạn, luôn âm thầm hướng dẫn tôi đi đúng hướng. Sách cũng là nơi giúp tôi chữa lành những vết thương tâm hồn, ở đó tôi có thể tìm thấy những chân trời mới của riêng mình.

Đừng viện cớ nữa, bạn không đọc sách không phải vì bạn bận, mà chỉ đơn giản là vì bạn không thích đọc sách mà thôi - Ảnh 3.

04

Đọc sách có tác dụng gì? Đa số tất cả những người không thích đọc sách đều hỏi như vậy.

Đọc sách có lẽ không thể trực tiếp đưa bạn tài phú và địa vị, cũng không thể lập tức đưa bạn lợi ích nào đó, nhưng nó có thể giúp bạn trở nên lạc quan và tích cực hơn, có thể khiến bạn trở nên kiên cường hơn, mở mang kiến thức và tầm nhìn của bạn.

Cũng có người đã từng trả lời vấn đề này như vậy. Riêng bản thân tôi, tôi không nói ra được rốt cuộc đọc sách có lợi ích gì, chỉ là cảm thấy mỗi lần đọc sách đều giống như được ăn đồ ngon, tâm trạng thoải mái như đang ngồi dạo chơi trong vườn hoa, ngắm nhìn cảnh vật tươi đẹp rực rỡ xung quanh vậy. Nên dù có gặp chuyện khó khăn gì đi nữa, chỉ cần được đọc sách, tâm trạng tôi sẽ chuyển biến trở nên tốt hơn, không còn nặng nề hay phiền não.

Có rất nhiều người cho rằng đọc sách chỉ là việc của thời học sinh, không có liên quan gì đến người trưởng thành cả. Thế nhưng bạn đã quên rồi sao? Mỗi người đều sống đến già, sự học cũng theo ta đến già. Đọc sách không chỉ có thể giúp ta nâng cao khả năng giao tiếp, mà còn giúp chúng ta không ngừng nâng cao kiến thức và tầm nhìn, giúp chúng ta hoàn thiện bản thân, càng ngày càng trở nên lý trí, thông minh và trưởng thành hơn.

Cũng có người cảm thấy, họ đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để đọc sách, Nhưng thực ra bất cứ việc gì khiến chúng ta trở nên tốt đẹp hơn, chỉ cần bạn bắt đầu đều không tính là muộn. Chúng ta đọc sách không phải vì muốn cho qua thời gian vô vị, cũng không phải vì để tranh đấu thắng thua với người khác. Chúng ta đọc sách chỉ đơn giản vì trong sách có thứ có thể khiến ta càng trở nên hoàn thiện hơn. Chỉ cần mỗi ngày bạn đều bền chí, kiên trì đọc sách không gián đoạn, đây chính là một việc ý nghĩa rồi.

Đọc sách là việc mà mỗi người đều nên kiên trì trong cuộc đời mình. Bạn nhận ra lợi ích của việc đọc sách càng sớm, tương lai cuộc sống sau này của bạn càng tốt đẹp hơn.

Đừng lại nói không có thời gian đọc sách nữa, nếu bạn có thể hi sinh một chút thời gian nói chuyện phiếm, lướt facebook, coi phim truyền hình dài tập, hoặc ít nhất dậy sớm một tý, ngủ muộn một chút… có thể bạn đã tìm ra thời gian để đọc sách. Tôi cũng tin rằng cuộc sống của bạn có thể trở nên đầy màu sắc và thú vị hơn rất nhiều.



Thiên Tuyết


Theo Trí Thức Trẻ

– 01 –

Mấy bữa trước, tôi hẹn cô bạn thân đi ăn, vì cô ấy không có xe nên tôi phải tự lặn lội lái xe xuống thành phố để hẹn gặp với cô ấy.

Vì tắc đường, nên vốn dĩ quãng đường chỉ mất hơn một tiếng mà nay biến thành hơn hai tiếng mới đến nơi. Hẹn cơm trưa thành hẹn cà phê chiều. Cũng may địa điểm hẹn là quán cà phê có kèm theo đồ ăn, chứ hẹn ở quán lẩu thì coi như xong.

Chờ đợi vốn là một chuyện hết sức phiền phức, những ai đã từng trải qua cảm giác chờ đợi chắc chắn sẽ hiểu được điều này, mà nhất là đợi trong nhà hàng. Một mình ngơ ngác ngồi đợi và đợi, chào đón bạn chắn chắn sẽ là vô vàn những ánh mắt khó chịu. Nếu là tôi chắc chỉ biết ngồi nghịch điện thoại cho đến khi sập nguồn thì thôi.

y vậy mà, cô bạn của tôi lại có cách cư xử hoàn toàn khác. Trong khi tôi vội vàng hấp tấp chạy đến nhà hàng, thì cô ấy đang an nhiên ngồi ở đó chăm chú đọc sách, thậm chí còn đang cầm bút viết viết vẽ vẽ gì đó. Nhìn thấy tôi, cô ấy liền gập sách lại, mỉm cười và điềm đạm nói: “Bạn đến rồi à?”

Tôi hết sức kinh ngạc trước sự cư xử đó của bạn tôi. Nếu là người khác chắc sớm đã bỏ về và cho tôi leo cây rồi. Tôi vô cùng bối rối, lúc đó, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ đó là: “Cô bạn cùng tuổi này sao lại có thể điềm nhiên một cách đáng sợ như vậy nhỉ?”.

Không chết ở tuổi 25: Thay vì lên mạng đọc báo lá cải, lướt facebook, nghịch điện thoại, hãy đọc sách và chỉ đọc sách thôi - Ảnh 1.

– 02 –

Hai chúng tôi quen nhau đã gần 10 năm. 10 năm qua, bạn tôi đã thay đổi rất nhiều từ độc thân thành đã kết hôn, từ nhân viên quèn thành chân quản lý. Nhưng có một điều duy nhất mà không hề thay đổi đó là đi đâu cô ấy cũng mang theo sách.

Tôi còn nhớ, một lần hai chúng tôi cùng sang Mỹ du lịch, tôi mang theo cả một chiếc va li to đùng và trống rỗng dự định khi về sẽ mua, mua và mua, còn bạn tôi lại mang tới nửa va li là sách, có ấy thủ thỉ với tôi rằng: “mang đi để nhỡ lệch múi giờ không ngủ được còn có cái mà đọc”. Tôi chỉ cười nhạt và cảm thấy bạn tôi thật “dở”. Chuyến du lịch kết thúc, tôi trở về với hai va-li quần áo, giày dép và đồ ăn vặt, còn bạn tôi lại mua thêm cả một đống sách nguyên bản.

Hơn nữa số tiền mà cô ấy bỏ ra để mua đống sách đó còn đắt hơn cả số tiền mà tôi mua quần áo.

Từ trước đến nay, trong lòng tôi cô ấy vẫn luôn là một người bạn vô cùng đặc biệt, dù có bận như thế nào tôi đều cố gắng bớt chút thời gian để hẹn hò tâm sự với cô ấy bởi tôi sợ “xa mặt sẽ cách lòng”.

Có lẽ trong lòng mỗi chúng ta đều sẽ có một người bạn, vừa là tấm gương vừa là kẻ địch giả tưởng. Tôi thường hy vọng rằng mình có điểm nào đó hơn cô ấy, hoặc là ngang bằng thôi cũng đã là rất tốt rồi.

Cô ấy trông cũng sàn sàn như tôi nhưng lúc nào tôi cũng trong trạng thái không thể bắt kịp cô ấy. Cô ấy lúc nào cũng hiểu biết nhiều hơn tôi, có tầm nhìn rộng hơn tôi. Tôi nói gì cô ấy cũng đều phân tích có đầu có cuối, hễ tranh luận một vấn đề nào đó là cô ấy sẵn sàng thao thao bất tuyệt và sổ ra cả một tràng đạo lý, có những lúc cô ấy nói gì mà tôi nghe không hiểu.

Có một người bạn như vậy thật khiến người ta buồn vui lẫn lộn. Vui vì cô ấy có thể thôi thúc để bạn tiến bộ hơn, buồn vì cô ấy lúc nào cũng trong trạng thái thôi thúc bạn.

Không chết ở tuổi 25: Thay vì lên mạng đọc báo lá cải, lướt facebook, nghịch điện thoại, hãy đọc sách và chỉ đọc sách thôi - Ảnh 2.

– 03 –

Tôi từng đọc được một câu hỏi hết sức thú vị ở trên mạng đó là: “Trong một buổi tiệc, bạn gặp hai người phụ nữ, người phụ nữ số một mang theo chiếc túi xách bình thường nhưng ăn nói gãy gọn, nói chuyện toàn là dẫn dắt nội dung tạp chí “The Economist” và phân tích về cuộc bầu cử nước Anh; Người phụ nữ số hai mang theo một chiếc túi hàng hiệu sang chảnh và đắt tiền, nói đủ các loại chuyện phiếm trên mạng xã hội, báo lá cải… Theo bạn ai hai người họ ai là người có địa vị xã hội cao hơn?”

Tôi suy nghĩ giây lát, chưa nói gì đến địa vị xã hội, ít nhất đối với tôi mà nói, tôi sẽ thích nói chuyện và giao tiếp với người phụ nữ số một hơn. Trên thế giới này, kiến thức là thứ vô cùng đắt đỏ và quý giá. Nó là “vốn văn hoá” của một người, hay chính là vốn tài sản để giao tiếp, nói chuyện.

Nói đến vốn tài sản để giao tiếp với người khác, điều mà tôi cảm nhận sâu sắc nhất trong vài năm gần đây đó là càng nói chuyện với người khác tôi lại càng ngại thậm chí là không dám giao tiếp.

Điều đáng sợ nhất của việc “múa rìu qua mắt thợ” không phải là mất mặt mà là bạn không hề biết mình đã bị mất mặt. Có những lúc sẽ không ai chủ động nói với bạn rằng “họ sớm đã nhìn thấu bản chất của bạn rồi chỉ gật đầu mỉm cười”. Thậm chí có những lúc bạn cảm thấy mình biết rất nhiều thứ nhưng khi người khác vừa hỏi thì bạn lại miệng câm như hến.

Gần đây cụm từ “nguy cơ tuổi trung niên” thường xuyên xuất hiện. Thực ra không chỉ có tuổi trung niên mà tất cả các giai đoạn tuổi tác đều có nguy cơ của nó. Công việc trong thời đại hiện nay có tính thay thế hết sức mãnh liệt. Bạn vừa mới chân ướt chân ráo nộp đơn xin thôi việc, còn chưa hết bùi ngùi thì ngay lập tức đã có người thế chân bạn.

Tôi đã từng lăn lộn nhiều năm trong chức trường, điều khiến tôi cảm thấy khiếp sợ nhất đó là khi gặp phải người ngoài nghề mà còn hiểu biết hơn cả những người trong nghề như tôi. Khi người khác nói về lĩnh vực sở trường của bạn nhưng họ lại nói thông suốt, triệt để hơn bạn thì sao lại không có cảm giác nguy cơ được chứ?

Học tập là chuyện cả đời, bởi trên đời này, kiến thức là thứ không bao giờ ổn định nó sẽ luôn không ngừng thay đổi và mở rộng. Kiến thức là chìa khoá thành công, là nền móng để bạn tồn tại và phát triển trong tương lai. Chính vì thế chỉ có việc không ngừng đọc, không ngừng học, không ngừng tiếp thu kiến thức mới khiến bạn có thể vững bước trong tương lai mà thôi.

Không chết ở tuổi 25: Thay vì lên mạng đọc báo lá cải, lướt facebook, nghịch điện thoại, hãy đọc sách và chỉ đọc sách thôi - Ảnh 3.

– 04 –

Con người ngày nay đã sớm quen với việc rảnh tay là xem điện thoại, ipad, lướt facebook, đọc báo lá cải… Chẳng còn mấy ai ủng hộ hay ngưỡng mộ những người đam mê sách nữa, một số người thậm chí cho rằng những người thường xuyên mang theo sách bên mình kia đều là “lưu manh giả danh trí thức”, đều là giả bộ cả.

Tôi lại không cho là như vậy, đối với tôi mà nói đọc sách không có sự phân biệt về thời gian, địa điểm cũng như phương pháp hay cách thức đọc, mà chỉ có sự khác biệt giữa đọc sách và không đọc sách mà thôi. Đọc sách là một phẩm chất thái độ, có những người oai nghiêm ngồi trong thư viện nhưng chỉ để lướt facebook; Còn có những người khác ngồi bên cạnh thùng rác lại đọc các tác phẩm kinh điển.

Những người yêu thích và thường xuyên đọc sách ngoài việc gìn giữ được sức cạnh tranh bền vững thì họ còn có rất nhiều những ưu thế mà người thường khó lòng so sánh được đó là chuyện gì họ cũng đều nghĩ rất thoáng, họ nhìn đời bằng lăng kính màu hồng, họ rất ít khi phải phiền não.

Lại nói về cô bạn mọt sách kia của tôi, mùa hè năm ngoái khi hai chúng tôi cùng sang Ma Cao chơi. Khi trở về, máy bay bị delay phải đợi mất hơn 3 tiếng đồng hồ. Tôi bồn chồn lo lắng đi đi lại lại, lúc thì nhắn tin cho người này lúc thì gọi điện cho người kia, hỏi này hỏi nọ. Còn cô bạn của tôi lại thong dong nhàn nhã ngồi trên sô pha ở sảnh chờ vừa thưởng thức cà phê vừa đọc sách, không ca không thán, không ưu không tư trông dáng vẻ như kiểu có sách là có tất cả vậy.

Gặp phải chuyện phiền phức, cô ấy rất ít khi kêu ca, thay vì kêu ca cố ấy chỉ lẳng lặng cầm một quyển sách và ngồi lì trong quán cà phê, giống như những gì mà Romain Rolland đã từng nói: “Sống với sách, sẽ không bao giờ phải than ngắn thở dài”.

Tôi còn nhớ một tình tiết nhỏ trong một bộ phim Mỹ nói về cô gái tên là Miya vì lời đồn gia đình lừa đảo mà cô bị đám phóng viên nhà báo truy sát đến khủng hoảng. Bạn cộng sự của cô ấy, Lucca chỉ cho cô ấy một lời khuyên đó là: “Hãy tìm lấy một cuốn sách để đọc, đừng lên mạng cũng đừng xem thời sự, chỉ đọc sách thôi”.

Đây có lẽ là lời khuyên hay nhất mà tôi đã từng nghe.

Có người nói rằng, càng đọc sách, bạn càng thấy rõ sự vô tri của mình. Vì vô tri nên bạn mới càng kính nể người khác và sẽ trở nên rộng lượng với cuộc sống hơn.

Không vì sự xấu đẹp của ngoại vật và sự được mất của mình mà vui hay buồn. Dù đối diện với thất bại hay thành công, cũng đều phải giữ được tâm tư bình thản, những người như vậy có lẽ sẽ là đối thủ mà cả đời chúng ta không thể đánh bại được. Họ chính là những người “đi đến đâu cũng mang theo sách”.



Ngọc Thủy


Theo Trí Thức Trẻ