Tag

thời gian

Browsing

Qua tuổi 30, đi làm nhiều nơi, gặp nhiều người, chúng ta thấy nhiều người thành công từ rất sớm. Thành công ở đây không có nghĩa là không thất bại, nhiều người trong số họ đã thất bại một vài lần, điều quan trọng là họ luôn biết cách vươn lên. 

Khi quan sát những con người tiêu biểu này, chúng ta thấy cách họ sử dụng thời gian rất khác biệt với phần đông những người “thường thường bậc trung” – những người đã hơn 30 mà chưa có một thành tựu đáng kể gì trong sự nghiệp. Đó là cách họ đối phó với khó khăn và rủi ro, và lạ thay, chúng ta hiếm khi thấy họ kêu ca hay phàn nàn. Mạng xã hội của những con người đầy năng lượng này chỉ toàn là tin tức chuyên môn. Liệu đây có phải là bí quyết thành công của họ: Chỉ tập trung vào chuyên môn và không thở than khi gặp khó?

Những lời lý giải sau đây sẽ giúp chúng ta ý thức được cái vô nghĩa của việc than phiền vô tội vạ.

Kêu ca là một sản phẩm của tâm lý nạn nhân

Không có gì sai khi nhận thức được những khó khăn và rủi ro của một tình huống nhưng có một sự khác biệt lớn khi bạn quyết định từ bỏ và phàn nàn về những khó khăn hay rủi ro đó. Lúc đó bạn đã tin rằng bạn là nạn nhân chứ không phải là người chiến thắng. Và khi chúng ta kêu ca về mọi thứ xung quanh, chúng ta sẽ giống như một đứa trẻ luôn đòi hỏi mọi thứ phải tốt đẹp với mình. 

Hãy dành nhiều thời gian hơn để suy nghĩ về lựa chọn của mình trước khi chúng ta bắt đầu thả trôi những cảm giác trẻ con của mình ra xung quanh. Thành công nào cũng đòi hỏi những sự tìm tòi và hy sinh nhất định, nếu bạn cảm thấy mình chưa sẵn sàng thì hãy ra đi trong im lặng. Việc than phiền về những khó khăn trên con đường sự nghiệp của bạn chỉ chứng tỏ một điều: bạn đang bất lực với nó.

Một người thành đạt sẽ không tốn thời gian để kêu ca, còn bạn, mỗi ngày dành cho bao nhiêu giờ đồng hồ để mơ hão và than vãn? - Ảnh 1.

Phàn nàn cũng là một sự lãng phí thời gian

Người nói nhiều thì không có thời gian để hành động. Ngoài ra khi những lời nói đó là những lời tiêu cực như kêu ca, buồn bã, chán nản thì lại càng tệ hơn. 

Chắc mỗi người chúng ta sẽ có một người bạn mà luôn than phiền về mọi thứ xung quanh? Chắc chắn 5 hay 10 năm sau họ vẫn tiếp tục than phiền về những vấn đề đấy, bởi vì họ đã quen thuộc với việc kêu ca, và khi kêu ca chán chê thì họ không còn động lực để thực sự thay đổi điều gì. Đó là một sự lãng phí thời gian mà không một người thành công nào muốn vướng phải.

Hãy nhớ rằng “Kẻ yếu đuối sẽ thay đổi lời kêu ca của họ, nhưng họ không bao giờ giảm thời gian để kêu ca”.

Ca thán là một hành động thiếu trách nhiệm và có tính lây lan

Nếu bạn muốn trở thành một người trách nhiệm thì hãy tránh kêu ca. Những lời than phiền không mang tính xây dựng chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn. Tệ hại hơn, những lời này sẽ tạo thành thói quen và thói quen này sẽ cản trở rất nhiều trong con đường sự nghiệp của bạn. 

Nếu bạn muốn chê trách sếp của bạn vì lương thấp, hãy nhìn nhận một thực tế rằng bạn là người chọn công việc và đi làm mỗi ngày. Nếu bạn cho rằng môi trường làm việc không phù hợp, hãy nhớ lại rằng chính bạn đã chọn làm việc ở đây chứ không phải ở nơi nào khác. 

Thay vì đổ lỗi hãy nghĩ cách để thay đổi. Điều đó thể hiện sự trách nhiệm với công việc và quan trọng hơn, trách nhiệm với chính bản thân bạn.

Các cụ có câu: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Bạn có muốn làm bạn với những người thờ ơ trong cuộc sống hay bạn muốn thu hút những người cầu tiến và sẵn sàng làm việc vượt qua khó khăn? 

Hãy tưởng tượng những người hay phàn nàn kêu ca giống như một con tàu bị hỏng động cơ. Công việc của họ trở nên bế tắc, thái độ của họ giống như một con tàu chỉ quay mòng mòng một nơi. Họ không thể đi tới đâu và chắc chắn rằng “khách hàng” của họ không bao giờ hạnh phúc. Những “con tàu” này sẽ tụ tập với nhau để cùng chìm trong những câu chuyện và lời thở than của họ.

Một người thành đạt sẽ không tốn thời gian để kêu ca, còn bạn, mỗi ngày dành cho bao nhiêu giờ đồng hồ để mơ hão và than vãn? - Ảnh 2.

Than thở sẽ làm bạn tập trung vào khía cạnh xấu của vấn đề, và bỏ quên những điều tích cực

Khi chúng ta than thở về khó khăn, não bộ sẽ tập trung vào điều đó mà quên mất đi mặt khác của vấn đề: những cơ hội ẩn đằng sau chúng. Rất nhiều bạn trẻ vốn chưa có thói quen tập trung thường xao nhãng điều này và bỏ qua nhiều cơ hội quý giá. Chúng quy là do chìm đắm quá lâu vào mặt tích cực của vấn đề rồi chần chừ mà bỏ lỡ thời cơ.

Phàn nàn sẽ đẩy những người yêu quý của chúng ta ra xa

Đây có lẽ là điều quan trọng nhất: Không ai muốn ở bên một người xuốt ngày phàn nàn và mang quá nhiều năng lượng tiêu cực. Những lời kêu ca sẽ bào mòn hi vọng, sự cảm thông hay ý chí của chúng ta. 

Một nghiên cứu khoa học chỉ ra rằng việc đọc và tiếp cận những thông tin tiêu cực gây ra một phản ứng dây chuyền trong não bộ, qua đó bộ não tiết ra những hormone tạo cảm giác lãnh đạm cho người nghe. Hãy nhớ rằng không ai muốn bắt đầu và kết thúc một ngày bởi những lời mệt mỏi. Chúng ta luôn bị thu hút bởi sự tích cực và vì thế những người tiêu cực sẽ mất dần những mối quan hệ thân thiết.

Chúng ta có thể nói ra ý nghĩ và chia sẻ cảm xúc của mình, nhưng hãy biết dừng lại đúng lúc. Vì một tương lai tốt đẹp hơn!



Baxo


Theo Trí Thức Trẻ

Katherine đã được cảnh báo rằng nên đến trường sớm trước 1 giờ bởi chỗ đỗ xe trong khuôn viên trường rất hạn chế. Và ngày đầu tiên đi học cô gái trẻ đã không thể tìm thấy chỗ để đỗ xe vì đến muộn. “Tôi sẽ không bao giờ lãng phí thời gian vì chuyện này”, Katherine suy nghĩ.

“Tôi đã lái xe lòng vòng 45 phút để hy vọng rằng ai đó lấy xe và để lại một chỗ trống cho tôi nhưng vô vọng. Lúc đó tôi đã cảm thấy, ngôi trường đó không có chỗ dành cho tôi”, Katherine kể lại câu chuyện ngày đầu tiên đến trường đại học của mình trong một buổi phỏng vấn với Business Insider.

Thời điểm đó, cô đang thực tập tại Touchstone Pictures ở Burbank. Công ty đã mời cô làm việc chính thức với thời gian từ thứ 2 đến thứ 6. Kể từ hôm đó, Katherine đã quyết định làm việc theo giờ hành chính mỗi ngày.

Có thể, việc này sẽ không phù hợp với những người khác, nhưng với Katherine đó là một quyết định đúng. “Đối với tôi, đó là một quyết định sáng suốt. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn muốn làm việc. Tôi chỉ muốn tạo ra các sản phẩm và kiếm tiền”, cô nói.

Bà chủ đế chế thời trang trị giá 28 triệu USD bỏ đại học ngay ngày đầu, từng bước xây dựng sự nghiệp: Tôi không muốn lãng phí chút thời gian nào cả - Ảnh 1.

Sau khi làm việc cho Touchstone, Katherine đã làm việc cho công ty tổ chức sự kiện đặc biệt Brent Bolthouse. Kinh nghiệm ở đó đã giúp cô tìm được công việc tiếp theo ở tạp chí Elle. Cô làm việc ở Elle trong vài tháng trước khi hợp tác cùng một đồng nghiệp cho ra mắt blog Who What Wear với mục tiêu trở thành một trang chuyên về thời trang. Sau đó, họ đã thành lập Clique Brands Inc. năm 2012 và phát triển mạnh mẽ thành một đế chế truyền thông.

Năm 2016, Katherine đã đạt được thỏa thuận với Target cho ra dòng quần áo Who What Wear, bắt đầu lấn sân thị trường bán lẻ. Hiện nay, công ty Clique Brands Inc. của Katherine đã có vốn huy động 28 triệu USD. Lượng khách hàng trực tuyến của Clique Brands trên các trang blog và mạng xã hội lên tới 25 triệu người.

“Tôi luôn nói với những người đang tìm kiếm mục đích của cuộc sống rằng: Hãy tìm điều bạn thích làm, sau đó tìm cách để khiến người ta trả tiền cho nó. Tôi nghĩ rằng, mỗi sáng thức dậy và làm công việc bạn yêu thích đã là một thành công”, Katherine chia sẻ.



Theo Minh An


Theo Nhịp sống kinh tế/Business Insider

Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã sang tháng 7 rồi, năm 2018 cứ thế mà trôi qua một nửa. Ngày đầu Xuân vui vẻ sum vầy với gia đình, hân hoan tụ họp cùng bè bạn, mới chỉ như hôm qua. Từng khoảnh khắc cứ lặng lẽ như thế mà trôi đi, lòng này không khỏi cảm thấy bùi ngùi.

Ngày còn bé, luôn cảm thấy thời gian trôi sao mà chậm chạp đến thế. Chúng bạn ngày nào cùng chơi ô ăn quan, lũ trẻ rủ nhau trốn giấc trưa ra đồng bắt chuồn chuồn, nhóm bạn học ngày ngày í ới gọi nhau tới trường, thì ra đều đã xa rất xa rồi. Ngày còn bé, chúng ta mong chóng được thành người lớn, lúc đó nghĩ rằng chỉ có làm người lớn mới được mặc quần áo đẹp, chỉ có làm người lớn mới thoát khỏi sự quản thúc của cha mẹ, tự do khám phá thế giới rộng lớn bên ngoài kia.

Nhưng khi lớn lên rồi, chỉ có thể bùi ngùi sao thời gian trôi nhanh quá. Bạn bè từng ngày ngày bên nhau, giờ đây mỗi năm một lần gặp gỡ, cô hàng xóm tốt bụng thường cho kẹo và ẵm đi chơi ngày bé, mái tóc giờ đã hoa râm điểm bạc nhiều. 

Khi lớn lên rồi, chúng ta không còn khát khao trưởng thành nữa, mà ngày càng lo lắng về việc già đi, hy vọng thời gian có thể trôi chậm lại. Mong thời gian chậm lại một chút, để tôi có thể dành nhiều thời gian hơn ở bên cha mẹ; mong thời gian hãy chậm lại một chút, để cho tôi trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình, và gặp được một người thật tuyệt vời để yêu.

Một nửa 2018 đã trôi qua, bạn giật mình nuối tiếc về điều gì? - Ảnh 1.

Tôi có thể nhớ lại khá rõ ràng những sự việc xảy ra trong 6 tháng vừa qua. Chẳng hạn như, vào tháng Giêng, tôi và cô bạn thân đã nói với nhau rằng 2018 là một năm quan trọng cho sự nghiệp của chúng tôi, năm mới bầu không khí mới, nhất định năm nay chúng tôi sẽ làm việc chăm chỉ, kiếm được nhiều tiền, cùng nhau nỗ lực. 

Tháng 2 về nhà dịp Tết Nguyên Đán, nhìn thấy mái tóc điểm sương của cha mẹ, tôi tự hứa với lòng, bắt đầu từ năm nay, không kể là kì nghỉ dài hay ngắn, tôi sẽ tranh thủ về nhà nhiều hơn, ở bên gia đình nhiều hơn, nói chuyện với cha mẹ nhiều hơn. 

Tháng 3 đến, cô bạn thân bắt đầu một công việc mới, một công việc gắn với định hướng nghiên cứu khoa học của nàng, tôi mừng cho nàng và mong nàng sẽ sớm thực hiện được mục tiêu du học trời Tây. 

Sang tháng 4, tôi đã đấu tranh nội tâm rất nhiều để lựa chọn hướng đi cho tương lai. Và quyết định sẽ nghỉ công việc đang làm sau khi kết thúc tháng 5. 

Và tháng 5, một mùa hè nữa lại đến, tôi vừa chiến đấu với cái nóng, với sự mũm mĩm quá đà của cơ thể, vừa phải xoay sở sắp xếp để bàn giao công việc cho người kế nhiệm. Bận rộn chia tay sếp, chia tay đồng nghiệp, đi học thêm kiến thức mới, ngoảnh đi ngoảnh lại, tháng 5 của tôi đã nhanh chóng kết thúc như thế. 

Tháng 6 – Sinh nhật tôi, thất nghiệp- tạm thời, đăng kí lớp học kiến thức mới, cẩn thận lựa chọn những Công ty để nộp đơn ứng tuyển, cẩn thận tìm hiểu điểm mạnh, điểm yếu của chính mình, cẩn thận nghiên cứu xem rút cuộc tôi là ai, tôi có gì và tôi muốn trở thành gì trong thế giới này.

Và bây giờ, khi vừa tạm biệt tháng Sáu, chợt nhận ra thì ra tháng Sáu này tôi còn bận rộn hơn cả lúc đang đi làm nữa. Nhưng, có một điều, mặc dù tôi có thể nhớ rõ sáu tháng qua đến như vậy, nhưng tôi lại chẳng thể tái tạo từng ngày tôi đã trải qua trong cuộc đời này.

Một nửa 2018 đã trôi qua, bạn giật mình nuối tiếc về điều gì? - Ảnh 2.

Bạn có nhận ra chăng, chúng ta càng trưởng thành, thời gian lại càng trôi đi vội vã, cảm giác gấp gáp trong cuộc sống cũng tăng dần theo năm tháng, thời gian cứ thế biến mất mà chúng ta chẳng thể níu giữ. 

Thực ra, trái tim tôi luôn ngập tràn sợ hãi và lo lắng, vẫn luôn cảm thấy chính mình chưa sẵn sàng đối mặt với hiện thực cuộc sống, dù đã tốt nghiệp và đi làm vài năm. Tôi vẫn thấy mình chưa sẵn sàng tâm lý để chấp nhận sự thực rằng tôi đã trưởng thành, bạn bè thân thiết cũng lần lượt kết hôn, bản thân tôi cũng chưa đủ xuất sắc để có thể đem đến cho gia đình một cuộc sống đủ đầy hơn, mà những nếp nhăn trên khuôn mặt Mẹ mỗi ngày một sâu.

Bạn có từng nghĩ, rằng mỗi khoảnh khắc tươi đẹp bạn trải qua, chính là thứ mà bạn may mắn có được. Thời gian trôi qua càng nhanh, càng có nhiều thứ bạn bỏ lỡ. Mà khi thứ bạn bỏ lỡ ngày càng nhiều thì bạn sẽ chẳng còn cảm thấy hối tiếc nhiều nữa. Lỡ hẹn với một người bạn, câu cửa miệng là “lần sau gặp nhé”, nhưng chẳng ai có thể biết “lần sau” là bao giờ; một nguyện vọng chưa đạt được sẽ tiếp tục cố gắng trong năm tới, nhưng chẳng dám thừa nhận thực tế cách mộng tưởng mỗi ngày một xa; luôn miệng nói năm nay sẽ suy nghĩ nghiêm túc vấn đề yêu đương, nhưng trì hoãn rồi lại trì hoãn, tìm cho mình đủ kiểu lý do bào chữa, và vài cái “năm nay”cứ như vậy cũng đã trôi qua. 

Thời gian thấm thoát trôi, tất bật rồi lại tất bật, những nguyện vọng ban đầu đã bị lãng quên, những ước hẹn với bạn bè cũng chưa hoàn thành. Rõ ràng 2018 là một năm “mới”, mà giờ đã chẳng còn “mới” nữa.

Chúng ta luôn nghĩ rằng vẫn còn rất nhiều thời gian để làm tiếp những việc còn dang dở, nhưng lại không hiểu rằng có những thứ một khi đã trôi qua sẽ không thể quay trở lại được nữa.

Một nửa 2018 đã trôi qua, bạn giật mình nuối tiếc về điều gì? - Ảnh 3.

Khi còn bé, tôi cực kì muốn dùng tiền mua hết mấy đồ ăn vặt bán ngoài cổng trường, nhưng mẹ luôn không cho mua, bà nói rằng nó không tốt cho sức khỏe. Lúc đó, tôi liền nghĩ, đợi tôi lớn rồi tự kiếm tiền thì sẽ mua thật nhiều thật nhiều, nhưng cho đến bây giờ, khi đã tự mình kiếm ra tiền, tôi lại không muốn những thứ đó một chút nào nữa. 

Chúng ta cho rằng chúng ta bỏ lỡ chỉ là một chút xíu thời gian. Thực tế, chúng ta còn bỏ lỡ cả dũng khí và sự tò mò của tuổi trẻ. Vì thế, đừng tiếp tục ngốc nghếch nghĩ rằng chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, mà ngay cả khi có rất nhiều thời gian thì bạn cũng đâu thể quay trở lại những khoảnh khắc đã qua, đúng không?

Do đó, chúng ta nhất định phải trân trọng khoảnh khắc hiện tại, trân trọng thời gian quý báu được ở bên gia đình, trân quý những khát vọng và lý tưởng, trân trọng những mong muốn và khát khao trong tình yêu, trân quý những trái tim kiên cường.

Tuổi trẻ của chúng ta ngắn ngủi nhưng vô cùng đáng quý, hãy sống tốt thời khắc này, quý trọng từng phút giây và đừng phí hoài thêm chút nào nữa!

Hãy sống một cuộc đời bớt nuối tiếc!



Vũ Đình


Theo Trí Thức Trẻ

– 01 –

Tôi từng nói rằng, năm 30 tuổi bạn đứng ở vị trí nào thì sẽ do cách bạn nhìn nhận và vận dụng thời gian ở năm 20 tuổi quyết định.

Thế nhưng đến năm 30 tuổi mà bạn vẫn còn đứng trong cửa hàng tiện lợi nhận lương ăn theo thời gian thì tôi có thể chắc chắn một điều rằng: khi 20, bạn không hề nghĩ rằng 10 năm sau bạn lại đứng ở đây.

Đương nhiên nếu từ nhỏ bạn đã quyết tâm lập chí trở thành một nhân viên thời vụ làm tại cửa hàng tiện ích thì lại là chuyện khác.

Chỉ là, cùng ở tuổi 30, có người làm ông chủ, đứng trước hàng chục, thậm chí hàng trăm công nhân để phát biểu, có người lại làm lãnh đạo cấp cao của một công ty nước ngoài, lại có người đang đứng ở ban công của một căn biệt thự, đang dự tính kế hoạch nghỉ hưu để đi du lịch vòng quanh thế giới.

Có thể bạn không tin hoặc không hiểu nhưng thực ra thời gian không phải là thứ cố định hoặc có thể đo lường được.

Khi bạn không nhận thức được về độ dài của thời gian là do nhận thức của suy nghĩ và sự tuần hoàn của thần kinh quyết định thì bạn sẽ cho rằng thời gian ở mọi người đều là những nguồn tài nguyên giống y hệt nhau.

Nhìn từ góc độ vật lý và toán học thì không sai: mỗi người đề có 24 giờ đồng hồ.

Nhưng nếu nhìn từ góc độ ý thức của mỗi người thì khả năng tích trữ và độ dài của thời gian ở mỗi người là hoàn toàn khác nhau.

Tương tự như vậy, đối với những người ” não đơn giản”, chỉ thích cày đêm, ăn fast-food mà nói, thời gian đối với bọn họ là thứ luôn bị đứt đoạn và không hề sắp xếp theo thứ tự nào cả. Một ngày 24 giờ có thể chỉ là cảm giác của vài giờ đồng hồ đối với họ. Một khi không có thứ gì kích thích những bộ não đang tê liệt ấy thì 24 tiếng cũng chỉ là trải qua một ngày mà khô cằn như một năm thôi.

Dó đó, thời gian chính là một cốc nước, còn ý thức của bạn là miếng bọt biển. Nếu miếng bọt biển vừa cứng, vừa rách lại vừa khô thì thời gian mà bạn “hấp thụ” được đã ít lại càng thêm ít.

Hay nói cách khác, tỷ lệ mà ý thức của bạn có thể duy trì được sự tỉnh táo và đại não của bạn có thể vận hành một cách bình thường càng cao thì khả năng bạn hấp thụ và vận dụng được thời gian sẽ càng nhiều.

Ngược lại, nếu bạn thường xuyên thức khuya, uống rượu, hút thuốc, ăn đồ ăn nhanh, thậm chí hút ma túy thì ý thức của bạn sẽ luôn ở trong trạng thái rối loạn và chết máy. Đương nhiên, như vậy thì thời gian mà bạn “hấp thụ” được sẽ càng ít.

Tương tự, nếu miếng bọt biển của bạn vừa xốp lại vừa có sự đàn hồi thì thời gian mà bạn “hấp thụ” được sẽ gần như là toàn bộ số thời gian trong cốc nước đó, chứ không hề giữ lại nhiều trong cốc đâu.

Vấn đề tôi đề cập phía trên chỉ là nói về lượng và độ dài của thời gian.

Bí mật biến vạn vật thành cỗ máy in tiền của người thành đạt: Thời gian là vốn liếng, tôi nhất định vận dụng tốt nguồn tài nguyên này - Ảnh 1.

– 02 – 

Hãy tin tôi! Những nhân vật tay trắng lập nghiệp mà thành công ở ngoài kia, có thể cách thức biểu đạt và ngôn ngữ của họ không giống nhau, nhưng họ đều lĩnh ngộ ngộ được một sự thật sâu sắc, đó là bí mật biến vạn vật trở thành máy ATM.

Thế nhưng, đây không phải là bí mật duy nhất.

Một bí mật khác nữa của thời gian, đào sâu hơn một lớp nữa, đó chính là hiệu ứng biến chất của thời gian.

Tôi thường hỏi người trẻ những câu hỏi giống nhau như thế này:

“Lát nữa cậu định làm gì?

“3 tháng sau làm gì? Năm sau thì sao? Có kế hoạch gì không?”

Hay

“Mục tiêu cuộc đời cậu là gì?”

Rất ít các bạn trẻ có thể trả lời một cách rõ ràng, đa phần những bạn khác đều không biết trả lời, không biết hoặc chưa từng nghĩ đến.

Nhất là khi họ bị hỏi câu thứ ba, họ thường ngây ra một hồi lâu rồi mới trả lời là “chưa từng nghĩ đến” hoăc là “nghĩ xa xôi, cảm thấy nhạt nhẽo quá!”

Cuối cùng, tôi thường mời họ miêu tả lại hình dạng của thời gian mà họ thường nghĩ hay tưởng tượng ra.

Những bạn có kế hoạch tích cực trong cuộc sống của mình thường miêu tả thời gian giống như những giọt nước, giống như ánh sáng hoặc giống như những hạt cát.

Còn những người không có mục tiêu thì thường nói họ không nhìn ra thời gian có hình dạng gì, nó rất mơ hồ và hỗn độn.

Hoặc là họ còn quá trẻ, hoặc là bọn họ chưa bao giờ dùng sinh mệnh của mình đi cảm nhận mùi vị của thời gian một cách thật sự, họ chưa từng mở rộng con mắt trong tâm hồn mình đi gặp “thời gian” mà mình nhận thức, xem nó có hình dạng gì.

Bí mật biến vạn vật thành cỗ máy in tiền của người thành đạt: Thời gian là vốn liếng, tôi nhất định vận dụng tốt nguồn tài nguyên này - Ảnh 2.

– 03 –

Thật lòng mà nói, ngay cả tôi đến tận năm 35 tuổi, khi mà tôi đang ở thời kỳ xuống dốc nhất, tôi mới gặp qua hình dạng của thời gian

Lúc đó, tôi làm ăn thất bại, bị mấy “người anh em tốt” quỵt nợ đến hàng tỷ đồng, tôi đã không nhìn thấy cái gọi là “thời gian”, trong lòng tôi vô cùng hỗn loạn, ý thức trở nên đui mù. Sau vài tháng âu sầu, khi tôi bắt đầu sự nghiệp, tôi đã tự nói với mình rằng: dù giờ đây trước mắt chẳng có gì nhưng ít nhất tôi vẫn còn trẻ, thời gian sẽ là vốn liếng, tôi nhất định sẽ vận dụng thật tốt nguồn tài nguyên này.

Lúc này, tôi bắt đầu coi thời gian như những viên gạch, bởi vì tôi biết, khi tôi muốn xây dựng lại cơ cấu thu nhập một cách có hệ thống thì tôi không chỉ cần một khoảng thời gian dài tương đối mà tôi còn cần phải có kế hoạch chuẩn xác trong việc vận dụng thời gian.

Thế là tôi bắt đầu từ con số không, tìm cách tích lũy vốn liếng, tìm kiếm công xưởng, đường đi nước bước, tự mình thiết kế sản phẩm và lên chiến lược bán hàng. Tôi coi thời gian giống như những viên gạch vậy, từ từ xếp chúng chồng lên nhau tạo thành căn phòng. Rồi nỗ lực trong một vài năm tiếp theo, biến căn phòng đó thành một tòa nhà cao tầng.

Sau này tôi phát hiện ra một sự thật kinh người rằng, tôi cứ nghĩ nhưng năm tháng mà tôi  xếp thời gian như xếp những viên gạch kia chỉ đơn thuần là sự sắp xếp mang tính vật lý mà thôi. Nào ngờ, một khi sự sắp xếp đó mang tính kế hoạch thì lại tạo ra hiệu ứng biến chất, bao gồm hiệu ứng liên tục và hiệu ứng khuếch trương.

Những hiệu ứng đó thật thần kỳ và sâu sắc, tôi không thể nào chỉ dùng bài viết này để giải thích rõ ràng được.

Nhưng bí mật mà tôi muốn chia sẻ cho mọi người là: đừng bao giờ chỉ coi thời gian là một viên gạch chết, bởi vì khi chúng được xếp chồng lên nhau sẽ tạo ra một sự biến hóa thần kỳ, khiến người khác không ngờ tới.

Vài năm sau tôi không còn coi thời gian là những viên gạch nữa mà coi chúng là những quân lego có sinh mệnh.

Đây chính là học thuyết lego của riêng tôi.

Cho đến tận hôm nay, chỉ cần tôi vận dụng thời gian một cách có kế hoạch thì trong mắt tôi thời gian vẫn luôn giống như những quân lego. Ví dụ, nếu tôi dự định nắm rõ về kinh tế hocj trong vòng ba tháng thì tôi sẽ yêu cầu bản thân mình lấy ra hai quân lego( 2h đồng hồ) trong vòng 24 tiếng đồng hồ mỗi ngày để đọc sách, tìm tài liệu chứng minh liên quan hoặc đi nghe giảng và ghi chép lại.

Cứ như vậy, mỗi ngày tôi xếp lên hai quân lego, không những có thế duy trì tính liên tục mà còn có thể xếp chúng một cách chặt khít, tạo thành một tầng lầu hay một hệ thống bất kỳ.

Hoặc nếu tôi muốn giảm cân, tôi sẽ lên kế hoạch luyện tập hàng ngày, để nhịp tim có thể đập trên 120 nhịp, tôi cần vận động khoảng 1h. Và 1h này cũng chính là một quân lego trong kế hoạch luyện tập của tôi.

Nhưng bạn nên biết rằng, nếu bạn chỉ vận động vào một ngày nào đó, sau đó lại lười biếng nghỉ cả mấy tháng trời thì quân lego đơn độc tồn tại kia sẽ không tạo ra hiệu ứng tích lũy, hiệu ứng liên tục và hiệu ứng lặp lại lợi ích, càng không thể cải thiện khả năng nhận thức và nâng cao tác dụng khiến tâm trạng trở nên tốt hơn, lạc quan hơn, thoáng đãng hơn được. 

Chỉ cần 3 ngày hoặc 1 tuần trôi qua là lượng mỡ lại tích tụ nhiều hơn, mạch máu trở nên dễ vỡ và bị nhiễm trùng. Có thể thấy rằng quân lego đơn độc đó chỉ là một giấc mơ bọt nước, vừa giống như sương mờ lại vừa giống như lửa điện mà thôi.

Rất nhiều người trẻ, cả ngày chỉ nghĩ đến việc được hưởng thụ những điều may mắn của nhữnng đứa nhóc, như kiểu: “Giờ thì đang xếp hàng để ăn mỳ, lát nữa sẽ đi đâu đây?” ” Đi hát karaoke hay xem phim?” ” Đều ok.” ” Ngày mai làm gì?” “Không biết, ngủ dậy rồi tính, chắc bố mẹ sẽ cho tiền tiêu vặt, có tiền thì có thể đi shopping, đi uống trà đàm đạo.”

Rõ ràng, qua một thời gian thôi là những người trẻ đó sẽ biến thành bọt xà phòng hoặc những mảnh đá vỡ.

Không sai! Những mảnh đá vỡ cũng có trọng lượng và ký ức sâu sắc, nhưng chúng không thể xếp chồng lên nhau được, càng không có hiệu ứng liên tục và lặp lại lợi ích, thời gian trôi đi thì vẫn chỉ là những mảnh đá vỡ, không xếp lên cao được, càng không thể đứng vững, và cũng chẳng thể nào tổ hợp được thành một ngôi nhà hay một cây cầu.

Thời gian chính là điểm mấu chốt của vận mệnh.

Bí mật biến vạn vật thành cỗ máy in tiền của người thành đạt: Thời gian là vốn liếng, tôi nhất định vận dụng tốt nguồn tài nguyên này - Ảnh 3.

Bất kỳ người nào đạt được thành tựu hay mục tiêu trong tương lai thì toàn bộ kiến thức, kỹ năng về tài chính cũng như sự nghiệp của họ đều cần phải từ từ, chậm rãi thai nghén trong cái vòng thời gian này. Không được vội vàng và không được đứt đoạn.

Giờ thì bạn đã hiểu vì sao người giàu vẫn cứ giàu, còn kẻ nghèo vẫn mãi nghèo rồi đấy.

Chúc bạn sớm nhận thức được sức mạnh của thời gian và vận dụng nó thật hiệu quả để cuộc đời sớm gặt được thành tựu.



Thu Hằng


Theo Trí Thức Trẻ