Tag

thất nghiệp

Browsing

– Ám ảnh “đỗ Đại học”- 

Có một thực tế phải thừa nhận rằng dù đã thay đổi tư duy khá nhiều, xã hội vẫn xem đỗ Đại học là một điều gì đó to tát và quan trọng.

Không chỉ là bàn đạp cho cuộc đời sau này, Đại học còn được xã hội xem như một thứ điểm trang, thậm chí nhiều nơi vẫn coi đỗ Đại học là chỉ dấu cho sự hiếu học và danh giá của một gia đình hay một dòng họ.

Thế nên áp lực đỗ Đại học đè lên vai học sinh nặng nề không kém sức nặng của bầu trời trên vai thần Atlas.

“Phải đỗ Đại học”, đó vừa là mục tiêu, vừa là nghĩa vụ, vừa là mệnh lệnh phải chấp hành.

Tôi rất kinh hãi quãng thời gian ôn thi Đại học: những buổi lên lớp triền miên, những đêm ôn thi đến thâm quầng cả mắt, thần kinh căng thẳng, nơm nớp lo sợ. Trong đầu thậm chí còn vẽ ra đủ thứ kịch bản tồi tệ nếu không đỗ Đại học…

Cho đến bây giờ, khi đã tốt nghiệp Đại học được 3 năm, tôi vẫn không hiểu vì sao mình có thể vượt qua được giai đoạn đó.

Vì thế, tôi rất bức xúc khi có ai đó nói “thời học sinh là thời vô lo vô ưu…”. Vô lo vô ưu cái gì cơ chứ? Lo học, lo thi như một cuộc chiến cam go thực sự. Ắt hẳn tâm lý sĩ tử nào cũng đau đáu một nỗi: “Thi trượt Đại họct thì xác định cuộc đời tăm tối”. Có ai chưa đọc những tin tức về học sinh tự tử vì trượt Đại học không? Năm nào cũng có đấy!

Có một sự thật nghiệt ngã là: Áp lực phải đỗ đại học không đáng sợ bằng combo hậu đại học: Nghèo + Thất nghiệp + Thất tình - Ảnh 1.

– Nhưng “hậu Đại học” còn kinh sợ hơn… – 

Áp lực vào được Đại học là đã kinh khủng nhưng áp lực sau khi tốt nghiệp Đại học còn kinh khủng hơn.

4 năm ăn học, kinh phí đã có cha mẹ chu cấp, dù ít dù nhiều, nhưng sau ngày nhận tấm bằng cử nhân, nguồn “viện trợ” này lập tức bị cắt. Với những sinh viên chỉ quen “ăn và học”, mất nguồn viện trợ từ cha mẹ đồng nghĩa với khó khăn bủa vây.

“Đói thì đầu gối phải bò”, hậu Đại học là những chuỗi ngày lang thang rải CV tìm việc. Không ít người dành hàng tháng trời đi rải hàng chục CV mà vẫn không được nơi nào gọi đến phỏng vấn.

Hết tiền sinh hoạt nhưng không dám về quê “ăn bám” cha mẹ thêm nữa, người ta đành phải làm nghề tay trái để kiếm sống. Có người làm bồi bàn, có người chạy xe ôm, có người xin vào làm công nhân trong khu công nghiệp, hàng tháng nhận “đồng lương chết đói”, nhưng không làm thì không được.

Buồn bã, chán nản, ủ rũ, tuyệt vọng… những cảm xúc này ai rồi cũng sẽ nếm đủ. Nhất là khi nhìn sang những bạn bè xưa được cha mẹ xin cho một chỗ làm trong cơ quan nhà nước. Ờ, rõ ràng chúng học kém hơn mình, vì sao lại có cuộc sống tốt hơn mình đến vậy?

Bấy giờ người ta mới hiểu thế nào là đời, là thế, là lực, là bất công, là nghịch lý. Bấy giờ, bao ước mơ, dự định, bao tương lai vẽ vời… mới chính thức sụp đổ tan tành mây khói.

Tấm bằng Đại học để im trong rương gỗ – niềm tự hào ngày nào – phút chốc hóa thành lời mỉa mai đầy cay đắng.

Nhưng chưa hết… 

Người ta yêu một thuở trên giảng đường, “một ngày đẹp trời” bỗng nói lời chia tay đầy cương quyết. Người nói không thể đợi đến ngày ta thành sự nghiệp. Dù không muốn nhưng có thể không chấp nhận không? Tình yêu, vốn dĩ không phải chỉ yêu là đủ được.

Vậy là combo “nghèo + thất nghiệp + thất tình” đều đủ cả. Nếu nói như Trịnh Công Sơn “hãy đi đến cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa” thì hỏi mấy ai có thể bình tâm để chiêm ngưỡng vẻ đẹp này?

Có một sự thật nghiệt ngã là: Áp lực phải đỗ đại học không đáng sợ bằng combo hậu đại học: Nghèo + Thất nghiệp + Thất tình - Ảnh 2.

Cô đơn là một “đặc sản” của thời hậu Đại học. Là khi đi làm về, không muốn tự tay nấu một bữa cơm, đành nuốt tạm bát bún ngoài quán cho qua bữa. Là khi buồn chán, muốn tụ tập bạn bè uống một trận say đã đời nhưng chợt nhận ra bạn bè thân thiết nhất đều đã mỗi người một phương. Là khi lúc tuyệt vọng, mở điện thoại ra, lướt một lượt danh bạ nhưng không biết gọi cho ai và nói gì…

Hà Nội có những đêm không ngủ, lấy xe máy lượn khắp phố phường, đốt thuốc một mình, giấu kín tâm sự để cho mọi người thấy rằng mình đang ổn.

Hậu Đại học chính là như vậy, là chênh vênh, là day dứt, là những tháng ngày vật lộn mưu sinh. Nếu so sánh với những áp lực phải đỗ Đại học năm xưa thì lo lắng ấy quả thực không đáng nhắc đến nữa.

(Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả)



Đại Hiệp


Theo Trí Thức Trẻ

Đi làm thêm, vừa giúp có một khoản thu nhập nhỏ để trang trải cuộc sống, vừa là cơ hội để các bạn trẻ cọ sát với môi trường xã hội, do đó, part-time là lựa chọn của rất nhiều bạn trẻ hiện nay. Chưa k, công việc part-time hiện tại vô cùng phong phú, đa dạng, từ nhân viên bán quần áo tại shop thời trang, phục vụ bàn tại quán cà phê, đồ ăn nhanh, nhiếp ảnh, model lookbook, telesale… nên chỉ cần lăn xả, tìm kiếm thì ai cũng có thể tìm được công việc bán thời gian phù hợp.

Tuy nhiên, có vẻ vì làm part-time chỉ mang tính thời điểm chứ không ràng buộc gắn bó lâu dài, mang tâm lý “không làm việc này thì làm việc khác, có ti tỉ việc part -time khác” nên nhiều bạn trẻ chưa thực sự có thái độ nghiêm túc, thậm chí còn cư xử hời hợt với nó. Thái độ hời hợt này thể hiện đầu tiên ở CV xin việc “không thể hiểu nổi” của các bạn trẻ. 

Mới đây anh L.S., chủ một thương hiệu thời trang khá nổi tiếng ở Sài Gòn đã chia sẻ về những chiếc CV cộc lốc, không đầu không cuối của rất nhiều bạn. Theo lời anh S., cách đây không lâu, shop L.S đã đăng tuyển 2 nhân viên bán hàng với yêu cầu khá đơn giản: Tuổi từ 18-25, trách nhiệm, ngoại hình ưa nhìn, nhanh nhẹn, giao tiếp tốt. 

Ngay sau khi thông tin tuyển dụng được đăng tải, rất nhiều bạn đã gửi mail ứng tuyển vị trí trên. Điều đáng nói là ngoài những hồ sơ ổn, thể hiện sư đầu tư nghiêm túc, còn có không ít những CV khiến nhà tuyển dụng phải đặt dấu chấm hỏi vì không hiểu các bạn trẻ đã nghĩ gì. 

Coi thường công việc part-time, không viết nổi một cái CV xin việc tử tế, soạn email hời hợt: Bạn trẻ ơi, thất nghiệp chớ kêu oan! - Ảnh 1.

Anh L.S chia sẻ: “Nội dung cơ bản của một email luôn phải có tiêu đề, phần chào hỏi, giới thiệu bản thân và chia sẻ mục đích gửi đến. Tuy nhiên, khá nhiều bạn đã quên mất 1 trong những phần trên, hoặc thậm chí là… quên sạch sành sanh không nhớ phần nào.

Một email xin việc với vỏn vẹn 5 dòng thông tin và.. hết!. Có bạn “táo bạo” hơn khi gửi luôn file CV đính kèm, link facebook, instagram, cũng không một lời nào! Có bạn còn bận đến mức gửi link CV sang cho người tuyển dụng… tự tải về, không thèm đính kèm luôn.

Dở khóc dở cười nhất là trường hợp của những bạn trẻ xin việc ở nhiều nơi khác nhau, khi không nhận được việc ở nơi này thì copy-paste toàn bộ nội dung xin việc kia sang một nơi tuyển dụng khác, vội vàng đến mức không thay cả tên đơn vị ứng tuyển nữa”.

Theo anh S., rất nhiều lần anh nhận được những CV xin việc “kì cục” như vậy, nhưng lần này do quá bức xúc trước thái độ thiếu nghiêm túc của các bạn trẻ nên đã quyết định chia sẻ những ví dụ này lên Instagram để tránh những trường hợp xin việc như thế này về sau.

Nói thêm về cảm xúc của mình khi nhận được những lá thư xin việc trên, anh S. cho biết: “Một email chỉn chu, nắn nót chưa thể đảm bảo bạn sẽ nhận được công việc mong muốn, nhưng ít ra nó cũng thể hiện sự tôn trọng đối với nơi mà bạn đang xin việc. 

Với bức thư đó, phía công ty/ đơn vị đang tuyển người sẽ đọc qua và cân nhắc việc mời bạn tới phỏng vấn. Bản thân mình khi nhận được vài trăm đơn xin việc cho một vài vị trí thì cách lọc nhanh nhất, hiệu quả nhất và loại được nhiều người không phù hợp nhất đó chính là xem qua email các bạn gửi tới. Bởi vì đến cái email xin việc các bạn soạn còn hời hợt thì khi đi làm các bạn cũng sẽ đem thái độ hời hợt đó theo mà thôi.” 

Ca sĩ Phùng Khánh Linh, hiện kinh doanh phụ kiện thời trang tại Sài Gòn cũng từng gặp phải vấn đề tương tự. Cô cho hay sẽ từ chối tiếp nhận hay trả lời tất cả các đơn xin việc thiếu tiêu đề, thiếu phần giới thiệu bản thân. Các bạn trẻ cần tích lũy kinh nghiệm cũng như học hỏi nhiều hơn để tránh lãng phí cơ hội ngay từ bước đầu như vậy. 

Coi thường công việc part-time, không viết nổi một cái CV xin việc tử tế, soạn email hời hợt: Bạn trẻ ơi, thất nghiệp chớ kêu oan! - Ảnh 2.

CV, mail xin việc là những thứ cơ bản, đầu tiên kết nối bạn – người đi xin việc với nhà tuyển dụng, là ánh xạ phản chiếu con người bạn. Cho dù chỉ là công việc bán thời gian, bạn vẫn nên có cái nhìn nghiêm túc về nó. 

Nếu bạn nghĩ một công việc part – time chỉ làm cho vui và kiếm tiền đi chơi trong ngày một ngày hai thì quả thực là một sai lầm. Và chắc chắn chẳng một ai muốn có bạn trong đội ngũ nhân viên nếu bạn chỉ xem việc làm thêm như một cuộc vui để kiếm vài đồng tiền tiêu vặt. Đừng quên, suy nghĩ của bạn về công việc mình đang làm sẽ quyết định thái độ làm việc của bạn. 

Hãy suy ngẫm một chút, bạn đi làm và bạn làm tốt công việc hơn mức được giao thì bạn hoàn toàn có thể được thăng tiến lên một vị trí tốt hơn mà chẳng cần phải đi tìm bất cứ một công việc nào khác. Chưa kể, những công việc part time sẽ cho phép bạn có cơ hội cọ xát nhiều hơn với cuộc sống đời thường cùng vô vàn kiểu người khác nhau. Biết mình đang ở đâu và luôn cố gắng hết mình để hoàn thiện bản thân. 

Tôi có một người bạn hiện là sinh viên năm cuối nhưng đã làm quản lý của một cửa hàng. Mặc dù bạn ấy cũng không hẳn quá là tài năng hay giỏi giang nhưng bạn ấy đã gắn bó tại cửa hàng ấy suốt 3,4 năm trời và cấp trên nhìn thấy, ghi nhận những nỗ lực từ bạn. 

Cơ hội thực sự luôn có, chỉ là liệu bạn có mở những cánh của ấy không mà thôi. Mọi thứ đều được quyết định bởi năng lực và sự cố gắng, cầu tiến không ngừng của chính bạn. Tất cả những cố gắng ấy, bắt đầu từ việc học viết một cái mail, gửi 1 cái CV tử tế, đàng hoàng và chuyên nghiệp. 



PV


Theo Trí Thức Trẻ

Trong tương lai, không ít người đã vạch ra viễn cảnh con người mất việc hàng loạt vì có sự xuất hiện của robot. Một vài tính toán đã chỉ ra con người có thể sẽ phải “nhường” lại 5 triệu việc làm cho robot xuyên suốt 15 quốc gia phát triển.

Không chỉ mỗi thông tin này mà còn tất cả những thông tin về thời đại 4.0 luôn khiến cho phần lớn mọi người đều phải lo lắng, hoang mang. Ngày hôm nay, không ít người khi chứng kiến Sophia, công dân robot đầu tiên trên thế giới, giao lưu và nói chuyện tại Việt Nam đã phải ngỡ ngàng về sức mạnh của kĩ thuật khoa học ngày nay. Và viễn cảnh mà robot có thể đảm nhiệm được mọi việc của con người có lẽ chẳng còn xa và không phải là một lời nói dối…

Tuy nhiên, chẳng có thứ gì hoàn hảo trên đời này cả, đến con người còn vậy thì robot tất nhiên cũng có điểm yếu rồi. Có một vài kĩ năng mà robot không bao giờ có thể đảm nhiệm được và nếu bạn sở hữu chúng thì chẳng cần phải lo lắng nhiều đâu.

1. Kĩ năng giải quyết vấn đề phức tạp

Robot là sản phẩm của con người tạo ra nên chắc chắn nó thông minh rồi. Tuy nhiên, robot chỉ biết những gì mà con người lập trình cho nó, trừ trường hợp của Sophia, trí tuệ nhân tạo của cô robot này cập nhật liên tục kiến thức mới nhưng tốc độ vẫn còn chậm. Còn chỉ có con người mới có đủ khả năng để xử lí những vấn đề phức tạp. Điển hình là các nhân viên IT hoàn toàn có thể tự tin 100% vì chính họ mới có khả năng tạo ra và điểu khiển những con robot.

2. Kĩ năng quản lí dự án và quản lí cá nhân

Nhóm kĩ năng này chắc chắn sẽ giúp bạn ứng dụng được trong nhiều tình huống, cho dù bạn làm leader của một nhóm 20 người đi chăng nữa. Khi sở hữu kĩ năng này, chắc chắn bạn sẽ không làm mất thời gian của bản thân và của cả nhóm, hơn nữa, cấp dưới sẽ rất nể phục bạn. Không ít người có thói quen phụ thuộc vào máy móc để hoàn thành các phân đoạn của dự án, nhưng đáng tiếc, máy móc không thể xử lí được một khối lượng lớn công việc. Ngoài ra, khi quản lí dự án còn phải kể đến kĩ năng quản lí nhân sự và chăm sóc tâm lí từng thành viên, điều này chắc chắn robot không thể làm được rồi.

3. Kĩ năng lãnh đạo và sự tự tin

Nhân dịp Sophia đến Việt Nam: Đừng hoảng hốt, robot không thể có những kĩ năng này, yên tâm bạn chưa thất nghiệp ngay đâu! - Ảnh 1.

Sự tự tin chắc chắn giúp bạn tiến bộ rất nhiều trong cuộc sống, bởi một khi đã tự tin đầy mình thì bạn chắc chắn có nhiều mối quan hệ hơn, dám thể hiện kĩ năng của bản thân và đưa ra chính kiến. Còn nếu có kĩ năng lãnh đạo tốt thì tất nhiên, làm việc gì cũng dễ, làm việc gì cũng nhanh, tất cả đồng lòng hướng tới mục tiêu chung. Robot không thể bắt chước sự tự tin hoặc kĩ năng lãnh đạo của con người được bởi vì chúng chỉ là máy móc được lập trình.

4. Kĩ năng tư duy và phê bình

Mặc dù được lập trình là có tư duy, suy nghĩ phản biện nhưng những kĩ năng ấy rất hạn chế vì còn phụ thuộc vào kiến thức của người chế tạo robot. Tất nhiên, robot cũng học nhưng là người lập trình cung cấp thông tin cho nó. Ngay cả robot được cung cấp thông tin thường xuyên thì cũng không thể đưa ra quyết định nhanh chóng như con người được.

5. Kĩ năng cảm thông

Ngay cả những con robot tân tiến nhất, hiện đại nhất cũng không thể thực sự thực hành được những hành vi, hành động để thể hiện sự đồng cảm, hoặc hiểu được những gì mọi người cảm nhận. Kỹ năng này đặc biệt hữu ích nếu bạn làm việc cho các tổ chức từ thiện, hỗ trợ những nơi có người dân gặp hoàn cảnh khó khăn, hoặc hỗ trợ những người trong ngành y tế.

6. Kĩ năng lắng nghe

Nhân dịp Sophia đến Việt Nam: Đừng hoảng hốt, robot không thể có những kĩ năng này, yên tâm bạn chưa thất nghiệp ngay đâu! - Ảnh 2.

Thật khó để thành công trong cuộc sống mà không có kĩ năng lắng nghe tốt. Những người làm dịch vụ chăm sóc khách hàng luôn luôn phải bình tĩnh lắng nghe những lời tâm sự, phàn nàn của khách hàng và cố gắng an ủi họ trong tình trạng xấu nhất. Các bác sĩ tâm lí phải lắng nghe bệnh nhân để chẩn đoán các vấn đề liên quan tới thần kinh và giúp xử lí triệt để nguyên nhân gây ra bệnh. Đây là hai ví dụ về công việc đòi hỏi nhiều về kĩ năng lắng nghe tốt.  



V.D


Theo Trí Thức Trẻ

Tuyển nhân viên cho mình, tuyển nhân viên cho bạn, tuyển nhân viên cho đối tác và nói chuyện với không dưới 500 sếp, lớn có nhỏ có trong gần 5 năm, cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao giới trẻ thất nghiệp nhiều. Chúng ta sẽ bắt đầu từ nguyên nhân đầu tiên:

1. Không thực sự biết mình muốn gì

Khi đặt câu hỏi “Em muốn gì bây giờ và 2 năm tới ?”, rất nhiều em ú ớ không trả lời được hoặc bắt chước câu trả lời rập khuôn từ mấy tài liệu hay các khoá học vượt qua phỏng vấn, thường thì “Em muốn trở thành nhân viên giỏi, sau đó là manager”. 

Câu trả lời này rất chung chung, chẳng thể hiện được gì và đã được các anh/chị dùng cách đây chục năm rồi nên gần như không có tác dụng như cây đũa thần nữa. Thế là bị ‘out’ mà không hiểu tại sao. Việc ú ớ không trả lời được hoặc trả lời theo sách vở chứng minh rằng các em bị mất định hướng trầm trọng và đang đi xin việc để chống thất nghiệp, thế là bị mất lợi thế khi phỏng vấn và đàm phán lương ngay. 

Các em bị nhà tuyển dụng “bắt thóp” rồi, các em có biết không? Ai có tâm và thương thì nhiệt tình chỉ dẫn để các em hình dung rõ hơn các em cần làm gì tiếp theo, nhưng đa phần chẳng ai kịp nói vì quá bận.

Khi hỏi sâu hơn, tôi phát hiện ra phần lớn các em bị mất định hướng là do cha mẹ chứ bản thân các em có lỗi rất ít trong chuyện này. Cha mẹ Việt Nam bắt các em sống với đam mê của họ chứ không phải của các em. Những gì họ làm không được, họ bắt các em thực hiện thay. Dang dở giấc mơ làm bác sĩ, các bậc phụ huynh bắt con mình phải học ngành Y và dập tắt ước mơ làm hoạ sĩ, vì kiếm không được nhiều tiền nên họ bắt con phải theo học Kinh tế thay vì để đứa nhỏ theo ngành Thú y như nó muốn… 

Một số bậc phụ huynh không rơi vào trường hợp này thì lại nói đến chuyện sĩ diện. Vừa nghe đứa con nói thích làm đầu bếp thì “bóp cổ chặn họng” ngay: “Nghĩ cái gì mà chọn nghề đó, ăn học 12 năm rồi phải làm kỹ sư, bác sĩ mới được chứ”. Thế là xong, các em phải học cái mình không thích tí nào, đâm ra chán ghét bất mãn. 

Người trẻ thất nghiệp nhiều: Làm việc lẹt đẹt, 6 năm ra trường lương chỉ 10 triệu, tại sao không nghỉ để chạy theo đam mê và sở trường? - Ảnh 1.

Với thái độ như vậy, các em học cho xong để ra trường, hoàn toàn không có mục tiêu thì lấy gì làm được việc. Chưa kể vì lỡ học ngành đó rồi nên rơi vào cái bẫy tư duy là “Học gì phải làm đó” nếu không uổng công mấy năm trời.

Khi không có định hướng, hàng loạt hệ luỵ sẽ theo phía sau. Hoặc là các em sẽ không học gì hết, làm loạn khi được “sổ lồng”, ăn chơi xả láng nên ra trường không được hoặc ra trường mà không biết gì, thế là thất nghiệp. Hoặc là các em cố học, học một cách không có định hướng chỉ để lấy điểm thay vì học một cách tập trung vào những môn có thể ứng dụng được. 

Các em thuộc nhóm này bị cuốn vào suy nghĩ “Có bằng đỏ sẽ có việc làm lương cao” thế là ra trường với tư duy là mình “ngon” lắm, phải là ông này bà kia, kết quả là không ai nhận. Tỉnh lại đi các em, nhà tuyển dụng không quan tâm cái bằng, họ trả lương cho người làm được việc.

Các em thuộc nhóm này thường bị “ru ngủ” rằng “Học đi, không bổ dọc cũng bổ ngang”, “Không ứng dụng được nhưng giúp nâng cao khả năng phân tích”… Trong khi đó thực tế không phải vậy. Kiến thức không dùng được thì nên vứt đi để dành cái đầu cho kiến thức dùng được. Các em hình dung thế này, đầu các em chỉ chứa được 10 kg kiến thức. Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu so sánh một cái đầu chứa 9 kg kiến thức không dùng được + 1 kg kiến thức dùng được, còn 1 cái đầu chứa 10 kiến thức dùng được ngay? 

9/10 các em nhân viên mới ra trường không có khả năng phân tích, cái gì không biết là chạy vào hỏi sếp ngay “Cái này làm sao anh?”, “Em chờ ý kiến của chị mới dám làm” thay vì động não cho ra giải pháp trước là một bằng chứng rất rõ ràng.

Người trẻ thất nghiệp nhiều: Làm việc lẹt đẹt, 6 năm ra trường lương chỉ 10 triệu, tại sao không nghỉ để chạy theo đam mê và sở trường? - Ảnh 2.

Vậy nên hãy xác định mình thật sự muốn cái gì, các em sẽ biết mình nên học cái gì một cách tập trung để bổ sung kiến thức. Đảm bảo khi tập trung học đúng kiến thức thực tiễn sau 3 tháng các em sẽ rất khác và không thất nghiệp nữa vì đã hoàn toàn đủ năng lực cơ bản để tìm việc.Ví dụ, nếu muốn làm sales thì học kỹ năng giao tiếp và trình bày, học cách xây dựng mạng lưới mối quan hệ, học quy trình bán hàng, học cách lập kế hoạch, học viết lách, học cách ăn mặc cho đẹp và chuyên nghiệp. Muốn làm kế toán thì phải giỏi excel, phân tích tài chính. Giỏi các môn dùng được ngay trong nghề nghiệp mình muốn làm thì ai mà không tuyển.

“EM VẪN CHƯA BIẾT MÌNH MUỐN GÌ?”

Vậy thì đừng nằm nhà nữa, ra ngoài làm tùm lum tùm la đi, không lương cũng được. Làm cỡ chục món là biết ngay bản thân mình thật sự thích cái gì. Đằng nào cũng đang thất nghiệp, đằng nào cũng không có lương thì cớ gì ngồi đó trả treo “Không lương thì không làm, bị bóc lột”. 

Các em làm để khám phá xem mình thật sự thích cái gì, làm một cách có kế hoạch và làm cho các em. Nếu vẫn còn tư duy đó thì thất nghiệp dài dài. Hãy xem những ngày làm không công là đầu tư cho tương lai chứ không phải chi phí thì mới đúng. Nếu muốn làm kỹ sư xây dựng, hãy thử đi phụ hồ; nếu muốn làm kinh doanh thì thử đi làm nhân viên bán hàng; nếu muốn làm đầu bếp hãy xin một chân phục vụ. Đừng coi công việc nào là thấp kém, đừng sĩ diện nữa, lớn đầu mà thất nghiệp và ăn bám thì mới đáng trách.

2. Không biết mình là ai

Người trẻ thất nghiệp nhiều: Làm việc lẹt đẹt, 6 năm ra trường lương chỉ 10 triệu, tại sao không nghỉ để chạy theo đam mê và sở trường? - Ảnh 3.

Biết mình muốn cái gì là một chuyện, nhưng bản thân có tố chất phù hợp hay không lại là câu chuyện khác. Các em muốn làm ca sĩ nhưng lại không có khả năng cảm âm, luôn cất giọng với nốt nhạc thứ 8 (nhạc lý chỉ có 7 nốt nhạc), hát không bao giờ đúng tông thì thôi đừng cố chấp với cái sở thích của mình nữa; không ai “lăng xê” nổi đâu.

Các em là người không dám mạo hiểm, rất cẩn thận và cầu toàn vượt mong đợi thì đừng chọn nghề bán hàng. Các em sẽ thất bại rồi lại tự ti hơn, nghề của các em là kế toán, tài chính, kỹ sư đo lường chất lượng… và những nghề đòi hỏi đúng những tố chất các em đang có. Khi các em làm những công việc này, các em trở thành “siêu sao” ngay. 

Đừng cố chấp và miễn cưỡng ép mình làm cái không có khả năng vì con khỉ không thể bơi nhanh như con cá và con cá sẽ không thể leo trèo như con khỉ. Đặt bản thân sai vị trí và sở trường thì chính các em đang phí phạm tài năng của mình rồi. Và cũng chẳng có nhà tuyển dụng nào mạo hiểm tuyển người không có năng lực dù thái độ có tốt mấy.

“NHƯNG EM THÍCH ÂM NHẠC VÀ THỂ THAO, KHÔNG LẼ BẮT EM BỎ, SAO MÂU THUẪN VỚI NGUYÊN NHÂN MỘT VẬY?”

Nếu có chất giọng không tốt thì các em có thể chọn tham gia các nhóm bè hoặc chuyển sang chơi nhạc cụ chứ đâu bảo các em bỏ nghề hoàn toàn. Nếu các em không khéo léo mà đam mê thể thao thì đừng chơi mấy môn quá cần sự khéo léo, chọn tập gym và trở thành vận động viên thể hình, há chẳng tốt hơn sao. Khi cái các em muốn “khớp” với những tố chất các em có, các em sẽ trở nên vụt sáng.

3. Biết bản thân muốn gì, biết mình là ai nhưng không dám hành động vì tiếc và sợ

Người trẻ thất nghiệp nhiều: Làm việc lẹt đẹt, 6 năm ra trường lương chỉ 10 triệu, tại sao không nghỉ để chạy theo đam mê và sở trường? - Ảnh 4.

Các em tiếc cái bằng, các em tiếc công sức học và đi làm mấy năm cộng lại cũng gần được một chục năm, các em tiếc tiền học phí, nhưng các em không biết quý tiếc tương lai. Cái các em mất trong mấy chục năm sắp tới sẽ lớn gấp nhiều lần so với các em đang tiếc hiện tại. 

Tôi sẽ quy ra tiền cho dễ hình dung. Các em làm không đúng sở trường, các em làm cái mình không thích nên hiệu suất thấp và các em làm nhân viên lẹt đẹt sau khi ra trường 6 năm với mức lương tối đa là 10 triệu (không ai sẵn sàng trả cho đứa làm việc lẹt đẹt hơn 10 triệu đâu). Mỗi năm tăng lương 10%, 5 năm sau lương các em chưa tới 15 triệu. 

Các em chấp nhận bỏ và làm lại từ đầu với mức lương 6 triệu, làm đúng đam mê và sở trường, 5 năm sau vị trí tối thiểu là quản lý cấp trung với mức lương ít nhất là 20 triệu và sẽ tăng theo cấp số nhân. Giờ thì cái nào mới đáng tiếc hơn? Nhìn xa hơn đi, các em sẽ lựa chọn đúng.

Các em sợ thay đổi ư? Ai cũng sợ. Không sao, có vài lần quyết định phải sợ hãi nhưng hãy can đảm bước đi sau đó để gặt được trái ngọt. Thế giới thuộc về những người can đảm. Tôi có một người bạn đã 35 tuổi nhưng thu nhập mỗi tháng không đến 5 triệu chỉ vì SỢ. Sợ người này nói, sợ người kia nói, sợ không làm nổi và phải trả giá bằng cuộc sống chật vật. Các em mà cứ sợ, cứ không dám vượt qua dư luận thì bức tranh tương lai u ám đang chờ các em đó. Đọc bài này rồi mà vẫn không hành động rồi bị như vậy thì thật uổng công đọc.

Người trẻ thất nghiệp nhiều: Làm việc lẹt đẹt, 6 năm ra trường lương chỉ 10 triệu, tại sao không nghỉ để chạy theo đam mê và sở trường? - Ảnh 5.

Công thức chống thất nghiệp tóm lại là: Phải biết mình muốn gì, đối chiếu xem bản thân có phù hợp không, chọn được công việc phù hợp nhất, học thật tập trung vào kiến thức sẽ ứng dụng được cho công việc đã chọn, trở thành siêu sao và ai cũng muốn tuyển.

Để ứng dụng tốt công thức này cần có thái độ can đảm, quyết đoán, dám vượt qua dư luận, dám làm.

Tâm lý nhà tuyển dụng: Thuê người làm được chứ không thuê cái bằng và mấy đứa “ngập ngụa” kiến thức không dùng được, chỉ dành để “chém gió”.

*Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả, được trích từ YBOX.VN |Youth Confession.



PV


Theo Trí Thức Trẻ/Youth Confessions

Khủng hoảng tuổi 30 thực ra được báo trước bởi những cơn buồn ngủ tuổi 25?

Thời gian gần đây tôi làm việc với khá nhiều hồ sơ CV đợi phỏng vấn. Và bất ngờ phát hiện ra, có rất nhiều CV của những người trong tầm tuổi 35 bắt đầu đi xin việc với những vị trí không liên quan gì tới công việc cũ, hoặc sẵn sàng đi làm với mức lương thấp hơn mức lương trước đây. Sau khi phỏng vấn 4 trường hợp, tôi nhận ra một câu chuyện tương đối phổ biến, thể hiện rõ nếp suy nghĩ của rất nhiều những người bạn trong thế hệ tôi thời điểm này.

Vậy vì sao chúng ta có thể trở nên thất nghiệp ở tuổi 35?

1. Đề cao quá mức “kinh nghiệm”

“Khi tôi 35, tôi có rất nhiều kinh nghiệm”. Nhưng nếu kinh nghiệm đó chỉ nằm ở 1-2 vị trí, với những đầu việc được lặp lại đều đặn, thì đó chỉ là 1-3 năm kinh nghiệm được lặp lại vài lần.

Nếu áp dụng nguyên tắc 10.000 giờ (theo đó, một người muốn trở nên xuất sắc trong 1 công việc bất kỳ sẽ cần khoảng 10.000 giờ luyện tập), mỗi ngày làm việc 8 tiếng, mỗi năm làm việc 250 ngày, thì cơ bản với một công việc chuyên môn nhất định, người ta sẽ thành thạo sau 3-4 năm. 

Từ năm thứ 5 trở đi, người ta sẽ trở thành một anh công nhân quen tay ngồi trong văn phòng chứ ko phát triển thêm đáng kể nữa. Hay nói cách khác, cùng công việc bàn giấy đó, kinh nghiệm từ năm thứ 5 trở đi của anh ta trở nên vô giá trị.

“Làm quản lý sẽ không lo thất nghiệp”. Vâng, điều đó chỉ đúng khi anh là quản lý cấp cao, còn cỡ ‘team leader’, ‘manager’ thì chẳng thiếu bao giờ. Mà với vị trí quản lý cấp cao, nhân sự dao động rất ít, ghế thì không nhiều, lý do gì để bạn ngồi được thay chỗ người ta, chưa kể những yếu tố khắt khe khi tuyển dụng cấp cao về tầm nhìn, văn hoá và sự phù hợp. Từ ‘manager’ công ty A về làm nhân viên cho công ty B, tôi thấy rất nhiều.

Thất nghiệp tuổi 35: Muốn ổn định sớm, sợ thay đổi nên dễ bị sa thải, từ manager thành cấp dưới, nhận lương sinh viên! - Ảnh 1.

2. Giữa một CV người trẻ tuổi và một CV người già có kinh nghiệm, chọn ai?

Tôi chọn người mang cho mình nhiều giá trị hơn, trả lương thấp hơn và bớt đòi hỏi hơn.

Lúc này chính kinh nghiệm lại đang bộc lộ mặt trái của nó. Những người già hơn, có “nhiều-kinh-nghiệm” làm quen tay một công việc bắt đầu bộc lộ nhược điểm về sự kém thích nghi, có xu hướng mong muốn áp dụng kiến thức và mô hình từ công ty cũ sang công ty mới mà thiếu điều chỉnh, tự mãn với thành công cũ mà quên đi rằng thị trường và khách hàng đã thay đổi.

Chưa kể các nhân sự “lão đa lão đề” thường đòi hỏi mức lương cao cùng nhiều chế độ khắt khe, đi kèm xu hướng mong muốn “thay-máu” bộ máy đang làm việc và văn hoá công ty hiện tại, đôi khi làm người quản lý đứng trước việc tuyển dụng nhân sự dạng này đồng nghĩa với rủi ro thay thế hầu hết đội ngũ nhân sự đang làm việc hiệu quả.

Với tôi lúc này, một nhân sự trẻ, có khoảng 2 năm kinh nghiệm, cởi mở cầu tiến, tôi tin tưởng sau 6 tháng làm việc hoàn toàn có thể bù đắp và ngang hàng một lão làng 6 năm kinh nghiệm. Khả năng thích nghi cao hơn, kiến thức cập nhật hơn, lương trả thấp hơn và chắc chắn là ít đòi hỏi hơn. Dĩ nhiên với nhà tuyển dụng, anh ta là ứng viên sáng giá hơn một ông già đòi hỏi và cứng nhắc chứ?

Thất nghiệp tuổi 35: Muốn ổn định sớm, sợ thay đổi nên dễ bị sa thải, từ manager thành cấp dưới, nhận lương sinh viên! - Ảnh 2.

3. Nhiều người ngủ quên từ khi 25 tuổi

Tôi nhìn thấy nhiều người bạn của mình thế này: ra trường ở tuổi 22, đi làm tại một công ty nào đó tầm 2 năm, ở tuổi 24 không biết làm gì tiếp, họ lấy vợ lấy chồng, 1 năm sau đẻ con, thành bố thành mẹ; công việc vẫn ổn, lương đủ sống, con cái bận rộn. Trong một giấc mơ nhàn hạ mà họ vừa ao ước, vừa thấy buồn chán là cuộc đời họ cứ đơn giản như thế mà lướt qua, tới ngày tuổi 60, nghỉ hưu cái “xoạch” là xong. Hạ cánh an toàn!

Họ không nhớ lần cuối đọc một cuốn sách là khi nào, hay học một khoá học vì mong muốn bản thân giỏi hơn là bao giờ. Sau khi tốt nghiệp đại học, họ dừng luôn việc học hành và phát triển kiến thức bản thân, họ nghĩ việc học đã dừng lại sau khi cầm tấm bằng tốt nghiệp và có một công việc lương đủ sống. 

Cá nhân họ tính từ ngày ra trường tới giờ, tôi nhìn họ không có chút khởi sắc nào đáng kể về kiến thức và công việc, trừ được cộng dôi dư ra vài năm làm việc văn phòng quen tay. Sự nghiệp của họ ngay từ khi bắt đầu đã chỉ để chuẩn bị cho viễn cảnh về cuộc hạ cánh an toàn. Vì thế khái niệm “việc nhàn, ổn định” ra đời từ thời bố mẹ vẫn còn găm trong tiềm thức.

Và cuộc đời của họ có lẽ cũng sẽ cứ mãi ổn nếu không có một ngày bỗng dưng công ty phá sản hay đẩy họ ra đường!

Thất nghiệp tuổi 35: Muốn ổn định sớm, sợ thay đổi nên dễ bị sa thải, từ manager thành cấp dưới, nhận lương sinh viên! - Ảnh 3.

4. Thị trường lao động không còn như cái thời ông bà bố mẹ bao cấp những năm 90

Năm 2010, Việt Nam chính thức ra khỏi danh sách các nước nghèo. Tiếp đó 5 năm, lần lượt các tổ chức phi chính phủ NGO và quỹ quốc tế đóng cửa rồi rút khỏi Việt Nam, rất nhiều nhân sự làm cho các tổ chức NGO từng nhận lương ngàn đô bỗng một ngày thất nghiệp, loay hoay xin vào các tổ chức NGO ít ỏi còn lại. 

Số ghế không đủ cho tất cả mọi người, có người xin vào các doanh nghiệp nhưng tư duy làm cho tổ chức phi lợi nhuận trước đây không thể nào phù hợp với mô hình doanh nghiệp lấy lợi nhuận ra làm mục tiêu kinh doanh. Không ít người sau đó, miễn cưỡng trở thành những thầy cô giáo trong các trung tâm dạy tiếng Anh, hoặc có người mở ‘shop’ quần áo, bán hàng xách tay… với mức lương non nửa thời trẻ.

9% người Mỹ thất nghiệp ở độ tuổi từ 30-45 năm 2010. Thậm chí trong bộ phim ‘Up in the air’, George Clooney còn đóng vai 1 người tư vấn chuyên xử lý việc sa thải những nhân sự già nua chi phí cao, mà bộ máy kinh doanh cho rằng đã ”hết đát”, sao cho êm thấm. 

Thất nghiệp tuổi 35: Muốn ổn định sớm, sợ thay đổi nên dễ bị sa thải, từ manager thành cấp dưới, nhận lương sinh viên! - Ảnh 4.

Nhìn sang Trung Quốc cũng sẽ thấy, thị trường lao động Việt Nam đang dịch chuyển dần tới thị trường lao động quốc tế, nơi chỉ tồn tại trên thị trường những lao động có giá trị cạnh tranh, và việc xuất hiện những cá nhân thất nghiệp, hoặc buộc phải chuyển đổi nghề nghiệp ở tuổi sau 35 là điều không hiếm.

Qua rồi cái thời làm một công việc ổn định từ đầu tới cuối đời, qua rồi cái thời vào biên chế nhà nước hay công ty là “kê cao gối ngủ”. Không gì đảm bảo mức lương của bạn sẽ tăng đều đặn từ giờ tới cuối đời, một khả năng vô cùng lớn là bỗng một ngày công ty phá sản hoặc đơn giản là thay sếp. 

Bạn phải tìm việc mới, và nếu năng lực không đủ để ứng tuyển trong thị trường lao động cạnh tranh, ngồi nhà 1 năm thì bạn chỉ còn 1 con đường duy nhất khác: buộc phải chuyển đổi nghề nghiệp, và bắt đầu với mức lương như một sinh viên mới ra trường. Khi đó, thu nhập của bạn ở tuổi 35 thấp hơn ở tuổi 30 là rất hiện hữu.

Mà rủi ro đó là hoàn toàn có thật, 370 công ty phá sản ở Việt Nam mỗi ngày, là từng ấy lao động sẽ ùa ra đường, hoà cùng hàng chục nghìn sinh viên tốt nghiệp mỗi năm, tham gia vào đội ngũ những người săn tìm việc làm. Những người già về tuổi nhưng nghèo về kiến thức và khả năng thích nghi, lấy gì ra làm thế mạnh cạnh tranh trong đội ngũ lao động đó?

Thất nghiệp tuổi 35: Muốn ổn định sớm, sợ thay đổi nên dễ bị sa thải, từ manager thành cấp dưới, nhận lương sinh viên! - Ảnh 5.

Bản thân tôi, chưa khi nào hết thấy sức ép của một thế hệ những người trẻ năng động hơn, có kiến thức quốc tế tốt hơn, được đào tạo bài bản hơn tôi đang hò reo phía sau lưng, nhắc mình không được dừng bước và tự hài lòng. Thất nghiệp có thể là thứ tôi sẽ không gặp phải, nhưng tụt hậu và trở nên dốt nát tới ngoan cố là thứ tôi biết chắc mình sẽ dẫm phải nếu chỉ dừng việc học hỏi và cố gắng trong 1-2 năm.

Chẳng có cách thức nào đảm bảo bạn sẽ không bị sa thải hay thất nghiệp ở tuổi trung niên, nhưng có một số chú ý tôi đọc được trong các bài báo và nghiên cứu về vấn đề này cho ta một bức tranh toàn cảnh:

– Thời gian thất nghiệp trung bình của 1 người trên 35 tuổi cho tới khi tìm được việc mới tại Mỹ là 53 tuần, so với 19 tuần ở người trẻ. Lúc này bạn thấy rõ, lợi thế kinh nghiệm không được thể hiện ở đây.

– Khủng hoảng tâm lý ở người thất nghiệp trung niên trầm trọng hơn nhiều người trẻ do các gánh nặng về trang trải chi phí gia đình, con cái, học hành, y tế, nhà cửa, các khoản vay và trả góp. Sự bế tắc về nghề nghiệp ở tuổi này dễ dẫn đến các nguy cơ trầm cảm và tự sát.

– Dù không bị thất nghiệp, nhưng xu hướng thu nhập bắt đầu giảm dần ở hơn 21% lượng lao động trên 45 tuổi.

– Tỷ lệ thất nghiệp và bị sa thải ở bậc quản lý chỉ thấp hơn 8% cấp bậc nhân viên. Hãy thôi tự phụ!

– Học tập, đọc sách và cập nhật kiến thức mới là cách tốt nhất đảm bảo giá trị của bản thân trên thị trường lao động. Học tập, học tập, và tiếp tục học tập. Hãy học nhiều hơn và giỏi hơn những gì công việc hiện tại của bạn yêu cầu, đừng chỉ học đủ.

– Xây dựng giá trị không thể thay thế của bản thân trong công ty và thị trường lao động, chủ động thay đổi và tạo nên thử thách trong công việc hàng ngày, đừng để các công việc xử lý hàng ngày của mình lặp lại đều đặn trong quá 6 tháng.

– Làm công việc mình thích ngay từ thời còn trẻ, hoặc sớm nhận ra và chuyển đổi nghề nghiệp khi còn trẻ. Bởi cơ bản, khó ai có thể làm công việc mình căm ghét cả cuộc đời, và đạt kết quả tốt.

– Dù theo ngạch chuyên gia hay quản lý, bạn vẫn phải học kỹ năng quản lý, trước tiên là quản lý công việc của chính mình. Sau đó là các kỹ năng giao tiếp và phối hợp làm việc, những cá nhân bị lựa chọn sa thải thường là các cá nhân khó hòa nhập với tập thể chung nhất. Tôi không đồng tình với cách lựa chọn này nhưng nó là sự thật.

Có lẽ đây sẽ là cái bóng nhắc chúng ta rằng: “Mình không thể ngủ quên an nhàn ở tuổi dưới 30!”

*Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả.

Ảnh minh họa: Marcel Ceuppens



Hà Trung Hiếu


Theo Trí Thức Trẻ

Hai hôm trước, tôi nhận được tin nhắn group chat của vài người bạn kêu ca rằng: “Tại sao mình đi làm đã nhiều năm như vậy rồi nhưng chợt phát hiện mình chẳng trưởng thành hay tiến bộ thêm gì cả, tại sao vậy?”

Tôi nghĩ ngợi rồi chat lại một câu rằng: “Có thể là do bạn chỉ dùng một năm kinh nghiệm để làm việc trong suốt cả 10 năm”.

Tại sao cùng làm một công việc có những người nhanh chóng trở nên xuất chúng nhưng lại có những người phải đối mặt với sự đào thải?

Tôi nghĩ sẽ có 4 nguyên nhân lớn sau:

1. Không ham học hỏi

Tháng trước, công ty của Lan, một người bạn của tôi, vì mở rộng quy mô nên cần phải tuyển thêm nhân lực. Lan nghĩ rằng tuyển người cần phải có những tiêu chuẩn trọng tâm nhất định, như vậy mới có thể tuyển dụng được người có tiềm năng.

Nhưng khổ nỗi Lan lại không có kinh nghiệm tuyển dụng nên đã hỏi chuyên gia.

Lan hỏi: “Nên tuyển người như thế nào để sau này họ có thể nhanh chóng đảm nhận công tác một cách độc lập?”

Chuyên gia trả lời: “Chọn những người ham học hỏi.”

Lan hỏi: “Tại sao lại là người ham học hỏi?”

Chuyên gia đáp: “Những người ham học hỏi, khi gặp phải khó khăn họ sẽ tìm mọi cách để học hỏi phương pháp giải quyết vấn đề. Họ không cần bạn phải thúc giục, chỉ cần nhắc nhở họ phải hoàn thành nhiệm vụ là họ sẽ tự giác hoàn thành.”

Tự khởi nghiệp hay làm công ăn lương thực ra đều là một quá trình giải quyết vấn đề. Với những người không chịu học hỏi, tuy bị thúc ép nhưng vẫn không chủ động thì làm sao có thể giải quyết được những vấn đề nan giải mà bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải đây?

Nhờ sự khơi gợi của chuyên gia mà Lan chợt tỉnh ngộ.

Lan đáp: “Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao có những người dù ở đâu, môi trường nào cũng không thể tồn tại được, thì ra là vì họ không có ý chí học hỏi. Những người như vậy làm việc 10 năm cũng chỉ như một năm mà thôi. Nguyên nhân chủ yếu của việc không thể tiến bộ, trưởng thành và thăng cấp đó chính là không ham học hỏi.

Tại sao có những người đi làm 10 năm mà lại chỉ có 1 năm kinh nghiệm: Đến khi thất nghiệp đừng đổ tại số! - Ảnh 1.

2. Không có thói quen tổng kết

Vài năm trước, tôi từng dẫn dắt một nhóm người chuyên tổ chức hội nghị về marketing, mỗi buổi hội nghị ít cũng phải vài trăm người, nhiều thì hàng nghìn người, nhưng lần nào tổ chức hoạt động cũng đều có sai sót.

Sau khi phân tích kỹ càng, tôi phát hiện ra rằng, rất nhiều sự sai ót vốn đều có thể tránh được, nhưng chỉ vì sau mỗi lần tổ chức hội nghị chúng tôi không chịu tổng kết lại nên không thể hình thành được phương pháp và quy trình tổ chức một cách thành thục.

Sau này, tôi đã đề ra một quy định tiêu chuẩn đó là mỗi người sau mỗi lần hội nghị đều phải viết báo cáo tổng kết. Tổng kết ưu nhược điểm của công việc, bản thân, đội nhóm… từ mọi góc độ khác nhau, càng cụ thể càng tốt.

Cuối cùng kết quả đáng mừng đó là sai sót ngày càng ít đi, quy trình tổ chức ngày càng cẩn trọng và chuyên nghiệp hơn.

Giang, một người bạn của tôi, khi nói về kinh nghiệm phỏng vấn, đã bày tỏ rằng: “Khi phỏng vấn mình thường sẽ hỏi một số câu hỏi hết sức đơn giản như:

Anh/chị đã từng đứng đầu trong những lĩnh vực nào? Hoặc đã từng là người làm tốt nhất bao giờ chưa dù chỉ là trong một phần nhỏ hay một phạm vi nhỏ của một công việc hay lĩnh vực nào đó thôi?”

Thế nào là người giỏi? Thông thường chỉ cần dùng 3 câu là có thể mô tả một cách rõ ràng:

(1) Có suy nghĩ đứng đầu.

(2) Có kinh nghiệm đứng đầu.

(3) Đã từng nhiều lần đứng đầu và đã tổng kết thành kinh nghiệm.

Có rất nhiều người đã từng đứng đầu trong một lĩnh vực nào đó thế nhưng họ không bao giờ tổng kết lại phương pháp hay cách làm, nên họ chỉ có sự trải qua mà không có lộ trình cụ thể.

Một người làm nghìn lần như một, làm nghìn lần bằng một phương thức giống nhau, mụ mị đầu óc không biết cách sửa chữa sai lầm, không biết cách phát huy ưu điểm hay thế mạnh của mình, thử hỏi những người như vậy thì làm sao mà trưởng thành hay tiến bộ được? Làm 10 năm và 1 năm có gì khác nhau chứ?

Tại sao có những người đi làm 10 năm mà lại chỉ có 1 năm kinh nghiệm: Đến khi thất nghiệp đừng đổ tại số! - Ảnh 2.

3. Bị huỷ hoại bởi sự qua loa, đại khái

Rất nhiều người khi làm việc thường yêu cầu bản thân rất thấp, chỉ cần làm là được, có hiệu quả hay không không quan trọng.

Đây chính là thái độ làm việc có vấn đề, rõ ràng họ có thể làm 100% nhưng lại chỉ làm 90%, có thể làm 80% nhưng lại chỉ làm 70%, có thể làm 60% nhưng chỉ làm có 50%.

Họ không hề biết rằng khi họ yêu cầu bản thân càng cao thì tốc độ trưởng thành cũng như tiến bộ của họ sẽ càng nhanh. Họ phó mặc mọi việc cho số phận, thuận theo tự nhiên và không chịu vươn lên. Sống và làm việc một cách gọi là “tạm bợ”, không có bất kỳ một tiêu chuẩn hay mục tiêu cụ thể nào. Hoặc cũng có thể họ có mục tiêu, có tiêu chuẩn nhưng lại thấp hơn so với khả năng của họ rất nhiều.

Ví như những vận động viên thể thao nếu chỉ luyện tập theo thành tích mà một người bình thường cũng có thể đạt được, thì e rằng cả đời này họ không thể giành giải quán quân olympic.

Nếu bạn muốn trở thành một người xuất sắc hơn những người bình thường khác thì bắt buộc bạn phải có tiêu chuẩn cao hơn họ, nếu không giữa bạn và họ làm sao có khoảng cách hay sự chênh lệch được?

Rất nhiều người không biết được rằng, năng lực của họ đang bị ăn mòn bởi thái độ sống và làm việc, hôm nay làm việc qua loa, ngày mai làm việc qua loa đại khái, lâu dần sẽ trở thành thói quen, cả đời sẽ chỉ sống trong sự qua loa đại khái mà thôi.

Mía không ngọt hai đầu, bạn muốn có được bản lĩnh mà người khác không có thì bạn buộc phải đặt tiêu chuẩn cao hơn cho chính bản thân mình và tình nguyện bỏ ra nhiều mồ hôi nước mắt hơn những người khác.

Tại sao có những người đi làm 10 năm mà lại chỉ có 1 năm kinh nghiệm: Đến khi thất nghiệp đừng đổ tại số! - Ảnh 3.

4. Không có cảm giác nguy cơ và ý thức khó khăn hoạn nạn

Đã từng có một thực nghiệm rất nổi tiếng về hội chứng ếch luộc.

Khi thả ếch vào nước sôi vì không thể chịu được nhiệt độ cao bất ngờ nên nó sẽ lập tức cố gắng nỗ lực để thoát ra ngoài và sự nỗ lực không ngừng ấy đã giúp nó thoát sinh thành công.

Nhưng khi thả ếch vào nước lạnh sau đó mới dần dần đun nóng nước lên thì kết quả thu được lại hoàn toàn khác. Khi mới bắt đầu vì nhiệt độ nước vô cùng dễ chịu nên ếch bơi đi bơi lại một cách điềm nhiên, nhưng khi phát hiện không thể chịu được nhiệt độ nước quá cao thì không thể nhảy ra được nữa, thế là nó bất giác bị luộc chín.

Rất nhiều người đã làm việc nhiều năm nhưng lại không có chút tiến bộ nào cả. Nguyên nhân là do họ quá bằng lòng với hiện tại mà mất đi chí tiến thủ, mất đi cảm giác nguy cơ.

Có hai loại người không có cảm giác nguy cơ, một là những kẻ sống bất cần đời, hai là những kẻ kiêu căng quá độ.

Chắc hẳn các bạn đã từng nghe thấy cụm từ “cái quan định luận” tức là chỉ một người tốt xấu thị phi như thế nào phải sau khi chết đóng nắp quan tài mới có được định luận khách quan. Chưa chắc người xấu sẽ xấu mãi cả đời, người tốt sẽ tốt hết cả đời.

Tương tự như vậy, hôm nay có thể bạn sẽ yên ổn nhưng không có nghĩa là ngày mai cũng sẽ yên ổn.

Rất nhiều người thường hay ngạc nhiên rằng tại sao những người có tầm nhìn cao lại thường có thể đưa ra phương án đối phó hay đề phòng trước những sự việc bất lợi với họ.

Lý do là vì họ có cảm giác nguy cơ và ý thức hoạn nạn hơn người.

“Phải luôn sống và làm việc trong trạng thái cẩn trọng và cảnh giác cao độ với mọi nguy cơ, khó khăn sẽ bất ngờ ập đến”.

Tại sao có những người đi làm 10 năm mà lại chỉ có 1 năm kinh nghiệm: Đến khi thất nghiệp đừng đổ tại số! - Ảnh 4.

Giám đốc điều hành tập đoàn Lenovo đã từng nói rằng: “Chúng tôi luôn thiết lập một cơ chế để khiến những người kinh doanh như chúng tôi không bao giờ ngủ gật. Bởi chỉ cần bạn ngủ gật thì cơ hội sẽ đến với đối thủ của bạn”.

Chủ tịch tập đoàn Microsoft Bill Gates cũng đã từng nói rằng: “Chúng ta cách nguy cơ phá sản luôn chỉ có 18 tháng”.

Một người luôn có ý thức nguy cơ hoạn nạn, họ sẽ luôn sẵn sàng đối mặt với những nhân tố bất lợi với chính mình, học được cách xoay chuyển càn khôn. Một người lúc nào cũng sẵn sàng đối phó với những yếu tố gây bất lợi cho sự sinh tồn của mình với một người luôn an phận với hiện tại sẽ có sự tiến bộ và thành tựu hoàn toàn trái ngược nhau.

“Nguy cơ tuổi trung niên, nỗi lo tuổi trung niên” có lẽ đang là những cụm từ thịnh hành nhất hiện nay. Trên có già dưới có trẻ, không những vô vọng trong việc thăng chức thăng lương mà thậm chí còn có thể bị đuổi việc bất cứ lúc nào, cuối cùng không biết phần đời còn lại sẽ đi đâu về đâu. Đâu phải cứ đến tuổi trung niên chúng ta mới có nguy cơ mà là đến tuổi trung niên rồi chúng ta mới phát hiện ra nguy cơ.

Giống như nhân vật binh sỹ trong bộ truyện tranh nổi tiếng One Piece đã từng nói: “Nếu như bạn không có cảm giác nguy cơ thì bạn sẽ không thể trưởng thành và tiến bộ”.

Điều đáng sợ nhất không phải là chúng ta bị đào thải một cách bất ngờ mà là chúng ta bị đào thải nhưng không biết nguyên nhân là gì.

Chúng ta đều cho rằng mình may mắn vì là những chú cá lọt lưới trong vận mệnh cuộc đời thế nhưng đến cuối cùng mới vỡ lẽ ra rằng tất cả những nhấp nhô gập ghềnh trong cuộc đời ai cũng sẽ phải đối mặt một cách công bằng.

Hãy nhớ rằng phải luôn có cảm giác nguy cơ, không ngừng học hỏi, biến những gì đã học được thành thói quen của mình. Làm mọi việc trong khả năng cho phép một cách hoàn hảo nhất. Chặng đường trước càng có chí tiến thủ bao nhiêu thì chặng đường phía sau sẽ càng nhẹ gánh và ít ưu tư bấy nhiêu.



Ngọc Thủy


Theo Trí Thức Trẻ