Tag

sửa điểm

Browsing


Nguồn ảnh: Lao động.

Bức xúc là cảm xúc của dư luận. Nỗi niềm này cũng từng được tiến sĩ Đặng Hoàng Giang mổ xẻ tỉ mỉ trong cuốn sách Bức xúc không làm ta vô can năm 2015.

Thêm một cái cớ để than phiền

Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang nhận định, tin tức về những “tệ nạn” hay “bất cập” trong xã hội cung cấp cho chúng ta những cái cớ để than phiền và kêu ca.

Ông viết: Phàn nàn, bực dọc, cáu kỉnh, chê bai đang trở thành những trạng thái thường trực trong dư luận. Các trạng thái này được gói ghém một cách tài chính trong từ “bức xúc”. Không từ tiếng Việt nào lại có sự nghiệp thăng tiến ngoạn mục như vậy. Từ chỗ vô danh cách đây bảy, tám năm, bây giờ gõ từ “bức xúc” vào Google, ta sẽ được 29 triệu kết quả, gấp gần mười lần “Ngọc Trinh”, một con số ấn tượng cho một từ có làn da xấu xí như vậy.

Thời điểm hiện tại con số kết quả khi tìm kiếm từ khóa này đã là 31,5 triệu kết quả trong vòng 0,31 giây. Và ngay kết quả tìm kiếm đầu tiên của Google chính là những video về sự việc gian lận điểm thi của Hà Giang. Tương tự nếu gõ từ khóa Hà Giang cho ra 88 triệu kết quả và trang đầu tiên chỉ về sự kiện này.

Sai phạm sửa điểm thi ở Hà Giang: Bức xúc, chê bai nhưng bạn có chắc mình là người ngoài cuộc cũng như chưa từng gian dối? - Ảnh 1.

“Vì sao chúng ta lại ưu tiên tin xấu, đắm đuối với chúng, thay vì chú ý tới những điều tốt lành? Vì sao chúng ta muốn kêu ca, phàn nàn thay vì vui tươi chuyền nhau những tin vui, những câu chuyện đẹp?”, tác giả Đặng Hoàng Giang đặt câu hỏi. Theo ông, hội chứng “bức xúc” mới nghe thoạt tưởng vô lý, nhưng nó có những lý do tâm lý đằng sau.

Chúng ta không phải “họ”

Lý do đầu tiên theo tiến sĩ Đặng Hoàng Giang, khi lên tiếng phê bình hay than phiền về một điều gì đó, chúng ta chứng tỏ cho người khác và cho bản thân là chúng ta không thờ ơ, vô cảm, mà còn quan tâm, lo lắng.

Ông còn viết thêm: Hơn nữa, khi chê trách người khác, chúng ta cảm thấy ưu việt về mặt đạo đức, và tự hài lòng vì thấy mình tốt đẹp hơn. Càng có nhiều vụ cướp tiệm vàng, bác sĩ vứt xác bệnh nhân, bảo mẫu đánh trẻ, hôi của, bẻ hoa, chúng ta càng có cơ hội tự nhủ là chúng ta không phải “họ”, chúng ta chỉ không may chung sống cùng “họ”, nhưng thực chất chúng ta ưu tú hơn “họ” nhiều.

Một điểm lý do quan trọng khác theo tác giả chính là khi bức xúc, chúng ta phát ra tín hiệu là chúng ta vô can và vô tội. Khi bày tỏ bức xúc, một cách khéo léo, chúng ta tuyên bố là mình không thể thuộc về bên “thủ phạm” được, mà mình đứng về phía bị thiệt thòi, mình cũng là nạn nhân.

Dần dần, chúng ta đâm ra nghiện những cái lắc đầu, những cái chép miệng, lúc thì ta phẫn nộ, khi thì chỉ cười buồn. Cảm giác mình tốt đẹp, đầy sự quan tâm, cộng với sự vô can, không liên đới, không chịu trách nhiệm, là một cảm giác êm ái. Nó cũng giúp xoa dịu những bứt rứt lương tâm thi thoảng nổi lên, khi chúng ta lờ mờ cảm nhận mình không đủ dũng cảm để làm hết những gì có thể làm được những sai trái trong xã hội.

Tuy nhiên Đặng Hoàng Giang khẳng định chúng ta không vô can. Cuộc sống của mỗi cá nhân chúng ta đang đặt trên nền của bao nhiêu bất công và phi lý. Có thể chúng ta không phải là những kẻ trực tiếp tạo ra bất công, nhưng cuộc sống của chúng ta đang phụ thuộc vào những kẻ đó, chúng ta ngồi cùng bàn tiệc với họ.

Có thể bạn đang bức xúc với việc gian lận điểm thi Hà Giang. Đúng, đây là điều quá bất công với những bạn ở những vùng quê nghèo nỗ lực học tập với mong muốn cháy bỏng đổi đời khi bước chân vào cánh cửa đại học. Tuy nhiên bạn có thẳng thắn nhìn lại bản thân chưa một lần gian lận ở mức độ nhẹ hơn?

Bạn có dám nhận mình chưa từng chép văn mẫu trong giờ kiểm tra khi còn đi học phổ thông? Bạn có dám nhận mình chưa từng đi đến chơi thầy cô trong những dịp làm tiểu luận với “phong bì” chung của cả lớp? Bạn có dám nhận mình chưa từng hối lộ nho nhỏ để công việc hành chính hanh thông nhanh chóng hay những lần không tuân thủ luật giao thông?

 Nhà văn Lưu Quang Vũ cũng đã nhìn thấy hiện tượng bức xúc từ hàng chục năm trước khi viết:

“Nịnh đời dễ, chửi đời cũng dễ

Chỉ dựng xây đời là khó khăn thôi

Cả xã hội muốn làm thầy hơn là làm thợ

Số liệu thống kê năm 2016 về thu nhập từ việc làm bình quân/tháng của lao động làm công ăn lương chia theo nghề nghiệp có sự chênh lệch đáng kể về ngành nghề. Nghề lãnh đạo có mức thu nhập với nữ là 7,5 triệu đồng, với nam là 8,53 triệu đồng. Tiếp theo những người làm chuyên môn kỹ thuật bậc cao có thu nhập 6,51 triệu đồng với nữ, 8,07 với nam.

 Những người làm nhân viên có mức thu nhập từ 4,92 đến 5,05 triệu đồng. Trong khi đó thợ thủ công và các thợ liên quan có mức thu nhập từ 4,10 triệu đồng đến 4,84 triệu đồng. Những người làm nghề đơn giản có mức thấp nhất từ 3,11 đến 3,69 triệu đồng.

Tuy khá khập khiễng khi so sánh nhưng cùng dao động thu nhập thì công việc của nhân viên sẽ dễ chịu hơn so với thợ thủ công. Và không khó để đoán phần đông những than phiền, bức xúc trên mạng xã hội đến từ những người ngồi văn phòng điều hòa, trước mặt là máy tính nối mạng hơn là những người thợ đang đổ mồ hôi trong phân xưởng hay trên công trình.

Một xã hội muốn làm thầy hơn làm thợ còn bộc lộ rõ hơn ở độ vênh giữa ngành nghề đào tạo và thị trường lao động. Theo thống kê của tạp chí Forbes tháng 9 năm ngoái, năm 2016 cả nước có hơn 1,1 triệu lao động thất nghiệp từ 15 tuổi trở lên. Trong đó 46,1% lao động thất nghiệp cư trú ở khu vực thành thị (tương đương 526,3 nghìn người). Tỉ lệ thanh niên thất nghiệp (từ 15-24 tuổi ) chiếm 48,9% tổng số lao động thất nghiệp cả nước.

Một số liệu thống kê khác cho thấy tỷ lệ thất nghiệp với lao động đào tạo nghề/ chuyên nghiệp chiếm 38,1% những người thất nghiệp. Cụ thể trong nhóm này có 17,5% là đại học trở lên, 9,7% cao đẳng chuyên nghiệp, 0,9% cao đẳng nghề, 5,6% trung cấp chuyên nghiệp, 1,4% trung cấp nghề, 3% sơ cấp. Tỷ lệ thất nghiệp của những người theo đuổi đại học cao nhất trong nhóm này.

Tâm lý xã hội muốn làm thầy hơn làm thợ khiến cho cuộc đua vào giảng đường đại học trở nên khốc liệt hơn bao giờ hết. Và mong muốn chiến thắng trong cuộc đua nhưng năng lực hạn chế buộc họ phải gian dối.

Đúng như tác giả Đặng Hoàng Giang đã nhận xét chúng ta không vô can. Ý thức về điều đó là việc tối thiểu mà ta có thể làm. Hay mỗi người ý thức nói không với gian lận dù ở mức nhỏ nhất cũng góp phần giúp xã hội trở nên tốt đẹp hơn thay vì lắc đầu thở dài than rằng sống chung với lũ. 

Thậm chí nhỏ nhặt hơn hãy tôn trọng bất cứ ai làm nghề gì từ người quét rác, công nhân trên công trình hay trong xưởng may, có như thế những kỳ thi vào đại học sẽ bớt đi những áp lực định kiến vốn có.

* Nội dung bài viết tham khảo cuốn sách Bức xúc không làm ta vô can- Đặng Hoàng Giang.



Thảo Nguyên


Theo Trí Thức Trẻ

Cô biết những ngày này các con đang cay đắng lắm, cái cảm giác được tham quan thiên đàng trong nháy mắt rồi bị trở về mặt đất, tệ hơn thế bị thả xuống vài tầng địa ngục. Cô đã từng ở đó (vì một lý do khác) nên cô rất hiểu các con đang cảm thấy thế nào. Với cô, trong vụ này các con là nạn nhân (và cũng là đồng phạm).

1. Nạn nhân của một hệ thống thi cử nhiều sai sót và thiếu sáng suốt

Nhưng dù không thích luật chơi đến thế nào, thì khi chúng ta chấp nhận cuộc chơi là phải chơi đúng luật. Vậy nên dù kỳ thi là một thứ rất tệ, thì khi đã là thí sinh ta vẫn phải tuân thủ. Sau này các con sẽ còn tham gia nhiều kỳ thi, mà luật chơi không phải bao giờ cũng xuất sắc.

2. Nạn nhân của tình thương không đúng cách

Cô không biết bao nhiêu bạn trong số các con được thông báo sự việc này và bao nhiêu gia đình lẳng lặng (lo cho con theo cách của mình).

Cô đoán là các con cũng đã nghĩ đến ngày này khi người nào đó động viên các con “yên tâm đi, bố mẹ cô chú đã có cách”. Dù các con sinh ra trong một gia đình như thế nào, được đào tạo theo kiểu gì, cô vẫn tin những tâm hồn dưới 18 tuổi đều biết run sợ khi tham gia vào “trò lừa” này. Dù bố mẹ các con hàng ngày giao tiếp với ai, mua bán những gì, cô tin là các con vẫn đứng ngoài cuộc cho đến tận kỳ thi này. Vậy, chúng mình tạm thời tính đây là lần đầu tiên các con phạm lỗi. Lần đầu luôn dễ được tha thứ nhất là khi ta còn non.

Cô cũng hiểu là áp lực của kỳ thi, kỳ vọng của gia đình, hoặc các kế hoạch khác nữa cho tương lai mà kỳ thi này sẽ là bước đầu tiên mà gia đình có thể “dàn xếp” quá cám dỗ với các con, thậm chí có thể các con còn bị cha mẹ át đi, mắng chửi khi các con nói “không cần đâu, để con đi học cao đẳng”.

Những gia đình khác hoàn toàn có chuyện tương tự dưới nhiều phiên bản khác nhau như là “theo lời bố mẹ lấy chồng/vợ giàu thay vì lấy người mình yêu”, “làm việc ở chỗ có bổng lộc do cha mẹ sắp xếp hơn là làm công việc mình có thực lực và cảm thấy hạnh phúc”… Chỉ là cha mẹ thương ta bằng tình thương thiếu hiểu biết.

Cô hy vọng rằng các con sẽ sớm trưởng thành để tha thứ cho gia đình mình, tha thứ cho chính mình nhưng cũng nhớ bài học này để biết yêu thương đúng cách khi các con trở thành cha mẹ.

Thư gửi 114 học sinh ở Hà Giang: Chỉ là cha mẹ thương con cái bằng tình thương thiếu hiểu biết - Ảnh 1.

3. Nạn nhân của một xã hội nhiễu nhương

Cô cũng hiểu rằng ai đó đã từng động viên các con theo kiểu “tiến sỹ, giáo sư còn đang đạo văn, đang thi hộ đầy, quan chức còn phạm tội tày trời. Có gì đâu mà phải lăn tăn”. Thì cô mong rằng các con đừng tin vào sự ngụy biện miệng lưỡi đó dù đó có thể là sự thật, nhưng nó chỉ là một nửa sự thật, nửa còn lại là bất kỳ tội lỗi nào cũng đều phải trả giá dù sớm hay muộn, việc trên đời này có nhiều người lớn tội lỗi không có nghĩa là tội lỗi của các con không bị xem xét, bởi chính các con sẽ khó có thể tự tin đối diện với chính mình.

Và các con sẽ thấy người tốt luôn nhiều hơn người xấu, người làm đúng luôn nhiều hơn người làm sai. Chỉ là cái sai, cái xấu đậm màu hơn nên dễ nhìn thấy hơn. Người tốt vốn khiêm nhường, điều tốt thường lặng lẽ nên có thể các con phải tinh mắt mới thấy.

Ở góc nhìn khác, cô cũng thấy các con thật may mắn.

Nếu trót lọt kỳ thi, các con sẽ trôi qua 4 năm đại học thế nào? Và đến bao giờ thì rũ được cái áo của kẻ dối trá ? Thế nên hãy coi sự việc (bị bại lộ) ngày hôm nay như một vận may hơn là tai hoạ.

Sự thất bại của “trò lừa” này là tình thương mà chúa trời gửi đến các con, người đã kéo chốt chặn để kỳ thi không trở thành cái ván trượt đẩy các con xuống đáy sâu của địa ngục. Ngã sớm khi còn trẻ luôn là may mắn, bởi chúng ta có thời gian, có tương lai để làm lại theo cách khác. Cô mừng là các con đã có được bài học, dù cái giá phải trả quá đắt.

Cô cũng cảm ơn các con, có thể chính sự kiện này sẽ thêm bằng chứng cho sự thất bại của một thử nghiệm, và rồi những người có trách nhiệm sẽ phải tìm ra cách làm khoa học, hiệu quả hơn cho kỳ tuyển sinh tới.

Và hơn thế nữa, cô luôn hy vọng một hệ thống giáo dục có thể trang bị cho các con kỹ năng từ chối khi bị rơi vào những tình huống như thế này, cũng là kỹ năng để tự tin chọn con đường phù hợp với mình, cả kỹ năng để đứng dậy sau thất bại nữa.

Cuối cùng thì, nếu có ai đó đang chế giễu các con rồi họ cũng chán ngay thôi đời họ còn quá nhiều thứ để lo nghĩ tới. Việc này rồi vài ngày sẽ qua không ai theo các con để cười cợt được mãi. Những người vi phạm pháp luật sẽ phải trả giá cho hành vi của họ, có thể người thân của các con cũng nằm trong số đó, đừng dằn vặt bản thân theo cách “vì mình mà người thân phạm tội”. Hoặc ngay cả nếu các con bị kết tội.

Mong các con có đủ bản lĩnh đứng dậy và chấp nhận làm lại cuộc đời theo cách khác, bài học rút ra từ chuyện này là mọi sự dối trá rồi cũng sẽ bị bại lộ, chức vụ, tiền bạc, quan hệ… và cả vận may đều không mỉm cười với ta nếu ta không đứng trên đôi chân của mình.

Có nhiều con đường vào đời phù hợp với các con hơn. “Khi tất cả đã mất thì tương lai vẫn còn nhé các con”.

Thương!

*Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả.



Đỗ Thùy Dương


Theo Trí Thức Trẻ