Tag

sự nghiệp

Browsing

Đàn ông, nếu cả đời không cố mà sửa những điều này thì quả thật “ế sẽ biến thành xu thê”:

Thứ nhất, chỉ chăm chăm vào máy tính hoặc smart phone để nói chuyện chứ không muốn gặp mặt ở ngoài.

Mọi người nên có cái nhìn sâu sắc về vấn đề này. Bởi vì trên thực tế, nhiều cô gái thực sự không muốn chăm chăm nhìn vào màn hình và nói chuyện với một cái máy tính hoặc điện thoại mà thứ họ muốn là được đối diện với một con người thật.

Có rất nhiều chàng trai khi lên mạng xã hội, chứng tỏ mình là một người rất phong cách, luôn nói đạo lí, chuyện gì cũng có thể hài hước và nói chuyện thì có thể thao thao bất tuyệt hàng giờ. Nhưng tuyệt nhiên khi đối mặt ngoài đời, các bạn sẽ nhận ra rằng, không biết đây có phải là người đàn ông mà mình đã nói chuyện trên mạng hay không?

Một số bạn nữ nói rằng:

“Tôi đã từng tìm được một bạn nam rất thích tôi, chúng tôi đã nói chuyện nửa năm nay và thấy rằng chúng tôi rất hợp nhau, chúng tôi đã ngầm xem đối phương là đối tượng của mình, nhưng thật không dễ dàng khi gặp nhau. Cuối cùng anh ấy nói chúng ta cứ tiếp tục nói chuyện trên mạng nha. Ôi trời ơi, vậy nếu sau này khi chúng tôi hẹn hò rồi, mỗi người đều phải mang theo một chiếc Smart phone để tìm nhà hàng hay tìm nơi nói chuyện sao?”

“Thực chất thì cũng không thể trách được họ, ví như đồng nghiệp của tôi, chúng tôi đều là kỹ sư công trình, cứ 10 tiếng đồng hồ ngồi trên máy tính. Ví thử bạn có ngồi bên cạnh anh ta thì anh ta cũng có thể dùng SMS nói chuyện với bạn chứ cũng không muốn mở miệng để nói một câu. Những cô gái nào muốn ở cùng thì tất nhiên là phải cực kỳ yêu máy tính hoặc smart phone và yêu thích nói chuyện qua tin nhắn. Tôi nghĩ đấy phải là những cô gái thích cùng bọn họ “luyện công” thì mới có yêu nhau được.”

Đàn ông có những điểm này thì sửa ngay đi, không thì cả đời không kiếm nổi bạn gái nói gì là cưới vợ! - Ảnh 1.

Thứ hai đó là không dám đối mặt vì sợ bị từ chối và không tự tin.

Không hiểu sao trong thời gian này, dường như đàn ông lại nhút nhát hơn phụ nữ.

Họ không dám chủ động, không nhiệt tâm. Về sau tôi phát hiện ra rằng là vì bọn họ sợ bị từ chối.

Do đó, bọn họ tỏ ra vô cùng bị động, giống như con hổ không dám đi săn mồi mà chỉ chực chờ mồi dâng đến miệng.

Hỡi những người đàn ông thân mến, tặng cho các anh một câu chân tình, phụ nữ sẽ coi trọng một người đàn ông dù bị cự tuyệt nhưng vẫn rất dũng cảm, còn hơn là một kẻ nhát gan. Họ sẽ làm bạn với những người đàn ông ấy nhưng nếu là kẻ nhát gan thì tuyệt nhiên sẽ không bao giờ có cơ hội.

Thứ ba đó là đàn ông không có chủ kiến.

Một người đàn ông nếu không giữ vững lập trường của mình thường hay bị tác động bởi ngoại cảnh. Bọn họ dễ dàng từ bỏ một điều mà mới ngày hôm qua rất quan trọng với họ.

Hạnh phúc vì thế mà chẳng bao giờ trọn vẹn.

Ví thử đã có bạn gái nhưng vì một số điều tiếng họ cũng có thể vứt bỏ. Và đến khi nhận ra thì cũng đã muộn vì người họ yêu tuyệt nhiên sẽ không còn giành cơ hội cho họ nữa.

Kể cả lúc đã có gia đình thì hạnh phúc cũng thật mong manh.

Lập trường là một thứ vô cùng quan trọng đối với một người đàn ông đủ bản lĩnh.

Đàn ông có những điểm này thì sửa ngay đi, không thì cả đời không kiếm nổi bạn gái nói gì là cưới vợ! - Ảnh 2.

Thứ 4 là người đàn ông quá coi trọng tình dục.

Thứ để thể hiện cái sâu sắc nhất của tình yêu đương nhiên là tình dục. Thế nhưng có rất nhiều đàn ông thời nay quá coi trọng việc này hơn cả những thứ khác vốn dĩ cũng rất quan trọng trong tình yêu.

Khi đã xác định là yêu và muốn ở trọn đời với nhau thì cả hai người phải có sự tôn trọng nhau và cái gì cũng xuất phát từ sự tự nguyện.

Có nhiều bạn gái vẫn suy nghĩ muốn để giành cho đêm tân hôn thật ý nghĩa mà không muốn quan hệ trước hôn nhân, hoặc họ vẫn chưa thực sự sẵn sàng để đi đến chuyện đó. Đấy là lúc đàn ông thể hiện hết sự bản lĩnh của mình. Tôn trọng bạn gái của mình.

Nếu cứ ép buộc thì có thể sẽ chẳng bao giờ giữ nổi một mối quan hệ.

Thứ 5 là người đàn ông quá vô tâm.

Phụ nữ yêu bằng tai. Vì thế nên sự ngọt ngào mà đàn ông mang lại rất quan trọng.

Một người đàn ông nếu không bao giờ biết quan tâm người khác nghĩ gì, muốn gì và vô tư đến mức vô tâm thì tuyệt nhiên không bao giờ có nổi một mối tình, hoặc dù có thì cũng sớm bề tan vỡ.

Đàn ông có những điểm này thì sửa ngay đi, không thì cả đời không kiếm nổi bạn gái nói gì là cưới vợ! - Ảnh 3.

Thứ 6 là người đàn ông luôn đặt công việc lên hàng đầu.

Phụ nữ ai cũng muốn tìm một người đàn ông vững về kinh tế, nhưng quan trọng vẫn là người đàn ông yêu thương mình, có thể hy sinh vì mình.

Ví thử gặp một người đàn ông luôn ngập tràn trong công việc, dù đi ăn cũng sẽ nói đến công việc, đi chơi, đi du lịch hay thậm chí là hẹn hò cũng chỉ nghĩ đến công việc thì còn nói gì đến yêu.

Thứ 7, bề ngoài nhếch nhác, bẩn thỉu.

Hãy thử hình dung xem khi bạn trở thành một người ăn mặc vô cùng nhếch nhác, đầu tóc thì rối bù, bạn sẽ nhìn như thế nào?

Phụ nữ họ luôn đánh giá đàn ông qua cách ăn mặc để biết sau này người đàn ông đó có hay giúp mình việc nhà hay không.

Một người đàn ông mà đến ăn mặc với đầu tóc mà cũng không gọn gàng thì nếu sống chung nhà cùng học chắc không khác gì sống chung với ổ chuột mất.

Đàn ông, không quá khó để tìm cho mình một nửa yêu thương nếu như chú tâm một tí. Đừng động viên mình bằng những từ như “ế là một xu thế” hay “ế là để tiết kiệm kinh tế” để sau này phải ê chề…



Triều Anh


Theo Trí Thức Trẻ

Lâu lắm rồi mới có một bài viết về thế hệ 9x lại nhận được nhiều sự đồng cảm như vậy: Thế hệ 9X đầu tiên đã tốt nghiệp 10 năm, giờ họ ra sao: 28 tuổi, tất cả mới chỉ là bắt đầu!

“Sự không công bằng lớn nhất của tạo hóa chính là, có những người dù tìm kiếm cả đời cũng không tìm được thứ mình thích, nhưng có những người, mới sinh ra đã ở trước mắt.”

“Sự nghiệp của một con người rất dài, mấu chốt là, bạn cần biết hoàn thiện bản thân và không ngừng tự mở rộng con đường phía trước, không nản lòng trong mọi hoàn cảnh. Nếu chỉ tiếp tục so sánh với người khác và sinh ra lo âu, trốn tránh, an phận qua ngày, đó mới là điều tồi tệ nhất.”

Đúng vậy, bắt đầu ở tuổi nào cũng không quan trọng, quan trọng là bạn có dám bắt đầu hay không thôi. Mỗi người có một khung thời gian riêng, quỹ thời gian riêng, người khác có thể thành công năm 20 tuổi, còn bạn 30 thậm chí 40 tuổi mới thành công cũng chẳng sao cả.

Nếu chúng ta cứ nhìn thành công của người khác và tự dằn vặt bản thân thì chẳng bao giờ tiến bộ được đâu. Đừng phí thời gian ganh tỵ với bất kỳ ai.

10 năm ra trường, thất nghiệp, độc thân: chẳng sao cả, 40 tuổi thành công vẫn chưa muộn cơ mà - Ảnh 1.

Bạn có tin mỗi người đi qua đời bạn đều là định mệnh, từng việc xảy ra hàng ngày đều có nguyên do của nó không? Bài học mà cuộc sống dạy bạn đắt giá hơn bất cứ bài học nào bạn được học ở trường lớp!

10 năm ra trường, thất nghiệp, độc thân: chẳng sao cả, 40 tuổi thành công vẫn chưa muộn cơ mà - Ảnh 2.

Vốn dĩ chúng ta cố gắng làm mọi thứ cũng chỉ để bản thân hạnh phúc thôi đúng không. Người khác start-up, mở công ty, làm việc cho tập đoàn nước ngoài, lương 3000$… họ hạnh phúc riêng họ. Bạn cũng có thể tự tạo ra hạnh phúc cho riêng mình cơ mà!

10 năm ra trường, thất nghiệp, độc thân: chẳng sao cả, 40 tuổi thành công vẫn chưa muộn cơ mà - Ảnh 3.

Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ, Người khôn, người đến chốn lao xao.

Thành phố ồn ào, náo nhiệt có thể không phải là mảnh đất phù hợp với bạn. Thử tìm đến những nơi khác, yên bình hơn xem sao. Bạn đã từng nghĩ đến một ngôi nhà trên núi, trồng rau, trồng hoa, nuôi gà, sống cùng thiên nhiên chưa?

10 năm ra trường, thất nghiệp, độc thân: chẳng sao cả, 40 tuổi thành công vẫn chưa muộn cơ mà - Ảnh 4.

Có những người muốn lập gia đình sớm. Có những người lại muốn sống độc thân. Mỗi cách chọn đều có niềm vui riêng. Miễn sao sáng sớm thức dậy, mở mắt ra và vui vẻ sống trọn vẹn ngày hôm đó là được.

10 năm ra trường, thất nghiệp, độc thân: chẳng sao cả, 40 tuổi thành công vẫn chưa muộn cơ mà - Ảnh 5.

18 tuổi, bấp bênh bước vào cổng trường đại học. 22 tuổi, bấp bênh ra trường, chạy khắp nơi xin việc. Còn bây giờ, bạn bấp bênh vì điều gì?

10 năm ra trường, thất nghiệp, độc thân: chẳng sao cả, 40 tuổi thành công vẫn chưa muộn cơ mà - Ảnh 6.

Nuối tiếc nhất của thanh xuân là không dám làm, không can đảm. Người thành công và người thất bại chỉ hơn nhau chữ liều mà thôi.

10 năm ra trường, thất nghiệp, độc thân: chẳng sao cả, 40 tuổi thành công vẫn chưa muộn cơ mà - Ảnh 7.

Ai cũng thích làm chủ: Làm chủ doanh nghiệp, làm chủ công ty, làm chủ người khác. Nhưng cái quan trọng nhất là làm chủ chính mình bạn đã làm được chưa?

10 năm ra trường, thất nghiệp, độc thân: chẳng sao cả, 40 tuổi thành công vẫn chưa muộn cơ mà - Ảnh 8.

Càng trẻ càng dễ sai lầm, càng dễ thất bại. Không phải ai cũng đủ can đảm để đứng lên. Nhưng có một sự thật là càng thất bại, họ càng liều, càng dũng cảm. Thậm chí họ sẵn sàng đứng lên chỉ để đón nhận cái thất bại tiếp theo!

10 năm ra trường, thất nghiệp, độc thân: chẳng sao cả, 40 tuổi thành công vẫn chưa muộn cơ mà - Ảnh 9.



Theo Won


Trí thức trẻ

Làm việc nơi công sở, quan trọng nhất là phải chuyên nghiệp, có khả năng làm việc nhóm, nhanh nhạy trước cái mới và linh hoạt trong ứng xử. Bất kể là người đã đi làm lâu năm hay người mới đi làm, đều phải cẩn thận ghi nhớ 10 “quả bom hẹn giờ” dưới đây, đừng để bị “nổ” rồi mới hối hận.

1. Gặp khó khăn không biết mở miệng nhờ giúp đỡ

Từ nhỏ, thầy cô luôn dạy chúng ta rằng, không biết phải hỏi, muốn giỏi phải học. Vậy mà giờ vẫn có không ít các bạn mới đi làm, không hiểu không biết cũng chẳng chịu nói, cứ im ỉm tự đoán tự làm.

Bình thường người ta đuối nước còn biết vùng vẫy cầu cứu, nhưng nhiều người “đuối nước” nơi công sở lại lựa chọn im lặng, tự đày đọa mình. Cứ như thế, họ càng trôi càng xa, đợi đến khi sức cùng lực kiệt, ý chí tiêu tan, họ cũng chẳng còn cách nào trụ lại nơi đó nữa.

2. Không suy nghĩ kĩ càng trước khi hỏi

Không biết thì nên hỏi, nhưng cũng không thể cứ trực tiếp hỏi mà không hề suy nghĩ qua.

Thường trước khi đặt ra câu hỏi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề đó, và có một số cách nhìn nhận riêng. Vì vậy khi hỏi, tôi hy vọng thông qua quá trình thảo luận, mình có thể đưa ra một đáp án tốt hơn, hoặc thử xem hướng đi của mình có thể thuyết phục được người khác hay không.

Nhưng khi tiếp nhận câu hỏi từ những người khác, tôi dần phát hiện ra, rằng khi đặt câu hỏi, có rất ít người đưa ra được ý kiến cá nhân cho thấy họ từng cố lý giải nó. Đa số bọn họ đều chỉ “ném” vấn đề ra, rồi chờ đợi câu trả lời từ tôi. Sau đó họ sẽ phản ứng kiểu: “Ok, em làm theo lời anh đấy nhé.”

Như vậy, nếu có vấn đề gì xảy ra thì trách nhiệm biến thành của tôi. Điều này khiến tôi không được thoải mái cho lắm. Vì thế, khi hỏi một vấn đề gì đó, đừng mang theo tâm thái “đùn việc” hoặc chối bỏ trách nhiệm.

Ít nhất phải đưa ra được cách nhìn nhận vấn đề của chính mình, rồi thảo luận cùng người ta, như thế vấn đề mới nhanh chóng được giải quyết. Dù sao vấn đề cũng là của bạn, đừng thản nhiên đẩy qua cho người khác.

Chuyện công sở cuối tuần: Nếu còn giữ 10 quả bom hẹn giờ này, không sớm thì muộn sự nghiệp của bạn sẽ bị nổ lúc nào không hay - Ảnh 1.

3. Thói quen kéo dài ‘deadline’

Khi đặt ‘deadline’, nên cho nhau thời gian hợp lý để có thể co dãn. Cho dù lượng công việc nhiều hay ít, tôi đều chia giai đoạn với đối phương trước, phân tích kĩ càng, sau đó mới đặt deadline. Nhưng vẫn có nhiều người nói nộp muộn liền nộp muộn mà không có bất kì một biện pháp “vớt vát” nào.

Hoàn thành công việc đúng thời hạn là nguyên tắc cơ bản của một người đi làm. Xin hãy có trách nhiệm với đồng nghiệp, công ty và chính bản thân bạn.

4. Chờ đợi bị động, tốc độ làm việc chậm chạp

Đúng ra, chúng ta nên làm việc theo trình tự thế này: cố gắng hoàn thành công việc càng sớm càng tốt, xong việc rồi tìm một đồng nghiệp liên quan để thảo luận, góp ý, bàn giao. Nhưng một số người lại không hiểu được điều này.

Họ làm xong việc thì bỏ đấy, chẳng buồn thảo luận hay báo cáo gì. Mỗi người đều phải hiểu rõ vị trí của mình ở đâu trong cả tiến trình, nắm được tiến độ làm việc của cả nhóm, chủ động truyền và nhận “bóng”. Không nên kéo dài thời gian, giúp cho từng giai đoạn của kế hoạch có thể hoàn thành thuận lợi theo đúng dự tính. Vậy mới có thể hoàn thành công việc theo như mục tiêu đã đề ra.

5. Không biết làm cũng không dám nói, chỉ vùi đầu vào làm

Không nên cứ nhận việc xong là bắt tay vào làm luôn, mà trước tiên phải suy nghĩ xem nên làm thế nào, sắp xếp lên kế hoạch hợp lý rồi hãy bắt đầu. Nếu vùi đầu đi làm, mất cả đống thời gian mới phát hiện ra đã làm sai, khiến chính mình không còn thời gian để thay đổi, đồng nghiệp không còn thời gian để sửa chữa, sẽ thành ra gây tổn thất cho công ty.

Không làm được thì nói không làm được, khi thời gian vẫn còn, mọi người có thể cùng nhau bàn bạc nghĩ cách, hoặc chia lại công việc chứ cứ ép bản thân mình thì vừa hại mình vừa hại cả công ty.

Chuyện công sở cuối tuần: Nếu còn giữ 10 quả bom hẹn giờ này, không sớm thì muộn sự nghiệp của bạn sẽ bị nổ lúc nào không hay - Ảnh 2.

6. Bệnh nặng bệnh nhẹ không bệnh, đủ loại lý do xin nghỉ

Tôi từng nghe đến một nguyên tắc khiến tôi vô cùng kinh ngạc: “Sinh nhật có thể xin nghỉ.”

Đi làm bao nhiêu năm, chỉ khi bệnh không chịu được hoặc có việc quan trọng lắm tôi mới xin nghỉ. Bởi vì xin nghỉ chỉ khiến công việc đáng nhẽ là của tôi bị đẩy sang cho người khác, hoặc chất lượng công việc đi xuống mà thôi.

Nhiều năm nay, mỗi lần đồng nghiệp xin nghỉ, tôi thật sự muốn hỏi: “Sức khỏe của cậu thật sự kém hơn tôi sao?”

Bạn nghỉ rồi, cũng tức là phần việc của bạn hoặc sẽ do người khác gánh, hoặc sẽ bị dồn lại chờ bạn đi làm. Cho dù thế nào đi nữa, điều đó cũng sẽ gây phiền hà cho một vài người, có khi là rất nhiều người, thậm chí là tạo thành tổn thất cho công ty.

7. Chưa làm xong việc đã ung dung bỏ về

Trong công ty, mỗi một hạng mục công việc đều được phân chia và sắp xếp chặt chẽ, yêu cầu tiến độ nghiêm ngặt. Cho nên chỉ cần có ai đó xin nghỉ hoặc rời bỏ vị trí mà không nói rõ ràng, thì công việc sẽ bị tồn đọng.

Khi có ai khác phải đứng ra thay bạn đảm nhận phần việc đó, rất có khả năng họ sẽ chỉ làm qua quýt cho xong, vì họ cũng bận chẳng kém, và đấy dù sao cũng chẳng phải việc của họ. Hay thậm chí người thay thế có lòng muốn làm tốt, thì cũng chưa chắc họ đã quen việc được như bạn. Cuối cùng công việc sẽ không được hoàn thành với chất lượng tốt nhất.

Con người ta làm gì cũng phải làm cho tới nơi tới chốn. Việc đã giao cho bạn thì bạn phải có nghĩa vụ chịu trách nhiệm với nó từ đầu đến cuối, chứ không phải bắt đầu thì hồ hởi, làm được lưng chừng lại tùy hứng bỏ đi.

Chuyện công sở cuối tuần: Nếu còn giữ 10 quả bom hẹn giờ này, không sớm thì muộn sự nghiệp của bạn sẽ bị nổ lúc nào không hay - Ảnh 3.

8. Mượn công việc để đi giải quyết việc riêng

Trong mấy năm làm việc của tôi, có ít nhất ba lần nhận được thông báo từ bên thứ ba rằng đồng nghiệp của mình không đến thăm hỏi khách hàng theo kế hoạch, mà lại đi xem phim, đi tụ họp bạn bè…

Thế mà khi tôi hỏi về phản ứng của khách hàng, anh ta lại có thể nói vanh vách như thật. Nếu thật sự cần thời gian để giải quyết việc riêng, cứ nói rõ, việc gì phải giấu giấu diếm diếm như thế?

9. Làm việc qua loa, không vận dụng kĩ năng chuyên nghiệp

Khi làm xong một việc gì đó, tôi thường kiểm tra lại rất nhiều lần, viết một bài luận cũng phải xem lại vài lượt mới yên tâm. Làm như thế, tôi sẽ có thể tìm ra những điểm chưa hợp lý và tìm ra cách sửa chúng để sản phẩm của mình hoàn hảo hơn.

Nhưng mấy năm gần đây khi làm việc cùng những đồng nghiệp trẻ tuổi, tôi thường xuyên bắt gặp tình trạng báo cáo sơ sài, qua loa. Tôi hỏi rốt cuộc các bạn có vận dụng kiến thức đã học để làm việc không, thì nhận được những câu trả lời rất mơ hồ.

Bạn học kiến thức chuyên ngành để làm gì nếu không vận dụng nó vào công việc. Làm việc thì cần nghiêm túc, không thể dùng trực giác hay bản năng để giải quyết cho xong được.

10. Làm việc không rõ ràng, gặp chuyện liền lập tức thoái thác trách nhiệm

Có một số người, rõ ràng là chưa nhận thức được đầy đủ vấn đề, lại cứ đổ cho công ty không tạo điều kiện. Tôi rất muốn hỏi mấy người đó, có thật là công ty không tạo điều kiện cho họ không, hay là chính họ làm việc còn chưa đâu ra đâu cả?

Chẳng công ty nào không muốn tạo điều kiện cho nhân viên, nhưng họ luôn mong rằng, cùng với những điều kiện thuận lợi họ cung cấp, nhân viên có thể cho họ thấy sự nỗ lực và hiệu quả công việc. Khi làm việc, hãy làm cho ra hồn trước, rồi hãy bàn đến chuyện nên có cái này cái kia thì sẽ tốt hơn.

Chuyện công sở cuối tuần: Nếu còn giữ 10 quả bom hẹn giờ này, không sớm thì muộn sự nghiệp của bạn sẽ bị nổ lúc nào không hay - Ảnh 4.

Công sở chưa bao giờ là một môi trường dễ tồn tại, thế nhưng thật ra nó cũng chẳng khó chịu và mệt mỏi như bạn nghĩ. Chỉ cần có ý thức làm tốt việc của mình, cộng thêm một chút khéo léo trong ứng xử, sẽ chẳng văn phòng nào khó dễ bạn mãi đâu.

*Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả, được trích từ YBOX.VN |Youth Confession.



PV


Theo Trí Thức Trẻ/Youth Confessions

Trên thực tế, mỗi chúng ta đều cần một khoản tiền nhất định để duy trì các nhu cầu sinh hoạt thiết yếu của bản thân. Với số tiền kiếm được, có người sẽ vui vẻ vì có một cuộc sống đầy đủ, ấm no về vật chất; cũng sẽ có người buồn phiền vì một cuộc sống thiếu thốn đủ điều. Áp lực mang tên “cơm áo gạo tiền” ngày một lớn, khiến nhiều người dần tin rằng, có tiền là có hạnh phúc. Không ít người tự tin nói, đam mê của họ là tiền. Có người yêu nhiếp ảnh, nhưng rồi cuối cùng họ lại đi làm một công việc văn phòng, bởi nó sẽ đem lại một nguồn thu nhập ổn định. Có người thích hội họa, nhưng rồi họ lựa chọn trở thành người kinh doanh, đơn giản, bởi họ cần tiền.

Nhưng liệu, mỗi sáng thức dậy, mỗi ngày trên đường tới cơ quan, mỗi lần bắt tay vào công việc, liệu họ có vui vẻ không, khi công việc mà họ đang phải làm mỗi ngày không thể mang lại cho họ sự hứng khởi? Vì sao những ông trùm kinh tế lớn thường đưa ra những lời khuyên, kể những câu chuyện về đam mê? Lựa chọn công việc mà mình yêu thích – có nên chăng?

4 lí do dưới đây sẽ giúp bạn có được câu trả lời:

1. Công việc chiếm tới 1/3 thậm chí 1/2 thời gian mỗi ngày của chúng ta 

Hầu hết các công việc, bạn sẽ phải đi làm từ thứ 2 tới thứ 6 (nhiều nơi làm cả thứ 7), làm từ khoảng 8 giờ sáng tới 5 giờ chiều. Nghỉ trưa 1 tiếng, thường sẽ là 8 tiếng làm việc mỗi ngày.

Với một công việc không yêu thích, liệu bạn sẽ chịu được những áp lực từ công việc ấy trong khoảng bao lâu? Vì vậy, thay vì làm một công việc bản thân không hứng thú để rồi thường xuyên nhảy việc, chọn một công việc mình yêu thích và gắn bó với nó chẳng phải tốt hơn sao?

 Lương cao, vị trí tốt nhưng công việc lại chẳng phải đam mê của bạn: Chọn con tim hay là nghe theo lý trí? - Ảnh 1.

2. Đam mê công việc sẽ trở thành nguồn động lực để đi làm mỗi ngày

Rõ ràng, việc thức dậy mỗi sáng, sửa soạn và đi một quãng đường dài để tới cơ quan làm việc là một việc không hề dễ dàng với nhiều người. Nhưng nếu đó là một công việc bạn cực kì yêu thích, việc rời giường mỗi sáng sẽ không còn là vấn đề nữa.

Khi bạn làm việc với niềm hứng khởi, thời gian sẽ trôi nhanh hơn và ngày dường như ngắn lại. Còn khi bạn cảm thấy mệt mỏi, đếm dứng giây phút tới giờ về thì mỗi sáng mai thức dậy, khi giờ làm việc cận kề, sự chán nản, mất phương hướng sẽ lại ùa về. Cảm giác đó ắt hẳn chẳng mấy dễ chịu và sẽ thật tồi tệ, nếu chuỗi ngày đó cứ lặp đi lặp lại như một vòng xoay không có hồi kết.

3. Khả năng phát triển trong công việc

Đối với một công việc bạn không có hứng thú, hầu hết thái độ bạn dành cho nó sẽ chỉ là hời hợt, là tạm bợ. Đúng giờ đến công ty, đúng giờ về, hoàn thành những việc được giao. Tất cả chỉ có thế.

Trái lại, khi làm một công việc mà bạn đam mê, bạn sẽ dốc toàn lực cho nó. Sẵn sàng làm thêm giờ, có những ý kiến sáng tạo, có những đột phá bất ngờ, chịu được áp lực lớn từ cấp trên, không dễ dàng từ bỏ. Vì thích, bạn sẽ đầu tư nhiều thời gian hơn, nhiều sức lực hơn, nhiều trí tuệ hơn cho công việc. Và với một thái độ tích cực, cố gắng, kiên trì ấy, chắc chắn thành công sẽ đến với bạn.

4. Tận hưởng công việc, tận hưởng cuộc sống

Không thể phủ nhận rằng công việc sẽ chiếm phần lớn thời gian trong cuộc đời mỗi con người. Vậy nên, thay vì gượng ép bản thân làm những công việc không hứng thú một cách máy móc, lựa chọn làm một công việc yêu thích, “mỗi ngày đi làm là một ngày vui”, chẳng phải sẽ giúp bạn tận hưởng được cuộc sống này nhiều hơn hay sao?

“Nếu bạn được làm công việc mình thích thì cả đời này bạn sẽ không phải làm việc”. Chẳng phải ngẫu nhiên mà câu nói đó được rất nhiều người xem như quan điểm sống, trong đó có huyền thoại Steve Jobs. Trong một lễ phát bằng tốt nghiệp ở một trường đại học, cựu tổng giám đốc điều hành của hãng Apple đã gửi tới các bạn trẻ còn đang loay hoay trước những ngã rẽ sự nghiệp: “Các bạn phải tìm ra cái mà mình yêu thích. Cách duy nhất để làm những việc vĩ đại là yêu những gì bạn làm. Nếu bạn chưa tìm được điều đó, hãy tiếp tục tìm kiếm, đừng dừng lại”.

Tất nhiên, mỗi người sẽ có một hoàn cảnh, một suy nghĩ, một lựa chon riêng cho mình. Nhưng nếu bạn còn trẻ, hãy dũng cảm theo đuổi công việc mà bạn yêu thích, cố gắng hết mình vì nó và tin rằng, bạn rồi sẽ nhận lại những phần quà xứng đáng nhất.



Theo Nguyễn Nguyễn


Nhịp sống kinh tế

Nhiều khi tôi vô cùng chán ghét cảm giác lặng ngồi một mình và lại suy nghĩ về đoạn đường đã đi qua. Ví dụ như tôi đang ở đâu? Tôi đã bao nhiêu tuổi? Đang có cuộc sống thế nào? Những người bạn cùng tuổi giờ có cuộc sống ra sao? Dường như chỉ cần lười biếng nằm trên sofa thả hồn suy nghĩ, nghĩ về lí tưởng cuộc đời, đều sẽ làm cho bản thân trở nên lo lắng.

Hai ngày trước, một người bạn cấp ba của tôi gọi điện thoại hỏi về lĩnh vực tôi đã từng làm. Tôi bỗng thấy kỳ lạ, tôi nhớ rõ công việc của cậu ấy hoàn toàn không liên quan đến lĩnh vực này, hỏi qua hỏi lại, mới biết cậu ấy mới nghỉ việc ở doanh nghiệp nhà nước nọ. 

Cậu ấy nói đã do dự rất lâu, tự thấy mình đã 28 tuổi, luôn thấy thấp thỏm không yên, nhìn thấy những người bạn bên cạnh ngày một tốt lên, còn bản thân cứ dậm chân tại chỗ, cảm thấy suốt ruột vô cùng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng mới quyết định nghỉ việc ở công ty đã gắn bó đến 6 năm để xin vào một công ty mới thành lập không lâu, lương cao hơn chút đỉnh, nhưng cậu muốn thử, cậu nói tránh để đến 30 tuổi lại hối hận.

Tôi mặc dù rất đồng tình việc mọi người tích cực đi tìm kiếm khả năng tiềm ẩn của bản thân, nhưng thiết nghĩ cậu làm vậy có phải đã quá mạo hiểm rồi không, nhảy đến một lĩnh vực hoàn toàn không biết gì cũng không đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất là tự bản thân cũng không biết đây có phải lĩnh vực mình thích hay là sở trường của mình không?

Cậu nói, sự không công bằng lớn nhất của tạo hóa chính là, có những người dù tìm kiếm cả đời cũng không tìm được thứ mình thích, nhưng có những người, mới sinh ra đã ở trước mắt.

Câu nói này đã làm tôi suy nghĩ, cuối cùng tôi nói lại tất cả những kinh nghiệm mà mình có được cho cậu. Mặc dù tôi đã thất bại, có thể những kinh nghiệm này không có tác dụng nhưng tôi tin cậu có thể làm tốt hơn mình rất nhiều.

Thế hệ 9X đầu tiên đã tốt nghiệp 10 năm, giờ họ ra sao: 28 tuổi, tất cả mới chỉ là bắt đầu! - Ảnh 1.

Gần đây, mạng xã hội chia sẻ không ít những bức ảnh về “10 năm sau tốt nghiệp”, “10 năm trở lại trường”. Tôi nhận thấy mặc dù cùng tuổi, nhưng cuộc sống và thu nhập đã có sự khác biệt vô cùng lớn. Đương nhiên điều này còn phụ thuộc vào việc lựa chọn hướng đi của mỗi người sau tốt nghiệp, ở lại thành phố hay về quê, và đây cũng là chủ đề được đưa ra thảo luận ở mỗi cuộc gặp mặt, nhưng có một điểm chung, đó là mỗi chúng ta vẫn đang hướng về một cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.

Không ít lần trò chuyện, chúng tôi thường đùa nhau rằng: thế hệ 9x chúng mình có lẽ là thế hệ sống mệt mỏi nhất. Sự mệt mỏi này không phải cuộc sống quá bi thảm, cũng không phải áp lực từ người khác mang lại, mà ngược lại xuất phát từ bản thân chúng ta, so với thế hệ 7X, 8X, chúng ta suy nghĩ nhiều hơn, tính toán nhiều hơn. Dường như từ những ngày đại học đã phải đối diện và quá quen với từ “lạc lối”, chúng ta không ngừng suy nghĩ, kiếm tìm đáp án để thoát khỏi sự lạc lối của bản thân.

Trước 28 tuổi, bạn bè tôi đã có không ít người thành công, một số từ những năm đầu đại học đã tự kinh doanh, đến lúc tốt nghiệp đã tự có thể mua được nhà, một số khác đi làm không lâu đã đứng ở vị trí cao, độc lập, dư giả về tài chính, một số tự thành lập công ty, đã có vị trí nhất định trong lĩnh vực họ theo đuổi.

Mỗi lần nghĩ đến họ, nếu nói tôi không nôn nóng, lo lắng, không ngưỡng mộ chắc chắn là nói dối, có ai là không muốn thành công, để bố mẹ mình có thể hãnh diện trước họ hàng làng xóm. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, dù sao số người thành công cũng là số ít, trong hàng trăm triệu người tốt nghiệp rốt cuộc cũng chỉ có một vài người thành danh.

Tôi có một người bạn học khác, cũng vừa nghỉ việc năm ngoái, đến nay vẫn chưa có bạn gái. Trước khi nghỉ việc, cậu làm tại phòng thí nghiệm cho một công ty hóa chất, làm được 3 năm, nếu lập bảng những công việc nhàm chán cậu từng làm, chắc chắn công việc này xếp số 1. Nghỉ tết, cậu có gặp tôi, nói, bất kể thế nào, năm nay cậu nhất định phải bỏ việc. 

Thế hệ 9X đầu tiên đã tốt nghiệp 10 năm, giờ họ ra sao: 28 tuổi, tất cả mới chỉ là bắt đầu! - Ảnh 2.

28 tuổi rồi, lương vẫn 8 triệu, tiền tiết kiệm cũng không có một xu, chưa cần biết người khác nghĩ thế nào, thì bản thân đã thấy không bằng lòng với chính mình. Tiếp tục duy trì tình trạng này, bạn gái chắc cũng sẽ không có, giá trị bản thân cũng sẽ mãi trói buộc ở con số 8 triệu, đó là điều mà cậu không hề mong muốn.

Thế nhưng, 28 tuổi, mọi sự bắt đầu ở tuổi này đều cảm thấy đã muộn. Cậu nói, 28 tuổi và 30 tuổi, tuổi nào muộn hơn? Cậu tìm hiểu ngành công nghệ thông tin là ngành có nhiều triển vọng trong tương lai, cũng là ngành có nhiều bấp bênh và tốc độ biến đổi nhanh nhất hiện nay. Cậu muốn thử. 

Vậy là cậu nghỉ việc ở công ty cũ, mượn tiền người nhà và đi học một chương trình học tập trung về công nghệ thông tin, bắt đầu từ con số 0. Lớp học đóng cửa vào 8h tối, cậu lại xách máy tính về kí túc xá học đến 1, 2 giờ sáng. Cậu nói những người học cùng lớp với cậu, nếu không phải mới tốt nghiệp cấp ba thì cũng là sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, cậu lớn tuổi nhất, ngồi ở cuối lớp, nhưng cậu không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại, còn có cảm giác quay về những năm cuối cấp trung học, vì thi đỗ đại học mà sống chết ôn thi.

Thực lòng, tôi cảm thấy vui thay cậu ấy. Khi đã 28 tuổi bạn cần phải như thế nào, tôi lúc này cũng chưa tìm được đáp án, nhưng nếu 28 tuổi có thể tìm lại được bản thân ở độ tuổi 18, tôi càng không tìm được một đáp án nào tốt hơn.

Murakami Haruki (tiểu thuyết giam dịch giả văn học người Nhật Bản được biết đến nhiều nhất hiện nay cả trong lẫn ngoài nước Nhật) ở độ tuổi 30, dựa vào tác phẩm đầu tay “Lắng nghe gió hát” và giành được giải nhất, từ đó mới chính thức tiếp tục theo đuổi sự nghiệp cầm bút. Trước đó, quán bar của ông không ít lần đứng trước nguy cơ đóng cửa, mùa đông vì tiết kiệm mà không dám bật lò sưởi, hai vợ chồng ôm chú chó cưng cùng ngủ trên một chiếc giường.

New York sớm hơn California 3 giờ, nhưng điều đó cũng không làm cho cuộc sống ở California bị chậm đi.

Có người 22 tuổi tốt nghiệp, nhưng phải 5 năm sau mới tìm được một công việc tốt.

Có người 25 tuổi đã trở thành CEO, nhưng lại ra đi ở tuổi 50.

Có người đến 50 tuổi mới giữ chức vụ CEO, và họ đã sống đến 90 tuổi.

Có những người bạn đã kết hôn, nhưng cũng có những người vẫn đơn thân.

Obama về hưu ở tuổi 55, Trump 70 tuổi mới bắt đầu giữ chức vụ tổng thống.

Thế hệ 9X đầu tiên đã tốt nghiệp 10 năm, giờ họ ra sao: 28 tuổi, tất cả mới chỉ là bắt đầu! - Ảnh 3.

Trên đời này, vốn dĩ mỗi người đều có múi giờ riêng để phát triển bản thân.

Bên cạnh dường như có những người đang đi ở phía trước bạn, cũng có những người dường như đang ở sau bạn.

Nhưng thực ra là mỗi người ở trong múi giờ của chính mình.

Đừng đố kị, cũng đừng chê cười, chỉ là họ đang đi trong chính múi giờ của mình thôi, bạn cũng vậy!

Cuộc sống chính là chờ đợi cơ hội chính xác để hành động.

Vì vậy, hãy thả lỏng, bạn không sớm, bạn cũng không muộn, chỉ là cuộc sống đang  đặt cho bạn múi giờ thuộc về chính bạn, tất cả đều đúng giờ!

Sự nghiệp của một con người rất dài, mấu chốt là, bạn cần biết hoàn thiện bản thân và không ngừng tự mở rộng con đường phía trước, không nản lòng trong mọi hoàn cảnh. Nếu chỉ tiếp tục so sánh với người khác và sinh ra lo âu, trốn tránh, an phận qua ngày, đó mới là điều tồi tệ nhất.

28 tuổi đã làm được gì, tôi cảm thấy đều không cần thiết phải lo lắng, nếu không phải thiên tai nhân họa, vậy tại sao không dùng khoảng thời gian 10 năm từ 20 đến 30 tuổi để cho phép bản thân được nếm thử sai lầm. Trải qua sai lầm chính là quá trình không ngừng đối mặt với thất bại, giúp chúng ta trưởng thành hơn, cho dù sai lầm có lặp lại, thì hãy xem như bạn vẫn giữ nguyên sự trẻ trung năm đó của mình. Đối với tôi, 30 tuổi, trận chiến của cuộc sống mới thực sự bắt đầu!

Mong cho bạn có một cơ thể khỏe mạnh, một tinh thần khỏe mạnh, tất cả đều là sự sắp đặt tốt nhất!



Vũ Đình


Theo Trí Thức Trẻ

Một lần đi uống cafe Hồ Tây, tôi nghe được cuộc nói chuyện của một nhóm các bạn trẻ ngồi cạnh bàn tôi. Các bạn đang bàn tán về những người “thứ ba”- những người không có mặt ở buổi nói chuyện hôm đó. Trong số những cái tên không có mặt được nhắc đến, tôi ấn tượng nhất với A và B (tôi xin đặt tên cho hai bạn như vậy thay vì tên thật). 

“Cái A ngày xưa đi học bình thường thế mà bây giờ lại xin được học bổng đi khắp nơi, thằng B ngày trước học giỏi thế mà bây giờ cũng không có gì đặc biệt”. Đó là những nhận xét của nhóm bạn dành cho A và B. Sự ngạc nhiên lúc nào cũng tìm đến tôi mỗi khi tôi nghe những câu nói như thế. 

Tôi chột dạ tự hỏi: Thế nào là người “bình thường”, thế nào là người “giỏi”? Và quan trọng hơn dựa vào tiêu chí nào chúng nào ta có thể đánh giá một người là “bình thường”, và một người khác là “giỏi”? Tại sao mỗi khi một người “bình thường” đi được xa, ta lại ngạc nhiên? Tôi chợt nhận ra rằng những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường đã đóng khung chúng ta trong khái niệm “bình thường”, và “giỏi”. 

Từ cấp một đến cấp ba, chúng ta luôn nâng niu, ưu ái những học sinh giỏi các môn học chính. (Thật lòng đến bây giờ tôi vẫn không hiểu sao ta lại chia ra “môn chính” và “môn phụ”, tại sao học thể dục lại không quan trọng bằng học toán? Tại sao học giỏi toán lại được coi là thông minh còn học giỏi địa lý thì lại “bình thường”?) 

Những học sinh không đạt tiêu chuẩn này là những người “bình thường”. Nói một cách khác, ta đánh giá độ “giỏi” của học sinh dựa trên chỉ số IQ (mà thậm chí chỉ giới hạn ở những môn chính). Và dù sau này có trưởng thành đến đâu ta cũng vô thức sử dụng tiêu chuẩn này như một cơ sở để đánh giá sự thành công của người đó trong tương lai. Chính vì thế, ta mới hay có những nhận xét như “Ngày xưa nó học bình thường thôi mà bây giờ lại làm được những việc như thế”.

Tại sao học tốt môn Thể dục lại không được coi là học sinh giỏi: Một người bình thường, chỉ số IQ thấp, vẫn thành công đấy thôi! - Ảnh 1.

Tuy nhiên, đôi khi những người “bình thường” lại sở hữu nhiều yếu tố mà người được cho là “giỏi” lại không có. Nhiều nghiên cứu đã chỉ ra rằng, chỉ số thông minh cảm xúc, khả năng giao tiếp, tương tác với người xung quanh, tính cần cù, bền bỉ, kiên nhẫn là những phẩm chất quan trọng quyết định một cá nhân có thể tiến xa trong cuộc sống hay không. (Tất nhiên nếu một người vừa có chỉ số IQ cao, lại vừa có những đặc điểm của một người “bình thường” thành công thì người đó sẽ đi được rất xa, và tôi sẽ không bàn đến trong bài viết này). 

Những tính chất này của “người bình thường thành công” lại khó được đong đếm và “lượng hoá”. Đâu có học bạ nào chấm điểm cho sự cần cù, hay tính bền bỉ phải không?

Tôi rút ra được điều này từ kinh nghiệm làm trợ giảng trong năm đầu nghiên cứu sinh tại Mỹ. Nhiều khi tôi vô cùng ngạc nhiên trước bài viết sắc sảo của những sinh viên mà ban đầu tôi cho là “bình thường”. Các em không hay phát biểu trong lớp, và nhìn qua không quá thông minh. Nhưng tôi dần nhận ra các em có một số điểm chung, đó là sự trách nhiệm, tinh thần cầu tiến, chăm chỉ, luôn lắng nghe góp ý của người khác. 

Tôi còn ấn tượng bởi cách giao tiếp lịch sự và khéo léo của các em (thật sự trải nghiệm đáng nhớ nhất của một trợ giảng là được nói chuyện với sinh viên của mình). Meggie và Mary, hai cô bạn thân cùng học lớp Nhập môn Chính trị học so sánh, là hai trong số sinh viên để lại trong tôi nhiều ấn tượng nhất. 

Hai em dường như không quá nổi bật trên lớp, bài luận nháp cuối kỳ đầu tiên của các em cũng không quá xuất sắc. (Theo yêu cầu của khoá học, sinh viên được khuyến khích nộp bản nháp để chúng tôi góp ý trước khi nộp bài hoàn chỉnh). Nhưng tôi thấy ở hai em tinh thần ham học hỏi, sự nỗ lực và quyết tâm. 

Dựa trên gợi ý của tôi, các em sửa lại bài viết rất cẩn thận. Mỗi một bản nháp mới là một bước tiến vượt bậc so với bản cũ. Và bài luận cuối cùng của Maggie và Mary thật sự xuất sắc. Giáo sư và tôi đều cho rằng, với tính cách này, hai em sẽ đi được rất xa trong cuộc sống.

Tại sao học tốt môn Thể dục lại không được coi là học sinh giỏi: Một người bình thường, chỉ số IQ thấp, vẫn thành công đấy thôi! - Ảnh 2.

Tôi nhận thấy thật sai lầm khi đánh giá sự “giỏi” của học sinh dựa trên khả năng học một số môn nhất định. Cách đánh giá này khiến các em được cho là “giỏi” không chú ý đến, hoặc thậm chí xem thường những đặc điểm của những bạn được cho là “bình thường”. 

Ví dụ, tôi lúc nào cũng mở to mắt kinh ngạc trước những nhận xét như thế này từ các sinh viên và thậm chí là các bậc phụ huynh: “Con gái tôi thi đỗ ĐH điểm cao lắm, mà nó… lười lắm, có học mấy đâu?”, “Em lười lắm, chả học bao giờ nhưng thi đâu đỗ đấy, “Em chuẩn bị hồ sơ học bổng trong có mấy ngày, mà may mắn là đậu” hay “Nó chỉ được cái chăm chỉ mà thôi”. 

Có lần tôi còn đọc được bài phỏng vấn một du học sinh Mỹ trên mạng. Em kể, trước kỳ thi các bạn cùng lớp học ngày học đêm, em không học mấy mà vẫn được điểm cao nhất lớp. Tôi “kinh hãi” khi đọc comment của các bạn dành cho em “Giỏi quá, xuất sắc quá”, “Người Việt Nam thật thông minh”. Tôi tự hỏi những lời tự khen như thế nhằm mục đích gì? 

Thế mới biết xã hội vẫn còn có cái nhìn lệch lạc về sự giỏi và chưa đánh giá đúng những phẩm chất của một người “bình thường thành công”. Tôi chưa thể gọi là thành công, và tôi vẫn đang miệt mài thu thập thêm kinh nghiệm sống cho bản thân, nhưng tôi có thể tự tin nói rằng: Không thành tựu nào chỉ đến từ sự “giỏi” mà thôi, mọi bước tiến dù ngắn cũng cần đến sự nỗ lực, bền bỉ và nhiều yếu tố khác. 

Nhiều người nói rằng sinh viên PhD toàn là những người IQ rất cao, nhưng sự thật không phải thế. Tất nhiên bạn cũng cần thông minh một chút nhưng yếu tố để làm PhD thành công vẫn là sự bền bỉ, nỗ lực, và khả năng làm việc độc lập. Nếu cha mẹ vẫn còn tự hào là con “giỏi” mà lười thì chắc chắn sẽ làm hại con. Nó sẽ quá tự tin vào năng lực của mình, và sẽ dễ dàng chán nản, bỏ cuộc khi phải làm những việc cần nhiều tố chất của một người “bình thường thành công”.

Tại sao học tốt môn Thể dục lại không được coi là học sinh giỏi: Một người bình thường, chỉ số IQ thấp, vẫn thành công đấy thôi! - Ảnh 3.

Lại nữa, bạn hãy suy ngẫm kỹ khi nghe ai đó nói “X thật may mắn, không thông minh lắm nhưng lại đi được xa”. Trước đây, tôi sẽ nuốt trôi câu nhận xét đó không một chút hoài nghi, nhưng bây giờ tôi sẽ vặn lại người nói “Thế nào là thông minh và thế nào là không thông minh”. 

Có phải người nói vẫn sử dụng khái niệm thông minh truyền thống (IQ, các môn học chính, vân vân) để đánh giá một người. Các nhà khoa học đã chỉ ra rằng có tất cả chín loại trí thông minh: trí thông minh ngôn ngữ, trí thông minh logic – toán học, trí thông minh vận động cơ thể, trí thông minh không gian, trí thông minh tương tác (giỏi tương tác, giao tiếp với những người xung quanh), trí thông minh nội tâm (khả năng khám phá chiều sâu bản thân), trí thông minh về tự nhiên (khả năng nhận biết và phân loại thực vật, động vật trong tự nhiên), trí thông minh hiện sinh (giỏi triết học, tư tưởng). 

Vì vậy, đằng sau một người có vẻ không thông minh theo quan điểm truyền thống, biết đâu lại là một người khéo léo khi tương tác với người xung quanh, một người nhạy cảm trong sử dụng ngôn ngữ khi giao tiếp (nói và viết), một người yêu và hiểu thế giới tự nhiên. Và biết đâu chính sự thông minh “phi truyền thống” này mà họ có thể đi được rất xa trong cuộc sống. Chính vì sự đa dạng này, mà tôi luôn tin rằng thông minh/giỏi, hay “bình thường” là một khái niệm rất tương đối. 

Chỉ cần thay đổi cách nhìn thì ta sẽ thấy một người mà ta cho là chỉ “bình thường” lại “giỏi” một cách kỳ lạ. Cũng chính vì sự đa dạng này, mà tôi tin rằng mỗi cá nhân đều có một khả năng nào đó, nếu được đặt vào đúng môi trường, hoàn cảnh, họ có thể toả sáng. Và tôi cũng mang theo quan điểm này khi tiếp xúc và hướng dẫn sinh viên của mình. Nếu tôi khăng khăng ôm quan niệm truyền thống, có thể tôi đã không nhận ra rằng Meggie và Mary có những đức tính thật đáng quý, và hai cô bé có thể tiến được rất xa trong tương lai.

Tại sao học tốt môn Thể dục lại không được coi là học sinh giỏi: Một người bình thường, chỉ số IQ thấp, vẫn thành công đấy thôi! - Ảnh 4.

Vì thích chia sẻ trải nghiệm du học trên trang blog cá nhân, mà nhiều bạn lầm tưởng tôi là một người rất… giỏi. Thật lòng, tôi là một người rất bình thường. Tôi chưa bao giờ là người giỏi nhất trong bất cứ hoàn cảnh nào. Và tin tôi đi, bạn không cần là một người giỏi nhất để đạt được học bổng hay bất cứ thành công nào. Nhưng chắc chắn bạn phải là người cố gắng, chăm chỉ, và ham học hỏi nhất!

Vậy nếu bạn là một người trẻ, một người “bình thường” từ bé đến lớn, và đang hoang mang liệu mình có thể tiến xa trong tương lai hay không, hãy cố gắng phát huy những đức tính của một người “bình thường” thành công. Tôi tin bạn sẽ làm được!

*Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả.



Trương Thanh Mai


Theo Trí Thức Trẻ

Trong buổi diễn thuyết tại Quý Châu (Trung Quốc) được tổ chức cách đây không lâu, Jack Ma đã phát biểu một nhận định khiến dư luận không khỏi kinh ngạc: “Nếu như chúng ta vẫn tiếp tục áp dụng phương pháp dạy học cũ để giáo dục con trẻ ngày nay, những thứ ấy khiến cho con em của chúng ta không có cơ hội thể nghiệm, không được chơi, không được thử cầm, kỳ, thi, họa… thì tôi có thể đảm bảo, 30 năm sau, các em sẽ không tìm được việc làm”.

Lý giải cho nhận định của mình, Jack Ma cho rằng phương pháp giáo dục hiện nay sẽ khiến thế hệ sau của chúng ta không thể nào cạnh tranh với máy móc, với trí tuệ nhân tạo.

Cũng theo dự đoán của ông, trong tương lai gần, máy móc hoàn toàn có thể thay thế vị trí của con người trong công việc.

Nếu thế hệ tương lai muốn cạnh tranh cùng máy móc, mấu chốt không nằm ở kiến thức, mà nằm ở trí khôn. Bởi lẽ, kiến thức có thể học, nhưng trí khôn thì chỉ có được nhờ trải nghiệm.

 Jack Ma khẳng định, nếu không để trẻ làm việc này, 30 năm sau khó có thể tìm được việc làm - Ảnh 1.

Cũng tại Diễn đàn kinh tế thế giới năm 2018, Jack Ma từng đưa ra vấn đề thay đổi phương pháp giáo dục để thế hệ sau có thể bắt kịp xu thế phát triển của tương lai. (Ảnh minh họa).

Đối với vấn đề này, hai nhà văn gạo cội của Trung Quốc từng đưa ra quan điểm tương đối giống nhau:

Nữ nhà văn nổi tiếng Long Ứng Đài cho rằng: “Học 100 tiết mỹ thuật không bằng để con trẻ tự thể nghiệm ngoài tự nhiên 1 ngày; dạy 100 tiết thiết kế không bằng để học sinh tự mình đi ngắm nhìn những thành phố cổ xưa; giảng 100 lần kỹ năng sáng tác văn học, không bằng để cho tác giả tự dấn thân vào cuộc đời…”.

Tác giả Tịch Mộ Dung cũng đưa ra quan điểm tương tự: “Nếu như một đứa trẻ sống cuộc sống không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, ví dụ như chúng chưa một lần sờ vào thân cây, chưa một lần giẫm lên lá khô, thì chẳng có cách nào dạy mỹ thuật cho các em, bởi chúng chưa từng tiếp xúc với cái đẹp”.

Bởi vậy, có thể nói việc tạo điều kiện cho con trẻ chơi đùa, thể nghiệm là vô cùng trọng yếu.

Vui chơi đóng vai trò quan trọng đối với sự phát triển của trẻ

 Jack Ma khẳng định, nếu không để trẻ làm việc này, 30 năm sau khó có thể tìm được việc làm - Ảnh 2.

Để con trẻ dành thời gian cho những hoạt động vui chơi, giải trí bổ ích cũng là một cách giáo dục hiệu quả. (Ảnh minh họa).

Vui chơi có vai trò vô cùng quan trọng đối với sự phát triển và hình thành nhân cách con người.

Người biết vui chơi một cách thông minh thì cuộc sống cũng như công việc của họ luôn thú vị. Những người này cũng sở hữu năng lực sáng tạo mạnh mẽ và luôn tràn đầy niềm vui.

Ngược lại, người không biết vui chơi, không có điều kiện giải trí thường trải qua một cuộc sống tẻ nhạt, thiếu năng lực sáng tạo.

Những kiến thức mà con trẻ học tập, tiếp thu phần lớn đều từ quá trình vui chơi giải trí mà ra.

Mỗi một độ tuổi khác nhau, con người đều có những việc nên làm, nên thể nghiệm.

Ví dụ như ở giai đoạn sơ sinh, yêu thương và hưởng thụ là điều tất yếu. Tới giai đoạn niên thiếu, vui chơi, nô đùa là đặc điểm nổi bật.

Khi bước sang độ tuổi thanh niên, thể nghiệm yêu đương và khám phá là việc nên làm. Tới lúc trưởng thành, cuộc đời của con người lại gắn với thực tế và trách nhiệm.

Chỉ khi có được tất cả các đặc thù cho mỗi lứa tuổi kể trên, cuộc đời con người mới thực sự trở nên hoàn chỉnh.

Vì thế, việc hạn chế con trẻ chơi đùa sẽ khiến nhân cách của các em bị tổn thương, khuyết thiếu.

Trên thực tế, nhiều gia đình châu Á thường không khuyến khích con cái giải trí, vui chơi. Nguyên nhân là bởi họ thường áp đặt trách nhiệm của người lớn lên con trẻ quá sớm.

Trẻ em trưởng thành nhờ vui chơi. Những người không biết vui chơi, giải trí sẽ thiếu đi niềm vui trong cuộc sống, trở thành một con người khô khan, cứng nhắc.

Những trò chơi bổ ích có thể diễn ra ở khắp mọi nơi

 Jack Ma khẳng định, nếu không để trẻ làm việc này, 30 năm sau khó có thể tìm được việc làm - Ảnh 3.

Những phụ huynh thông minh và tinh tế hoàn toàn có thể biến việc nhà, việc học thành trò chơi khiến con trẻ say mê, hứng thú. (Ảnh minh họa).

Không ít các bậc phụ huynh cho rằng, con trẻ mải chơi sẽ làm trễ nải việc học tập. Vì vậy họ luôn tìm cách giới hạn thời gian chơi đùa và hình thức giải trí của con cái.

Nhưng ít ai biết rằng, quá trình vui chơi của con trẻ không đơn thuần chỉ là tiếp xúc với đồ chơi, trò chơi. Bạn hoàn toàn có thể giúp con vừa chơi, vừa học thông qua những việc đơn giản trong gia đình.

Có đôi khi, chúng ta không nhất thiết phải phân chia rạch ròi giữa chơi đùa với công việc. Bởi thực tế là việc vui chơi, giải trí của con cái có thể tiến hành ở mọi nơi, thậm chí diễn ra ngay trong gian bếp nhà bạn.

Thay vì để con giải trí bằng những hình thức thiếu thực tế, bạn hoàn toàn có thể cho con vui chơi ngay trong căn bếp, biến đồ ăn thức uống, dụng cụ chế biến thành đồ chơi, dạy con cách phân biệt rau củ, cách nấu nướng…

Đừng vội tìm cách để con được mở rộng tầm mắt và cố gắng biến con thành những hình mẫu xa xăm, bạn nên tạo điều kiện cho con em của mình tìm thú vui từ những điều thiết thực, bình dị trong cuộc sống.

Muốn con vui chơi bổ ích, đừng quên tạo ra nguyên tắc

 Jack Ma khẳng định, nếu không để trẻ làm việc này, 30 năm sau khó có thể tìm được việc làm - Ảnh 4.

Quá trình vui chơi của con trẻ cũng cần áp dụng nguyên tắc về thời gian và tần suất mới có thể thu được hiệu quả. (Ảnh minh họa).

Bất cứ trò chơi bổ ích nào cũng khó có thể phát huy tác dụng nếu không được lặp đi lặp lại.

Ví dụ, nếu bạn cho con trẻ làm sủi cảo và đổ rác, chắc chắn và các bé sẽ làm tốt việc đổ rác hơn.

Bởi sủi cảo không được làm hàng ngày, nên các em chưa nắm được các bước tuần tự, chỉ có thể tự thực hiện theo trí nhớ và cách thức của mình.

Trong khi đó, đổ rác là việc ngày nào cũng diễn ra, con trẻ có điều kiện quan sát, học tập, từ đó sẽ thực hiện một cách thành thạo, thậm chí tiến bộ và sáng tạo rất nhanh.

Nguyên tắc lựa chọn và xây dựng trò chơi cho con trẻ cũng tương tự như vậy. Nếu trò chơi bổ ích ấy muốn đem lại công dụng thiết thực, hãy tạo điều kiện cho chúng lặp lại nhiều lần để các em có thời gian làm quen, tiếp thu và sáng tạo.

Kiên trì và tìm tòi là đức tính không thể thiếu khi vui chơi

 Jack Ma khẳng định, nếu không để trẻ làm việc này, 30 năm sau khó có thể tìm được việc làm - Ảnh 5.

Thay vì làm hộ con tất cả, hãy dẫn dắt con trẻ và để các em tự hoàn thành trò chơi của mình. (Ảnh minh họa).

Ngoài việc quan sát, tiếp xúc, mấu chốt để quá trình vui chơi đem lại lợi ích cho con trẻ nằm ở yếu tố tính kiên trì và khả năng đi sâu tìm tòi khám phá của các em.

Khi gặp khó khăn trong lúc chơi đùa, con trẻ thường tìm đến sự giúp đỡ từ phía cha mẹ. Tuy nhiên, nếu việc này lặp đi lặp lại, các em sẽ hình thành thói quen dễ bỏ cuộc khi gặp khó khăn.

Đối với những lời “cầu cứu” từ trẻ, cha mẹ không nên giúp đỡ ngay lập tức, mà cần hướng dẫn các bé một cách tường tận hơn.

Hành động thiết thực này sẽ tạo điều kiện cho con em của chúng ta tích lũy kinh nghiệm và kỹ năng giải quyết vấn đề, từ đó biến sân chơi trở thành nơi để các bé rèn luyện bản thân mình.

 Jack Ma khẳng định, nếu không để trẻ làm việc này, 30 năm sau khó có thể tìm được việc làm - Ảnh 6.

Vui chơi là đặc quyền của con trẻ. Đừng bao giờ cố gắng tước đi đặc quyền ấy của các em vì bất kỳ lý do gì. (Ảnh minh họa).

Nuôi dạy con cái không phải một cuộc thi, vì thế các bậc cha mẹ cần sự kiên nhẫn chứ không phải thái độ hấp tấp.

Trước tiên, bạn hãy dạy con mình cách vui chơi, giải trí, biến sân chơi thành trường học thiết thực thay vì vội vàng tìm cách nhồi nhét kiến thức nơi giảng đường.

Đừng quên rằng, kiến thức là thứ có thể học, còn trí khôn chỉ vào thể nghiệm mới hình thành.



Theo Trần Quỳnh


Trí thức trẻ

Theo nhiều nghiên cứu, trực giác là khả năng phán đoán bằng những hoạt động suy luận của não ở trạng thái tiềm thức, vô thức. Trực giác giúp chúng ta ra quyết định trước khi ý thức kịp biết chuyện gì xảy ra, do đó không lý giải được bằng logic thông thường.

Trong thực tế, hầu hết mỗi chúng ta đều từng đôi lần, hoặc thường xuyên, có cảm giác xấu về một buổi gặp mặt hay một buổi đi chơi nào đó sắp diễn ra, nhưng rồi ta lại lờ chúng đi và khi chuyện xấu ập đến, ta nói với người bên cạnh rằng: Tôi đã linh cảm rằng nó sẽ xảy ra mà!

Không phải trí tuệ, đây mới là thứ được Steve Jobs đánh giá là vô cùng mạnh mẽ và ảnh hưởng lớn tới sự nghiệp của ông - Ảnh 1.

Thực ra, việc nhiều người không tin vào trực giác khá dễ hiểu, bởi chúng ta không thể lý giải được nó, sự thiếu cảm giác an toàn sẽ khiến ta không đủ can đảm để hành động theo. Tuy nhiên với nhiều người, với một trực giác nhạy bén trời sinh hoặc do nuôi dưỡng theo thời gian và trải nghiệm mà thành, thì trực giác sẽ trở thành vũ khí lợi hại giúp họ tránh được nhiều rắc rối, nguy hiểm và tiến tới thành công, như nhà vật lý vĩ đại người Đức Albert Einstein, hay huyền thoại sáng tạo Steve Jobs.

Albert Einstein từng nói rằng: “Tôi tin vào trực giác và cảm hứng… Những lúc đó tôi cảm thấy chắc chắn tôi đúng mặc dù không hiểu tại sao. Tri thức đóng vai trò thứ yếu trên con đường khám phá. Có một bước nhảy vọt trong ý thức, được gọi là trực giác hoặc gọi thế nào tùy bạn, lời giải đến với bạn mà bạn không biết như thế nào và tại sao… thứ có giá trị thực sự là trực giác”.

Steve Jobs đã khám phá ra sức mạnh của trực giác như thế nào?

Trong suốt bài phát biểu nổi tiếng của mình tại trường Đại học Stanford năm 2005, Steve Jobs cho biết, trực giác đã giúp ông đưa ra nhiều quyết định và sự lựa chọn đúng đắn trong cuộc đời. Ông cũng nhắc lại quãng thời gian lang thang khắp Ấn Độ vào giữa những năm 70 nhằm tìm kiếm một hướng dẫn tinh thần trước khi sáng lập ra Apple. Trong những tháng ngày sống tại đây, ông dần nhận ra sự khác biệt trong cách tư duy và hành động của họ.

“Những người dân sống ở vùng nông thôn Ấn Độ không sử dụng trí tuệ như chúng ta. Thay vào đó, họ sử dụng trực giác. Theo quan điểm của tôi, trực giác là một thứ vô cùng mạnh mẽ, thậm chí mạnh mẽ hơn cả trí tuệ. Và nó đã ảnh hưởng rất lớn tới sự nghiệp của tôi”, Jobs nói.

Làm thế nào để nuôi dưỡng trực giác?

Trước hết, bạn phải xóa bỏ định kiến rằng trực giác là một thứ gì đó tâm linh và ngớ ngẩn, vô căn cứ. Trong thực tế, trực giác có tính chuẩn xác nhiều hơn bạn vẫn nghĩ. Nhiều thám tử, hay thậm chí ngay cả Hải quân Mỹ cũng từng nhiều lần sử dụng linh cảm của mình để hành động, bởi họ không có đủ thời gian và căn cứ để thực hiện phân tích não bộ.

Thứ 2, lắng nghe tiếng gọi của bản thân. Khi cảm giác về một điều gì đó đến một cách mãnh liệt, đừng phớt lờ nó. Hãy lắng nghe và đưa ra phán đoán, quyết định kịp thời.

Thứ 3, rèn luyện chuyên tâm. Bạn có thể thực hiện điều này thông qua việc ngồi thiền, hoặc dành một khoảng thời gian nhất định mỗi ngày để lắng nghe bản thân mình. Sự rèn luyện chuyên tâm này có thể nâng cao nhận thức của bản thân đối với nội tâm, hiểu rõ suy nghĩ của chính mình, khai phá được tư tưởng lẫn sức mạnh nội tại.

Thứ 4, có những bài kiểm tra nhỏ dành cho trực giác của mình. Thông qua những phán đoán nhỏ trong những diễn biến đời thường, hay thử đoán kết quả thông qua những trò chơi nho nhỏ như xúc xắc, bạn sẽ biết được trực giác của bản thân đúng nhiều hay sai nhiều để từ đó quyết định việc có nên nghe theo trực giác hay không.

Cuối cùng, quan trọng nhất, hãy rèn luyện trực giác thông qua việc quan sát, học hỏi và trải nghiệm hàng ngày. Trong kinh doanh, các nhà quản lý, lãnh đạo giỏi luôn cố gắng quan sát và học được các mô thức lặp đi lặp lại ở nhiều quy mô khác nhau của vấn đề. Do vậy khi những vấn đề tương tự phát sinh, họ gần như ngay lập tức đề ra được một phương án giải quyết tối ưu, hiệu quả nhất.

Rõ ràng, nhìn từ thành công của những người đi trước, sức mạnh của trực giác đang ngày càng được mọi người công nhận. Vậy nên, hãy rèn luyện cho mình những thói quen tốt để nuôi dưỡng trực giác và lắng nghe nó khi cần!



Theo Nguyễn Nguyễn


Theo Nhịp sống kinh tế/Goal Cast

Dưới đây là 8 dấu hiệu phổ biến nhất nhưng cũng thường bị bỏ qua nhất của stress. Nếu nhận thấy mình có bất kỳ biểu hiện nào tương tự, hãy ngay lập tức “xả stress” đi vì cơ thể bạn đang “kêu cứu” đấy:

Lúc nào cũng gà gật

 Những dấu hiệu tưởng như không liên quan lại chứng tỏ bạn đang stress nghiêm trọng, nhận biết sớm trước khi bản thân kiệt sức - Ảnh 1.

Đã bao giờ bạn mệt đến mức ngủ quên chưa? Đó có thể là sự mệt mỏi về thể chất, nhưng nó cũng có thể báo hiệu sự căng thẳng về tinh thần đến nỗi cơ thể tự tìm cách điều hòa thông qua việc nghỉ ngơi. Theo Hiệp hội tâm lý Hoa Kỳ, 50% những người bị căng thẳng gặp tình trạng buồn ngủ gà gật, còn nhiều hơn cả những triệu chứng như đau đầu, căng cơ hay thèm ăn.

Những giấc ngủ ngắn mang lại nhiều lợi ích, nhưng đó là khi bạn kiểm soát được đồng hồ sinh học của bản thân. Còn nếu tình trạng buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài suốt ngày, không tập trung được vào công việc thì bạn nên xem lại khối lượng công việc cũng như những vấn đề trong cuộc sống của mình, có thể chúng đang khiến bạn cảm thấy quá tải đấy.

Có nhiều cảm xúc rối loạn

 Những dấu hiệu tưởng như không liên quan lại chứng tỏ bạn đang stress nghiêm trọng, nhận biết sớm trước khi bản thân kiệt sức - Ảnh 2.

Cuộc sống thì lúc nào cũng tràn đầy cảm xúc, nhưng khi bạn trải qua nhiều cảm xúc cùng lúc, như giận dữ, thất vọng, cô đơn và sợ hãi… mà không thể quản lý được thì tất cả chúng trở thành một trái bóng đánh mạnh vào tinh thần.

Bạn có thể sẽ cảm thấy nặng nề trong lồng ngực, suy nghĩ thì chạy đua nhưng không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Bạn lo lắng cho tương lai nhưng đồng thời lại mắc kẹt với quá khứ. Bạn không biết làm gì cho phải và cảm thấy bất lực. Đó chính là một trạng thái của stress quá độ mà bạn nên chú ý.

Cảm thấy bị “đóng băng”

 Những dấu hiệu tưởng như không liên quan lại chứng tỏ bạn đang stress nghiêm trọng, nhận biết sớm trước khi bản thân kiệt sức - Ảnh 3.

Trong một số tình huống căng thẳng, nỗi sợ hãi có thể khiến chúng ta cảm thấy bị “đóng băng”, không biết phải làm gì cho phải. Trạng thái này xuất hiện phổ biến khi chúng ta phải đối mặt với nguy hiểm, sự tấn công vật lý hay những thảm họa. Nhưng trong chính cuộc sống thường ngày này, chúng ta cũng vẫn bị cảm giác đó chi phối mỗi khi cảm thấy bất lực, thất vọng hay lo sợ.

Tiến sĩ tâm lý Leon F. Seltzer đã viết trong cuốn “Psychology Today”: “Bạn bị ám ảnh bởi một nỗi sợ hãi vô hình, phóng đại và nó khiến bạn không biết hành động sao cho hợp lý. Trớ trêu thay, trạng thái cảm xúc này xuất hiện khi bạn buộc phải lựa chọn giữa việc trốn tránh hay dũng cảm đối diện và chiến đấu với nó”.

Dễ dàng thỏa hiệp

 Những dấu hiệu tưởng như không liên quan lại chứng tỏ bạn đang stress nghiêm trọng, nhận biết sớm trước khi bản thân kiệt sức - Ảnh 4.

Những cuộc tranh cãi khiến bạn cảm thấy ức chế nhưng như thế còn tốt hơn là sự thỏa hiệp. Theo Tiến sĩ Curtis Reisinger, một nhà tâm lý học lâm sàng tại Bệnh viện Zucker Hillside thì thái độ hòa hoãn, hay thậm chí “gió chiều nào che chiều đấy” cũng là một dấu hiệu cho biết bạn đang bị stress.

Vì những lý do liên quan đế tình cảm, mối quan hệ, công việc hay nỗi sợ tiềm ẩn, bạn không dám thể hiện hết những điều mình suy nghĩ và mong muốn. Thay vào đó bạn lựa chọn tuân theo ý kiến nào được số đông tán thành nhất để tránh xung đột. Và như thế, những ức chế dồn nén một ngày nào đó sẽ đánh bại chính bạn.

Cảm thấy buồn nôn

 Những dấu hiệu tưởng như không liên quan lại chứng tỏ bạn đang stress nghiêm trọng, nhận biết sớm trước khi bản thân kiệt sức - Ảnh 5.

Buồn nôn là một trong những cảm giác phổ biến nhất mà người bị căng thẳng quá độ thường trải qua. Đây là kết quả của một quá trình stress lâu dài, khiến cho người bệnh cảm thấy chóng mặt và cần được nghỉ ngơi. Cảm giác bất lực này có thể kéo dài ngay cả khi những căng thẳng dữ dội đã trôi qua.

Đau nhức mình mẩy

 Những dấu hiệu tưởng như không liên quan lại chứng tỏ bạn đang stress nghiêm trọng, nhận biết sớm trước khi bản thân kiệt sức - Ảnh 6.

Đã bao giờ bạn thức dậy mà cảm thấy cả người rệu rã như vừa chạy một cuốc marathon chưa? Ngoại trừ những lý do từ hoạt động thể chất thì đây cũng là một dấu hiệu cảnh báo bạn đang bị stress “tấn công”.

Tiến sĩ David Clarke, – Chủ tịch Hiệp hội rối loạn tâm lý sinh lý, nói: “Đau đầu, đau lưng, đau cơ và các triệu chứng tiêu hóa là phổ biến nhất khi bạn bị căng thẳng, nhưng không loại trừ những triệu chứng khác – chúng có thể diễn ra nhiều lần”. Nếu bạn thấy mình thường xuyên bị đau nhức cơ thể, hãy tìm đến các chuyên gia để có xác định nguyên nhân chính xác nhất.

Thường xuyên nghiến răng

 Những dấu hiệu tưởng như không liên quan lại chứng tỏ bạn đang stress nghiêm trọng, nhận biết sớm trước khi bản thân kiệt sức - Ảnh 7.

Trong chương trình The Tonight Show, nữ diễn viên Demi Moore nói với Jimmy Fallon rằng căng thẳng là lý do khiến cô phải thay 2 răng cửa. Việc nghiến răng liên quan đến mất ổn định cảm xúc, và nó có thể dẫn đến nhiều căn bệnh khác như đau đầu, đau hàm, đau nhức cơ mặt và khả năng cảm nhận của răng, khiến răng bị mài mòn, lung lay…

Khám răng thường xuyên có thể giúp bạn phát hiện sớm tình trạng căng thẳng, vì những áp lực bạn đặt lên răng mình có thể phản ánh phần nào những áp lực cuộc sống mà bạn đang phải gánh chịu.

Ăn uống mất kiểm soát

 Những dấu hiệu tưởng như không liên quan lại chứng tỏ bạn đang stress nghiêm trọng, nhận biết sớm trước khi bản thân kiệt sức - Ảnh 8.

Khi bạn bị căng thẳng, ăn uống không đơn thuần là đáp ứng nhu cầu của cơ thể nữa. Đó có thể là dấu hiệu cho thấy cảm xúc của bạn đang mất cân bằng và bạn ăn để an ủi tinh thần chứ không vì thân thể nữa. Hay nói cách khác, bạn đang ngấu nghiến cảm xúc của mình chứ không phải vì thức ăn ngon hay đang cảm thấy vui sướng.

Elizabeth Trattner, MD, một bác sĩ được chứng nhận của hội đồng quốc gia chuyên về y học tích hợp, nói rằng về mặt sinh lý học, những người chịu áp lực thường bị tăng cân khó kiểm soát. Tin tốt là có những loại thực phẩm giúp giảm stress mà bạn có thể nạp vào để giúp cơ thể và tinh thần thư giãn hơn.



Theo Hà Lê


Trí thức trẻ

Chúng ta thường nghĩ những người thành công có thể dễ dàng đạt được đỉnh cao danh vọng nhờ vào trí thông minh, sự nhanh nhạy hay các mối quan hệ của họ, nhưng thực chất họ phải cố gắng gấp nhiều lần mới có thể vượt qua được những yếu điểm của bản thân và gặt hái thành công. Mỗi người trong số họ lại có những cách đối diện với khiếm khuyết khác nhau.

Dưới đây là 7 cách chung nhất mà những người thành công đã thực hiện để đối mặt với những điểm yếu của bản thân. Nếu chưa làm được những điều đó thì đừng hỏi vì sao bạn vẫn mãi nghèo!

1. Tập trung vào những gì cần quan tâm

Nếu bạn đang làm một việc mà mình không hề hứng thú, chỉ để đáp ứng những yêu cầu của cuộc sống thì xin chia buồn, nó sẽ chỉ khiến cho bạn thêm yếu kém mà thôi. Những người thành công là những người luôn nhiệt tình theo đuổi đam mê, biến đam mê thành động lực để thay đổi và “nâng cấp” bản thân.

“Thất bại trong việc sáng tạo ra cái độc đáo vẫn tốt hơn là thành công trong việc bắt chước” – nhà văn Herman Melville.

2. Quản lý thời gian

Chúng ta thường rơi vào tình trạng lúc thì có quá nhiều việc phải làm, lúc lại chẳng có gì để động tay động chân. Và cả hai trạng thái đó đều không tốt chút nào. Bạn cần phải biết phân tích cần phải làm gì và khả năng của bản thân có thể hoàn thành bao nhiêu. Quản lý và tổ chức thời gian là 2 kỹ năng cực kỳ cần thiết nếu muốn đạt được thành công, bắt đầu bằng việc làm được nhiều hơn trong thời gian ngắn hơn.

3. Nâng cao những kỹ năng then chốt

 Con người không ai hoàn hảo, muốn thành công bạn phải dám đối mặt với điểm yếu của chính mình: Đọc để biết vì sao bạn vẫn nghèo - Ảnh 1.

Chẳng phải mỗi chúng ta đều có những kỹ năng mà mình đặc biệt giỏi hay sao? Với những ưu điểm đó, bạn dễ dàng nâng cao hơn là so với việc chưa biết gì. Những người thông minh hơn là những người biết tập trung thời gian và năng lượng để cải thiện những điều họ giỏi, biến họ thành “chuyên gia” trong một khía cạnh nào đó. Và khi bạn nổi trội hẳn về một mặt nào đó, người ta sẽ chẳng còn để ý đến những thiếu sót nho nhỏ của bạn nữa.

4. Đặt mục tiêu và kế hoạch rõ ràng

Lập kế hoạch cụ thể là cách duy nhất để bạn đi đúng hướng con đường mà mình đã chọn. Khi không tập trung, chúng ta có xu hướng trì hoãn và đi lòng vòng, biến con đường dẫn đến thành công trở nên xa xôi và khó khăn hơn gấp bội. 

Ngay cả những người thành công nhất vẫn luôn mỗi ngày tự lên kế hoạch cho mình và đấu tranh với những cám dỗ có thể làm lệch mục tiêu cuối cùng. Hãy thử bằng cách đơn giản nhất là lập kế hoạch làm việc trong ngày, bạn sẽ thấy những thay đổi vô cùng tích cực.

5. Sẵn sàng đối mặt với rủi ro

 Con người không ai hoàn hảo, muốn thành công bạn phải dám đối mặt với điểm yếu của chính mình: Đọc để biết vì sao bạn vẫn nghèo - Ảnh 2.

Không có con đường dẫn đến thành công nào mà chỉ trải hoa hồng. Rủi ro là một phần tất yếu của thành công và nỗi sợ lớn nhất của chúng ta là sợ mất mát thì luôn thường trực. Những người thành công thường là người vô cùng “cứng rắn” với một ý chí kiên định và sắt đá, họ tất nhiên cũng không thích rủi ro nhưng họ hiểu đó là điều không thể tránh khỏi. Và thay vì trốn tránh, họ chọn cách đối diện và sẵn sàng ứng phó nếu có bất trắc xảy ra.

6. Không cho phép thất bại làm nhụt chí

Cũng giống như những rủi ro, thất bại là “người đồng hành” trên mọi con đường dẫn tới thành công. Tất cả chúng ta đều sẽ vấp phải những thất bại, với những người sẵn sàng đón nhận thử thách thì khả năng gặp phải thất bại lại càng cao. Nhưng không vì thế họ đánh mất đi ý chí của mình. Đừng để bất kỳ một lần vấp ngã nào khiến bạn phải từ bỏ. Chỉ có đứng dậy và bước tiếp bạn mới đến gần được với thành công!

“Cơ hội không tự nhiên xảy đến. Nó là do bạn tạo ra” – Chris Grosser.

 Con người không ai hoàn hảo, muốn thành công bạn phải dám đối mặt với điểm yếu của chính mình: Đọc để biết vì sao bạn vẫn nghèo - Ảnh 3.

7. Giao lưu với những người có tinh thần tích cực

Kẻ thù tồi tệ nhất của tâm trí, lúc nào cũng là tiêu cực. Nguy hiểm hơn là sự tiêu cực này có thể lan tỏa từ người này sang người khác như một làn sóng, điều này có thể ảnh hưởng không tốt đến tâm lý của bạn. Người thành công là người biết bảo vệ mình khỏi những làn sóng tiêu cực đó, chỉ đón nhận những điều tích cực để nạp thêm năng lượng theo đuổi con đường thành công.

Thực tế, không có quá nhiều sự khác biệt giữa một người thành công và một kẻ bình thường, tất cả phụ thuộc vào cách tiếp cận của họ với cuộc sống. Họ có thể làm những điều tương tự như chúng ta nhưng tập trung hơn và có định hướng hơn, với một ý chí quyết tâm và tinh thần nhiệt huyết. 

Thay vì cứ chăm chăm buồn rầu vì những thiếu sót của bản thân, bạn hãy thử tìm kiếm những câu chuyện truyền cảm hứng từ người khác để có cái nhìn mới về cuộc sống và con đường phải đi.



Theo Minh An


Trí thức trẻ

Hai hôm trước tôi có cùng một độc giả nói chuyện, tôi gọi anh ấy là anh Lý, bởi anh ấy hơn tôi một tuổi, năm nay 36 tuổi, hiện tại đang tìm việc, công việc trước lương tháng 12 triệu, không có hoa hồng, không thưởng cuối năm, làm được 3 năm.

Anh ấy bộc bạch với tôi: ở tuổi này kiếm việc quả thực rất khó.

Anh Lý tháng trước đi phỏng vấn 8 công ty, nhưng đều bị từ chối. Thực ra anh ấy nộp CV cho mười mấy công ty nhưng chỉ được 8 công ty gọi phỏng vấn.

Người 36 tuổi đi tìm việc khó như vậy ư?

Đúng vậy, thị trường việc làm hiện nay có một hiện tượng gọi là “hiện tượng 35 tuổi”, nhiều công ty khi tuyển dụng đều có kèm theo yêu cầu đó là dưới 35 tuổi.

Đứng từ góc độ của công ty để suy xét, tôi có thể hiểu được sự phiến diện này, nhưng đôi khi, sự phiến diện nó tồn tại đồng nghĩa với sự hợp lý.

1. Hiện tượng 35 tuổi: những người trung niên bị từ chối

Tại sao 35 tuổi lại không được tuyển dụng?

Đầu tiên là thể lực

Những người hơn 30 tuổi phần lớn họ đều đã từng lăn lộn trên thương trường, cơ thể dù sao cũng không còn được trẻ trung, linh hoạt như những người trẻ, chỉ cần làm việc mười mấy tiếng một ngày là đã phải nhắc nhở bản thân chú ý đến sức khỏe, nhưng còn người trẻ, làm việc 17, 18 tiếng một ngày đối với họ là chuyện bình thường, ngủ say một giấc là đã có thể hồi phục lại thể lực.

Tiếp theo là tinh thần

Những người ở tuổi này họ phần lớn đều đã có gia đình, điều này có nghĩa là họ còn rất nhiều thứ nữa phải lo toan, vừa tan làm một cái là muốn về nhà đúng giờ nấu cơm cho gia đình, công việc chỉ là một phần trong cuộc sống của họ.

Còn những người trẻ vừa mới tốt nghiệp xong, công việc có thể là cả cuộc sống của họ, họ còn có rất nhiều mơ ước và luôn hết mình theo đuổi, thực hiện mơ ước đó.

Xin lỗi, công ty chúng tôi không tuyển người 35 tuổi: Kinh nghiệm, quan hệ xã hội không thể giúp bạn đỡ ì hơn! - Ảnh 1.

Thứ 3 là tiềm năng

Nhiều công ty thà tăng cho nhân viên mới 2 triệu cũng không muốn tăng cho nhân viên cũ 500 nghìn, bởi tiềm năng của người trẻ có thể khai thác rộng hơn, đầu tư cho họ thì hiệu quả đem lại có thể cao hơn, còn những người ở tuổi trung niên thì giá trị của họ cũng không còn cao nữa, nhiều lắm cũng chỉ là dựa vào kinh nghiệm để làm việc.

Ưu thế lớn nhất của dân công sở đã bước vào tuổi trung niên đó là kinh nghiệm và quan hệ xã hội.

Có một điều trớ trêu là có những người làm việc 10 năm rồi nhưng lại chỉ có 1 đến 2 năm kinh nghiệm, rồi lại cứ thế dùng đi dùng lại chút kinh nghiệm ít ỏi này suốt chục năm trời, không bỏ ra thời gian để phát triển bản thân hơn, ngay cả mối quan hệ xã hội cũng nghèo nàn đến đáng sợ.

Trừ phi bạn có đủ bản lĩnh để đem lại khách hàng cho công ty mới, làm cho người ta thấy được rằng bạn có khả năng đem lại lợi nhuận cho công ty họ nếu không thì quả thực sẽ khá khó khăn để tìm được một công việc như ý.

Còn một điểm nữa mà nói ra nghe có vẻ chua xót nhưng có một thực tế đó là những người trẻ sẽ dễ nắm bắt và họ cũng nghe lời hơn. Đối với những người đã lăn lộn nhiều năm rồi thì họ thường trở nên độc lập, khó nắm bắt hơn bởi họ cho rằng bản thân mình có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, công ty không dễ gì sa thải mình. Khi doanh nghiệp vẽ ra cho người trẻ một viễn cảnh vô cùng hứa hẹn, những người trẻ họ tin vào điều đó và dốc hết sức mình đi làm việc, còn những người đã làm việc lâu năm thì sao? Họ sẽ nghĩ thầm trong lòng: “Lại lừa tôi!!!”

2. 4 việc phải làm trước khi 35 tuổi

Đừng lãng phí thời gian, hãy học cho mình một món nghề sở trường nào đó

Trước tới giờ tôi luôn tin vào câu: “Gieo nhân nào gặp quả nấy”. Nếu bạn cứ tiếp tục lãng phí thời gian, sống không có lí tưởng, làm việc không có trách nhiệm thì tương lai sớm muộn gì bạn cũng sẽ phải lãnh hậu quả.

Lúc còn trẻ hay lãng phí thời gian, khi nghỉ việc có thể nói là sẽ rất thảm. Hơn 30 tuổi mà lương không khác người vừa tốt nghiệp là mấy, điều này chứng tỏ bạn chưa cố gắng đủ trong suốt những năm làm việc, từ đó cũng có thể nhìn ra năng lực, kinh nghiệm, quan hệ xã hội của bạn chưa chắc đã đủ để bạn có thể tìm một công việc mới.

Vì vậy, nhân lúc còn trẻ nhất định phải không ngừng nỗ lực nâng cao năng lực của bản thân, mở rộng các mối quan hệ, hơn hết đó là nhất định phải có một sở trường nào đó, phòng sau này có xảy ra biến cố thì ít nhất bạn vẫn có cái mà dùng.

Xin lỗi, công ty chúng tôi không tuyển người 35 tuổi: Kinh nghiệm, quan hệ xã hội không thể giúp bạn đỡ ì hơn! - Ảnh 2.

Đọc sách nhưng phải là những cuốn sách thực dụng

Tầm quan trọng của việc đọc sách thì sách báo nào cũng đều nói rồi nên tôi cũng không nói nhiều nữa. Bất kể là ở độ tuổi nào thì cũng nên đọc sách, nhưng nên đọc những quyển sách như nào?

Những cuốn sách truyền cảm hứng, nên xem nhưng không nên xem quá nhiều. Đọc những quyển sách này không phải để bạn bắt chước, thực hiện theo con đường của những người thành công mà là để giúp bạn giữ được tinh thần biết hi vọng, giúp bạn có động lực để tiếp tục cố gắng.

Nên xem những cuốn sách thực dụng. Ví dụ như những cuốn sách liên quan đến chuyên môn của bạn, những cuốn sách nói về các đạo lý giúp con người xử lý tình huống, hay những cuốn sách về sở thích. Những cuốn sách này sẽ giúp bạn nâng cao bản thân hoặc đôi khi cũng có thể trở thành chủ đề nói chuyện giúp bạn mở rộng hay duy trì các mối quan hệ xã hội.

Tập thể dục, không phải vì vóc dáng mà là vì sức khỏe

Cơ thể của người trưởng thành sẽ yếu đi theo thời gian, tập thể dục sẽ giúp quá trình yếu đi đó diễn biến chậm hơn một chút.

Khi còn trẻ, bạn có thể liều mạng làm việc nhưng xin đừng quên tập thể dục, không phải vì vóc dáng mà là vì sức khỏe. Ngoài ra còn vì một lí do khá thực tế đó là tiết kiệm tiền, giảm thiểu số lần bạn phải đến bệnh viện.

Xin lỗi, công ty chúng tôi không tuyển người 35 tuổi: Kinh nghiệm, quan hệ xã hội không thể giúp bạn đỡ ì hơn! - Ảnh 3.

Kiếm tiền, tích tiền, quản lí tài chính

Tôi chưa bao giờ cảm thấy ngại ngùng khi nói về chuyện tiền bạc, tôi nghĩ khi còn trẻ thì thực dụng một chút chẳng có gì là không tốt cả.

Nếu làm việc ở một công ty nào đó mà bạn vừa không học được gì, vừa không kiếm được bao nhiêu tiền, lại cũng chẳng có được bao nhiêu mối quan hệ vậy thì đừng nghĩ đến chuyện nỡ hay không nỡ mà hãy quyết đoán lựa chọn rời công ty.

Trước 35 tuổi, hãy tận lực tiết kiệm tiền, nhằm chuẩn bị cho tương lai, hãy học cách quản lý tài chính, đừng để tiền của bạn nhàn rỗi.

Đừng lười biếng, trong tình huống cho phép thì hãy cố gắng tiếp xúc nhiều hơn với những chuyện mới mẻ, hãy làm một người trẻ năng nổ, đừng chỉ bó buộc mình trong một nghề nghiệp mà hãy mạnh dạn xông pha, vừa có thể kiếm thêm tiền vừa mở một con đường khác cho mình, con đường bạn đi ngày hôm nay, mỗi một bước chân đều có ý nghĩa.

35 tuổi, đây không phải xuất phát điểm của cuộc đời, nhưng nó cũng không phải là điểm kết thúc. Mặc dù biết ông trời không triệt đường ai bao giờ nhưng tôi hi vọng mỗi người khi còn trẻ hãy chuẩn bị trước, đừng để đến lúc gặp chuyện rồi mới bắt đầu cuống cuồng lên.

Nỗ lực luôn luôn có ý nghĩa, mong rằng con người ta khi đến tuổi trung niên vẫn có thể kiểm soát tốt cuộc sống của mình.



Như Quỳnh


Theo Trí Thức Trẻ

1. Sự đáng tin

Ông chủ nào cũng muốn nhân viên của mình đi làm, tan làm đúng giờ và hoàn thành công việc đúng hạn hoặc sớm hơn. Họ cũng muốn các nhân viên chứng minh được sự tận tâm cũng như sự coi trọng của họ đối với công việc.

Không chỉ vậy, các ông chủ còn luôn tìm kiếm sự nhiệt tình, siêng năng và hi vọng nhân viên của mình có khả năng tập trung vào công việc thay vì dễ bị xao lãng bởi các sự việc, sự vật xung quanh.

2. Sự tôn trọng

6 điều ông chủ nào cũng muốn thấy ở nhân viên: Đi làm thuê mà không nắm rõ thì đừng hỏi vì sao sự nghiệp mãi long đong - Ảnh 1.

Nhân viên trong một công ty luôn phải biết tôn trọng sếp và các đồng nghiệp của mình. Điều này có nghĩa họ nên tránh “ngồi lê đôi mách”, tránh những tin đồn ở văn phòng, nói xấu hoặc tranh cãi với đồng nghiệp. Bên cạnh đó, họ cần thực hiện theo những chỉ dẫn của sếp, dành thời gian để lắng nghe cẩn thận và rõ ràng khi sếp chia sẻ thông tin gì đó.

3. Sự trung thực

Trung thực luôn là một trong những yêu cầu của các ông chủ đối với nhân viên. Họ có thể tin tưởng nhân viên của mình để từ đó đưa ra những đánh giá thật về hiệu suất công việc của bản thân cũng như nhân viên. Ví dụ, nếu một nhân viên biết rằng họ không thể hoàn thành công việc đúng thời hạn, cô ấy cần báo cáo trước với sếp để có thể nhận thêm sự hỗ trợ nếu cần thiết.

Các nhân viên cũng nên thành thực về mặt đạo đức. Những nhân viên thực hiện các hành vi phi đạo đức như dối trá trong bản lý lịch cá nhân hay bán bí mật thương mại cho đối thủ cạnh tranh của công ty thường sẽ bị sa thải ngay lập tức.

4. Sự chuyên nghiệp

6 điều ông chủ nào cũng muốn thấy ở nhân viên: Đi làm thuê mà không nắm rõ thì đừng hỏi vì sao sự nghiệp mãi long đong - Ảnh 2.

Các sếp luôn muốn nhân viên thể hiện sự chuyên nghiệp của bản thân trong mọi thời điểm, từ lời nói đến cách cư xử, các nhiệm vụ cũng như ngoại hình. Nhân viên phải cư xử lịch sự với khách hàng và đồng nghiệp. Đồng thời, họ cũng cần phải tự hào về công việc của mình và đảm bảo hoàn thành nó thật tốt, thật hoàn hảo.

5. Khả năng thích ứng tốt và có trách nhiệm

Khi phải ứng phó với việc thay đổi nhiệm vụ, làm việc với đồng nghiệp mới hay những thay đổi khác ở nơi làm việc, thích ứng là kỹ năng cần thiết và quan trọng. Bởi vậy, một trong những điều mà các ông chủ muốn thấy ở nhân viên là sự linh hoạt và sẵn sàng thích nghi với những thay đổi trong công việc hàng ngày.

Bên cạnh đó, nhân viên cũng cần là những người có trách nhiệm. Họ phải sẵn sàng chịu trách nhiệm đối với các nhiệm vụ được giao cũng như với những sai lầm do mình gây ra.

6. Khả năng làm việc nhóm

Những người làm sếp luôn muốn nhân viên của mình có khả năng hợp tác, phối hợp với các đồng nghiệp khi thực hiện các dự án của công ty. Như thế, nhân viên cần phải biết kết hợp hài hòa giữa cái “tôi” và cái “ta”, giữa cá nhân và tập thể.

6 điều ông chủ nào cũng muốn thấy ở nhân viên: Đi làm thuê mà không nắm rõ thì đừng hỏi vì sao sự nghiệp mãi long đong - Ảnh 3.

Đồng thời họ cũng cần quản lý tốt các vấn đề cá nhân của mình bởi những vấn đề này sẽ có thể can thiệp, gây ảnh hưởng nhiều đến nhiệm vụ của nhóm và làm gián đoạn hiệu suất của họ tại nơi làm việc.

Mặt khác, các nhân viên cũng nên luyện cho mình khả năng xoay xở, sự tháo vát, sự tự định hướng cá nhân và có khả năng làm việc độc lập để giải quyết các vấn đề sáng tạo hơn, nhanh chóng hơn. Các ông chủ sẽ có thể dựa vào một nhân viên để đưa ra quyết định của riêng mình và xử lý các dự án một mình mà không cần hỗ trợ.



Theo Nguyễn Nguyễn


Nhịp sống kinh tế/Chron

Hai hôm trước, tôi nhận được tin nhắn group chat của vài người bạn kêu ca rằng: “Tại sao mình đi làm đã nhiều năm như vậy rồi nhưng chợt phát hiện mình chẳng trưởng thành hay tiến bộ thêm gì cả, tại sao vậy?”

Tôi nghĩ ngợi rồi chat lại một câu rằng: “Có thể là do bạn chỉ dùng một năm kinh nghiệm để làm việc trong suốt cả 10 năm”.

Tại sao cùng làm một công việc có những người nhanh chóng trở nên xuất chúng nhưng lại có những người phải đối mặt với sự đào thải?

Tôi nghĩ sẽ có 4 nguyên nhân lớn sau:

1. Không ham học hỏi

Tháng trước, công ty của Lan, một người bạn của tôi, vì mở rộng quy mô nên cần phải tuyển thêm nhân lực. Lan nghĩ rằng tuyển người cần phải có những tiêu chuẩn trọng tâm nhất định, như vậy mới có thể tuyển dụng được người có tiềm năng.

Nhưng khổ nỗi Lan lại không có kinh nghiệm tuyển dụng nên đã hỏi chuyên gia.

Lan hỏi: “Nên tuyển người như thế nào để sau này họ có thể nhanh chóng đảm nhận công tác một cách độc lập?”

Chuyên gia trả lời: “Chọn những người ham học hỏi.”

Lan hỏi: “Tại sao lại là người ham học hỏi?”

Chuyên gia đáp: “Những người ham học hỏi, khi gặp phải khó khăn họ sẽ tìm mọi cách để học hỏi phương pháp giải quyết vấn đề. Họ không cần bạn phải thúc giục, chỉ cần nhắc nhở họ phải hoàn thành nhiệm vụ là họ sẽ tự giác hoàn thành.”

Tự khởi nghiệp hay làm công ăn lương thực ra đều là một quá trình giải quyết vấn đề. Với những người không chịu học hỏi, tuy bị thúc ép nhưng vẫn không chủ động thì làm sao có thể giải quyết được những vấn đề nan giải mà bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải đây?

Nhờ sự khơi gợi của chuyên gia mà Lan chợt tỉnh ngộ.

Lan đáp: “Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao có những người dù ở đâu, môi trường nào cũng không thể tồn tại được, thì ra là vì họ không có ý chí học hỏi. Những người như vậy làm việc 10 năm cũng chỉ như một năm mà thôi. Nguyên nhân chủ yếu của việc không thể tiến bộ, trưởng thành và thăng cấp đó chính là không ham học hỏi.

Tại sao có những người đi làm 10 năm mà lại chỉ có 1 năm kinh nghiệm: Đến khi thất nghiệp đừng đổ tại số! - Ảnh 1.

2. Không có thói quen tổng kết

Vài năm trước, tôi từng dẫn dắt một nhóm người chuyên tổ chức hội nghị về marketing, mỗi buổi hội nghị ít cũng phải vài trăm người, nhiều thì hàng nghìn người, nhưng lần nào tổ chức hoạt động cũng đều có sai sót.

Sau khi phân tích kỹ càng, tôi phát hiện ra rằng, rất nhiều sự sai ót vốn đều có thể tránh được, nhưng chỉ vì sau mỗi lần tổ chức hội nghị chúng tôi không chịu tổng kết lại nên không thể hình thành được phương pháp và quy trình tổ chức một cách thành thục.

Sau này, tôi đã đề ra một quy định tiêu chuẩn đó là mỗi người sau mỗi lần hội nghị đều phải viết báo cáo tổng kết. Tổng kết ưu nhược điểm của công việc, bản thân, đội nhóm… từ mọi góc độ khác nhau, càng cụ thể càng tốt.

Cuối cùng kết quả đáng mừng đó là sai sót ngày càng ít đi, quy trình tổ chức ngày càng cẩn trọng và chuyên nghiệp hơn.

Giang, một người bạn của tôi, khi nói về kinh nghiệm phỏng vấn, đã bày tỏ rằng: “Khi phỏng vấn mình thường sẽ hỏi một số câu hỏi hết sức đơn giản như:

Anh/chị đã từng đứng đầu trong những lĩnh vực nào? Hoặc đã từng là người làm tốt nhất bao giờ chưa dù chỉ là trong một phần nhỏ hay một phạm vi nhỏ của một công việc hay lĩnh vực nào đó thôi?”

Thế nào là người giỏi? Thông thường chỉ cần dùng 3 câu là có thể mô tả một cách rõ ràng:

(1) Có suy nghĩ đứng đầu.

(2) Có kinh nghiệm đứng đầu.

(3) Đã từng nhiều lần đứng đầu và đã tổng kết thành kinh nghiệm.

Có rất nhiều người đã từng đứng đầu trong một lĩnh vực nào đó thế nhưng họ không bao giờ tổng kết lại phương pháp hay cách làm, nên họ chỉ có sự trải qua mà không có lộ trình cụ thể.

Một người làm nghìn lần như một, làm nghìn lần bằng một phương thức giống nhau, mụ mị đầu óc không biết cách sửa chữa sai lầm, không biết cách phát huy ưu điểm hay thế mạnh của mình, thử hỏi những người như vậy thì làm sao mà trưởng thành hay tiến bộ được? Làm 10 năm và 1 năm có gì khác nhau chứ?

Tại sao có những người đi làm 10 năm mà lại chỉ có 1 năm kinh nghiệm: Đến khi thất nghiệp đừng đổ tại số! - Ảnh 2.

3. Bị huỷ hoại bởi sự qua loa, đại khái

Rất nhiều người khi làm việc thường yêu cầu bản thân rất thấp, chỉ cần làm là được, có hiệu quả hay không không quan trọng.

Đây chính là thái độ làm việc có vấn đề, rõ ràng họ có thể làm 100% nhưng lại chỉ làm 90%, có thể làm 80% nhưng lại chỉ làm 70%, có thể làm 60% nhưng chỉ làm có 50%.

Họ không hề biết rằng khi họ yêu cầu bản thân càng cao thì tốc độ trưởng thành cũng như tiến bộ của họ sẽ càng nhanh. Họ phó mặc mọi việc cho số phận, thuận theo tự nhiên và không chịu vươn lên. Sống và làm việc một cách gọi là “tạm bợ”, không có bất kỳ một tiêu chuẩn hay mục tiêu cụ thể nào. Hoặc cũng có thể họ có mục tiêu, có tiêu chuẩn nhưng lại thấp hơn so với khả năng của họ rất nhiều.

Ví như những vận động viên thể thao nếu chỉ luyện tập theo thành tích mà một người bình thường cũng có thể đạt được, thì e rằng cả đời này họ không thể giành giải quán quân olympic.

Nếu bạn muốn trở thành một người xuất sắc hơn những người bình thường khác thì bắt buộc bạn phải có tiêu chuẩn cao hơn họ, nếu không giữa bạn và họ làm sao có khoảng cách hay sự chênh lệch được?

Rất nhiều người không biết được rằng, năng lực của họ đang bị ăn mòn bởi thái độ sống và làm việc, hôm nay làm việc qua loa, ngày mai làm việc qua loa đại khái, lâu dần sẽ trở thành thói quen, cả đời sẽ chỉ sống trong sự qua loa đại khái mà thôi.

Mía không ngọt hai đầu, bạn muốn có được bản lĩnh mà người khác không có thì bạn buộc phải đặt tiêu chuẩn cao hơn cho chính bản thân mình và tình nguyện bỏ ra nhiều mồ hôi nước mắt hơn những người khác.

Tại sao có những người đi làm 10 năm mà lại chỉ có 1 năm kinh nghiệm: Đến khi thất nghiệp đừng đổ tại số! - Ảnh 3.

4. Không có cảm giác nguy cơ và ý thức khó khăn hoạn nạn

Đã từng có một thực nghiệm rất nổi tiếng về hội chứng ếch luộc.

Khi thả ếch vào nước sôi vì không thể chịu được nhiệt độ cao bất ngờ nên nó sẽ lập tức cố gắng nỗ lực để thoát ra ngoài và sự nỗ lực không ngừng ấy đã giúp nó thoát sinh thành công.

Nhưng khi thả ếch vào nước lạnh sau đó mới dần dần đun nóng nước lên thì kết quả thu được lại hoàn toàn khác. Khi mới bắt đầu vì nhiệt độ nước vô cùng dễ chịu nên ếch bơi đi bơi lại một cách điềm nhiên, nhưng khi phát hiện không thể chịu được nhiệt độ nước quá cao thì không thể nhảy ra được nữa, thế là nó bất giác bị luộc chín.

Rất nhiều người đã làm việc nhiều năm nhưng lại không có chút tiến bộ nào cả. Nguyên nhân là do họ quá bằng lòng với hiện tại mà mất đi chí tiến thủ, mất đi cảm giác nguy cơ.

Có hai loại người không có cảm giác nguy cơ, một là những kẻ sống bất cần đời, hai là những kẻ kiêu căng quá độ.

Chắc hẳn các bạn đã từng nghe thấy cụm từ “cái quan định luận” tức là chỉ một người tốt xấu thị phi như thế nào phải sau khi chết đóng nắp quan tài mới có được định luận khách quan. Chưa chắc người xấu sẽ xấu mãi cả đời, người tốt sẽ tốt hết cả đời.

Tương tự như vậy, hôm nay có thể bạn sẽ yên ổn nhưng không có nghĩa là ngày mai cũng sẽ yên ổn.

Rất nhiều người thường hay ngạc nhiên rằng tại sao những người có tầm nhìn cao lại thường có thể đưa ra phương án đối phó hay đề phòng trước những sự việc bất lợi với họ.

Lý do là vì họ có cảm giác nguy cơ và ý thức hoạn nạn hơn người.

“Phải luôn sống và làm việc trong trạng thái cẩn trọng và cảnh giác cao độ với mọi nguy cơ, khó khăn sẽ bất ngờ ập đến”.

Tại sao có những người đi làm 10 năm mà lại chỉ có 1 năm kinh nghiệm: Đến khi thất nghiệp đừng đổ tại số! - Ảnh 4.

Giám đốc điều hành tập đoàn Lenovo đã từng nói rằng: “Chúng tôi luôn thiết lập một cơ chế để khiến những người kinh doanh như chúng tôi không bao giờ ngủ gật. Bởi chỉ cần bạn ngủ gật thì cơ hội sẽ đến với đối thủ của bạn”.

Chủ tịch tập đoàn Microsoft Bill Gates cũng đã từng nói rằng: “Chúng ta cách nguy cơ phá sản luôn chỉ có 18 tháng”.

Một người luôn có ý thức nguy cơ hoạn nạn, họ sẽ luôn sẵn sàng đối mặt với những nhân tố bất lợi với chính mình, học được cách xoay chuyển càn khôn. Một người lúc nào cũng sẵn sàng đối phó với những yếu tố gây bất lợi cho sự sinh tồn của mình với một người luôn an phận với hiện tại sẽ có sự tiến bộ và thành tựu hoàn toàn trái ngược nhau.

“Nguy cơ tuổi trung niên, nỗi lo tuổi trung niên” có lẽ đang là những cụm từ thịnh hành nhất hiện nay. Trên có già dưới có trẻ, không những vô vọng trong việc thăng chức thăng lương mà thậm chí còn có thể bị đuổi việc bất cứ lúc nào, cuối cùng không biết phần đời còn lại sẽ đi đâu về đâu. Đâu phải cứ đến tuổi trung niên chúng ta mới có nguy cơ mà là đến tuổi trung niên rồi chúng ta mới phát hiện ra nguy cơ.

Giống như nhân vật binh sỹ trong bộ truyện tranh nổi tiếng One Piece đã từng nói: “Nếu như bạn không có cảm giác nguy cơ thì bạn sẽ không thể trưởng thành và tiến bộ”.

Điều đáng sợ nhất không phải là chúng ta bị đào thải một cách bất ngờ mà là chúng ta bị đào thải nhưng không biết nguyên nhân là gì.

Chúng ta đều cho rằng mình may mắn vì là những chú cá lọt lưới trong vận mệnh cuộc đời thế nhưng đến cuối cùng mới vỡ lẽ ra rằng tất cả những nhấp nhô gập ghềnh trong cuộc đời ai cũng sẽ phải đối mặt một cách công bằng.

Hãy nhớ rằng phải luôn có cảm giác nguy cơ, không ngừng học hỏi, biến những gì đã học được thành thói quen của mình. Làm mọi việc trong khả năng cho phép một cách hoàn hảo nhất. Chặng đường trước càng có chí tiến thủ bao nhiêu thì chặng đường phía sau sẽ càng nhẹ gánh và ít ưu tư bấy nhiêu.



Ngọc Thủy


Theo Trí Thức Trẻ

Bạn đang ấp ủ một dự án mới –  và đó là một vụ làm ăn lớn, một hướng đi mới mà chắc chắn công ty bạn lần này sẽ thiết lập được hoặc tái khẳng định vị thế trên thị trường.

Cảm giác riêng của bạn có hơi chút choáng ngợp, hoang mang…

Bạn biết đấy, nhắc đến khả năng lãnh đạo là nhắc tới một “khái niệm” không dành cho người yếu tim. Ngay cả sau ngần ấy năm làm việc thì một dự án mới, một sự kết hợp mới vẫn khiến tôi cảm thấy có đôi chút hào hứng xen lẫn với sự lo lắng bởi tôi phải đánh đổi khá nhiều: tiền bạc, thời gian, danh dự của chính mình.

Đó là lý do tại sao hôm nay tôi sẽ bàn về chu trình dự án, cách đơn giản hóa việc quản lí, và tập trung năng lượng của bạn vào những khoảng thời gian quan trọng nhất khi mà khả năng lãnh đạo được thể hiện mạnh mẽ: đầu và cuối chu trình làm một dự án.

Tôi gọi đó là quy tắc 10-80-10. Bạn tập trung 100% sự cố gắng của bạn khi bắt đầu và kết thúc một dự án nào đó, và hơn hết, hãy để cho nhân viên của mình kiểm soát nó còn bạn thì không cần can thiệp quá thường xuyên đâu. Tôi đã điều chỉnh nó cho phù hợp, từ một nguyên tắc gốc có tên Pareto (80% kết quả đến từ 20% sự đầu tư của bạn vào công việc) .

Khả năng lãnh đạo có thể sẽ dẫn team của bạn chạm đến thành công hoặc cũng có thể khiến bạn trở nên lạc lối mà không có trong tay định hướng cụ thể và việc đi về đâu, đi tiếp như thế nào sẽ chỉ còn là một khái niệm mơ hồ.

Để khỏi phải lạc lối trong việc chạm tới mục tiêu riêng của bản thân, bạn cần chuẩn bị 4 thứ sau: tầm nhìn, định hướng, sự sáng tạo và biết cách trao đi quyền lợi.

Làm việc gì khó đã có quy tắc 10-80-10: Chỉ cần chuẩn bị 4 điều này, chắc chắn các boss không phải lo cân team - Ảnh 1.

Tầm nhìn

Bạn thấy được những điều gì? Tại sao dự án này lại quan trọng đến vậy? Dự án này có thể giúp bạn đạt được những gì? Làm thế nào nó có thể mang lại lợi ích cho công ty hoặc cho những mục tiêu lớn hơn? Và, những thành viên trong team mà bạn cần đang ở đâu?

Tôi muốn nhấn mạnh điều cuối cùng bởi vì nhiều người chú trọng những điều trên quá nên quên không nghĩ đến những người sẽ đồng hành với mình khi họ suy nghĩ về ý tưởng. Nếu các thành viên trong team không hiểu rõ vai trò của mình thì làm sao họ có thể cảm thấy mình xứng đáng được đầu tư? Nếu họ không thấy mình trong bức tranh tổng thể thì chứng cứ đâu để họ tin tưởng? Hãy tin tôi, dự án của bạn sẽ tiến xa hơn nếu bạn tìm đúng người.

Định hướng

Khi đã xác định được tầm nhìn, điều bạn cần nghĩ tiếp theo là những hướng đi cụ thể. Các thành viên trong team có thể được một ý tưởng truyền cảm hứng, nhưng họ chỉ trở nên tự tin khi có những định hướng cụ thể. Chính vì vậy, nhiều nhà lãnh đạo không thể đưa ý tưởng của mình đi được xa. Bởi lẽ, họ có tầm nhìn nhưng họ không biết hoặc không chỉ ra được những điều cần thiết để đạt được mục đích đó.

Thomas Edison đã từng nói: “Giá trị của một ý tưởng nằm ở cách bạn sử dụng nó”. Đừng để ý tưởng của bạn bị trì hoãn vô thời hạn một cách vô phương cứu chữa mà hãy biến nó thành hiện thực.

Làm việc gì khó đã có quy tắc 10-80-10: Chỉ cần chuẩn bị 4 điều này, chắc chắn các boss không phải lo cân team - Ảnh 2.

Sự sáng tạo

Khi tôi đưa ra hướng đi cụ thể nhưng không chỉ dẫn từng bước, tức là đang để dành cơ hội cho sự sáng tạo. Các thành viên trong team cũng cần phải biết cái đích cần tới, ai là người chỉ dẫn ở từng giai đoạn, khi nào thì tới deadlines, những gì họ có sẵn và những hạn chế nào (nếu có) mà bạn đặt ra.

Tuy nhiên, cách họ chạm đến điểm kết thúc không phải là vấn đề cần được đề cập. Sở dĩ, giai đoạn đầu tiên của dự án luôn là giai đoạn mà sự sáng tạo được thể hiện rõ nhất. Một khi bạn đã nắm bắt được cốt lõi của dự án thì 80% sự sáng tạo sẽ làm cản trở tiến trình công việc. Nhưng khi mới bắt đầu, hãy để trí tưởng tượng làm việc hết sức. Ý tưởng hay nhất không chỉ xuất hiện, mà biết đâu nó còn đi xa cùng bạn trong suốt sự nghiệp.

Sẵn sàng trao quyền lợi

Nhiều nhà lãnh đạo thường quá tỉ mỉ trong từng công việc, và họ sẽ nhanh chóng nhận ra rằng điều đó đang làm chậm tiến trình công việc, làm giảm sự sáng tạo và sự tự tin của mọi người.

Hãy cho team của bạn những công cụ họ cần: tài liệu, sự đào tạo, những nghiên cứu, thời gian và tiền bạc. Vị tướng George S. Patton từng có một tuyên bố nổi tiếng khi ông đã chỉ huy đánh bại Pháp, rằng: “Hiện tại khó khăn chính của chúng ta không phải là người Đức, mà là xăng. Nếu có đủ xăng, tôi có thể đảm bảo mình sẽ đến được Berlin.” Hãy tiếp nhiên liệu cho những người đồng nghiệp của họ để họ toàn tâm toàn ý vào công việc.

Tôi phải thừa nhận: làm như vậy không dễ. Sau cùng, tôi đã học được rằng: cố gắng để bao quát một dự án mới là quá khó khăn, phức tạp và thậm chí gây bực bội. Trong suốt giai đoạn giữa của dự án, từ một người quản lý dự án, tôi chuyển sang làm người “cổ vũ” chính. Giai đoạn này khá là lộn xộn, đầy những thất bại, những chướng ngại khiến ta chùn bước và thậm chí phải tìm những hướng đi mới. Và tôi ở đó để vực lại tinh thần cho cả team, mang lại nhiệt huyết, truyền lửa để mọi người cùng nhau tiếp tục cố gắng.

Tất thảy, mọi nỗ lực sẽ đưa chúng ta đến giai đoạn cuối của dự án. Giờ là lúc để bạn – những người lãnh đạo sáng suốt, củng cố lại vị trí của mình trong team.

Làm việc gì khó đã có quy tắc 10-80-10: Chỉ cần chuẩn bị 4 điều này, chắc chắn các boss không phải lo cân team - Ảnh 3.

Đóng góp ý kiến

Luôn có một lý do để bạn trở thành một nhà lãnh đạo. Cuộc sống luôn đầy rẫy những khó khăn, thử thách nhưng bạn vẫn kiên trì theo đuổi thành công, học hỏi cả từ sự thành công và thất bại của những người khác. Chính kinh nghiệm đã cho bạn sự khôn ngoan và thấu hiểu để sự sáng tạo được nâng cao hơn nữa.

Thừa nhận đóng góp

Luôn nắm bắt cơ hội để ca ngợi và chúc mừng đồng nghiệp của bạn khi họ đạt được thành tích trong công việc. Sự thừa nhận của bạn là minh chứng cho những nỗ lực của họ, thúc đẩy họ tiếp tục phát triển, truyền cảm hứng để họ đóng góp nhiều hơn cho công ty, chưa kể bạn sẽ nhận được nhiều hơn những sự tôn trọng từ mọi người như là một người lãnh đạo tốt.

Tìm kiếm thêm cơ hội

Tôi đã làm việc nhiều năm để tạo ra những bài học cho câu lạc bộ Maximum Impact Club của tôi, tích lũy chúng thành một thư viện với hàng trăm các bản ghi âm. Một ngày nọ, một cộng sự đã đưa ra ý tưởng về việc bán 100 bài giảng hàng đầu của tôi. 

Tôi phải thú nhận: Tôi đã từng chế giễu ý tưởng đó. Ai muốn nghe tôi nói lâu như vậy? Nhưng cô ấy đã thuyết phục tôi bằng cách khác, và cô ấy đã đúng. Những bản thu đó đã tạo ra khoảng 1 triệu USD. Một cánh cửa chắc chắn sẽ mở ra nếu bạn vận dụng sự sáng tạo của mình vào cuộc sống. Phía trước kia sẽ còn bao nhiêu cánh của khác nữa mà bạn chưa biết đến? 

Làm việc gì khó đã có quy tắc 10-80-10: Chỉ cần chuẩn bị 4 điều này, chắc chắn các boss không phải lo cân team - Ảnh 4.

Hãy nhớ rằng: Không có cơ hội kinh doanh nào thực sự bị mất đi. Chỉ khi bạn không nhìn thấy nó, đối thủ của bạn chắc chắn sẽ tìm thấy nó trước bạn.

Hãy khắc ghi quy tắc 10-80-10 vào trong tâm trí và hãy để nó chỉ đường cho bạn, chắc chắn bạn sẽ chạm vào thành công nếu nỗ lực thực sự. 



Công Hoàng


Theo Trí Thức Trẻ/Success Magazine

Từng có một thời gian mọi người đều vô cùng bàng hoàng trước một tin tức.

Nhân vật chính của tin tức này là anh G. Anh xuất thân trong gia đình bình thường, thành tích học tập xuất sắc nhất trường, tốt nghiệp thạc sĩ đại học trọng điểm, 8 năm làm ở Huawei, 6 năm làm ở ZTE, sự nghiệp phát triển vẫn được tính là thuận buồm xuôi gió.

Từ năm tốt nghiệp cho đến nay đã hai mươi năm, trổ hết tài năng từ trong cạnh tranh khốc liệt, anh G bắt kịp sự phát triển nhanh chóng của cổ tức, mua nhà lập nghiệp, vợ đảm con ngoan, sống cuộc sống thoải mái đủ đầy. Anh đã thành công trong việc nâng bản thân lên một tầng lớp cao hơn.

Tuy nhiên, còn chưa kịp thưởng thức cảnh đẹp từ trên đỉnh cao, bởi vì anh bị công ty sa thải nên dẫn đến tranh chấp, vào ngày 10 tháng 12 đã nhảy lầu tự tử tại lầu thông tin của ZTE. Nguyên nhân là do bị cuốn vào tranh cãi nội bộ cùng với bất đồng công ty về việc bán lại cổ phần, anh đã nhảy lầu, kết thúc cuộc đời của mình ở tuổi 42.

Trong mắt rất nhiều người, anh G là đại diện cho đối tượng ưu tú chốn công sở được nhiều người trẻ học hỏi và ngưỡng mộ, nhưng một điều ít người biết là, nhóm người ưu tú chốn công sở đang từng bước rơi vào “cái bẫy của sự hào nhoáng”: Không gian của bản thân ngày càng trở nên chật hẹp, thiếu nhận thức về thế giới thực bên ngoài ngoại trừ công việc, thậm chí không có kế hoạch tổng thể để ứng phó với rủi ro.

Đằng sau câu chuyện nhân viên 42 tuổi tự sát: “Cái bẫy của sự hào nhoáng” mà bất kì ai cũng nên lưu tâm để tuổi trung niên không phải hối hận - Ảnh 1.

Hình ảnh nơi anh G đã từng làm việc.

1. Vì sao tài giỏi lại trở thành một lời nguyền?

Nửa cuối năm nay, tôi lần lượt nhận được những trường hợp nhờ tư vấn của rất nhiều quản lý doanh nghiệp khoảng 40 tuổi, thông thường họ có xuất phát điểm rất cao, sự nghiệp cũng phát triển vô cùng suôn sẻ, họ là những cư dân sống ở tầng lớp trên của thành phố, thuộc vào nhóm người có trình độ cao nhất của thành phố: sở hữu hơn hai căn nhà, là trụ cột của doanh nghiệp, hoặc có tiếng tăm trong nghề, hoặc được hưởng khoản lãi từ tài sản mình có, cuộc đời nở mày nở mặt, bình yên hạnh phúc. 

Nếu như không phải công việc mình đang làm buộc phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan, họ sẽ không bao giờ ngờ rằng cuộc đời sự nghiệp của họ lại gặp khủng hoảng. 

Như những người nhờ tư vấn này cảm khái vậy, họ ngày càng nhận ra một điều, vũ khí mà năm đó họ sử dụng để vượt qua khoảng cách tầng lớp, đến nay đã trở thành thủ phạm chính ngăn cản quá trình thay đổi của họ: con đường dẫn đến thành công của họ không phức tạp, đó chính là dựa vào một kỹ năng duy nhất để có được tất cả mọi thứ như ngày hôm nay. 

Bây giờ phải đối mặt với tình trạng sa sút của sự nghiệp, họ không biết bản thân còn có loại năng lực nào khác hay không, cũng không biết ngoại trừ kỹ năng và chức vụ hiện tại, bản thân họ còn có thể làm những việc gì? Mục tiêu cạnh tranh đơn giản và duy nhất đã tạo nên bức tường vô hình ngăn cách họ với thế giới bên ngoài. 

Đa phần nhóm người ưu tú này đều trẻ trung khỏe mạnh, trên dưới 40 tuổi, sau nhiều năm dốc sức làm việc và tích lũy, cuối cùng đã được nếm trải quả ngọt của sự thành đạt, của cải và địa vị đã đạt đến đỉnh cao cuộc đời. 

Hầu hết trong số họ thuộc đời cuối 7x và đời đầu 8x, từ nhỏ đến lớn bất kể ngồi học tại mái trường hay giai đoạn trưởng thành đều có một đặc điểm chung, đó là chỉ có một mục tiêu duy nhất. Khi còn đi học, ai thi được điểm cao, người đó sẽ trở nên nổi bật, được nhận tất cả những thứ tốt nhất, được học vượt cấp, thưởng học bổng, cuộc sống tràn ngập trong hoa tươi và tiếng vỗ tay, sự quan tâm của giáo viên, sự ngưỡng mộ của bè bạn… tất cả đều thuộc về họ. 

Cả giáo viên và phụ huynh đều sẽ bảo bạn rằng, chỉ cần có thành tích học tập tốt, bạn có thể học nghiên cứu sinh cũng có thể làm việc tại một công ty tốt, nhiều công ty đều đang đổ xô tranh giành sinh viên ưu tú. 

Ở trường đại học, mặc dù cũng có các tổ chức như hiệp hội sinh viên cùng với các loại hoạt động khác nhau, nhưng nhìn chung chỉ có duy nhất một mục tiêu, đó chính là học tập thật tốt nâng cao thành tích, không hề đề cập đến phần tự nhận thức về bản thân, đồng thời thiếu sự đào tạo và trải nghiệm các kỹ năng đánh giá đa chiều con người và sự việc. 

Đến khi tốt nghiệp, những người ưu tú trong số họ lao đầu vào nơi gọi là “công ty lớn” hoặc thể chế, trong mắt họ, cái gọi là phát triển sự nghiệp chính là làm việc chăm chỉ trong một công ty, theo sự phát triển và mở rộng của công ty, chức vụ của chính mình sẽ ngày càng cao hơn, tiền lương đương nhiên cũng ngày càng nhiều. 

Đằng sau câu chuyện nhân viên 42 tuổi tự sát: “Cái bẫy của sự hào nhoáng” mà bất kì ai cũng nên lưu tâm để tuổi trung niên không phải hối hận - Ảnh 2.

Nói đến chức vụ công việc, mục tiêu của những nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp mà anh G là đại diện cũng đơn giản và duy nhất. Công ty chia cho họ nhiệm vụ nghiên cứu và phát triển cụ thể, những người này có thể hoàn thành một cách suôn sẻ nhờ chuyên môn kỹ thuật, còn những năng lực khác ngoài chuyên môn kỹ thuật ra hầu như đều không được dùng đến, bao gồm tố chất, nguồn lực, các mối quan hệ xã hội, kỹ năng giao tiếp và điều phối… 

Theo thời gian, họ sử dụng kỹ năng duy nhất của mình cộng với những năm tháng vùi đầu miệt mài, trùng hợp bắt kịp xu thế phát triển nào đó của thành phố, thành công trong việc bước lên tầng lớp khác, trở thành một trong số ít nhân tài ưu tú đứng đầu một lĩnh vực nào đó. 

Tuy nhiên, họ vẫn có một sai lầm, đó chính là kỹ năng quá ít, họ sinh hoạt và làm việc cả ngày trong một vòng tròn tương đối khép kín, điểm tích lũy nguồn lực và các mối quan hệ nằm ngoài kỹ năng gần như bằng không. Có lẽ bạn sẽ hỏi: tại sao họ không xây dựng thêm cho mình một “khả năng ít người có”, cũng chính là “năng lực cạnh tranh quan trọng nhất” mà người ta thường hay nói đến? 

Trên thực tế công ty không hy vọng bất kì ai trở nên không thể thay thế. 

Đối với cá nhân, nếu như có thể trở thành một người không ai thay thế đương nhiên là một kết quả lí tưởng nhất, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, đứng trên quan điểm lợi ích của công ty hoặc tổ chức, họ không hy vọng bất kì nhân viên nào trở nên không thể thay thế.

Đặc biệt đối với những công ty lớn, cái gọi là chuẩn mực, chính là vận dụng những quy định và hệ thống để đảm bảo các công việc được thực hiện bình thường, mà nguyên nhân công ty lập ra hằng hà sa số các quy định từ lớn đến nhỏ nhặt, chính là vì để đạt được một mục đích, đó chính là ngăn chặn bất kỳ nhân viên nào nắm vững nguồn lực quan trọng và khách hàng chủ chốt, ngăn cản họ trở nên “khan hiếm” để giảm thiểu rủi ro của công ty, phòng trường hợp quá phụ thuộc vào một nhân viên nào đó dẫn đến đến lượt nhân viên muốn thương lượng chuyện tăng lương khiến công ty rơi vào tình cảnh bị động. 

Từ góc độ này mà nói, giữa việc phát triển của cá nhân và lợi ích của công ty mãi mãi tồn tại một mâu thuẫn không cách nào thỏa hiệp. Đây là một trong những nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tranh cãi nội bộ trong công ty, và cũng là thuật cân bằng quyền lực của người xưa được thể hiện cụ thể tại nơi làm việc: vừa dụng người, vừa ngăn chặn sự bành trướng quyền lực của họ. 

Do đó nếu một người muốn thực hiện lí tưởng cá nhân bằng cách phấn đấu tại nơi làm việc, có thể nói là khó khăn trùng trùng, đúng hơn thì thành công này là kết quả của nhiều yếu tố kết hợp lại với nhau, bao gồm các mối quan hệ, tác phong, bố cục làm việc, cách tư duy, thậm chí là vận may… đều nằm trong số đó. 

2. Vô cùng lạc quan về tương lai, không có kế hoạch tổng thể để ứng phó rủi ro

Đằng sau câu chuyện nhân viên 42 tuổi tự sát: “Cái bẫy của sự hào nhoáng” mà bất kì ai cũng nên lưu tâm để tuổi trung niên không phải hối hận - Ảnh 3.

Anh G là trụ cột kinh tế duy nhất của gia đình, chỉ có một nguồn thu nhập duy nhất, vợ của anh làm nội trợ, hơn nữa họ còn có hai đứa con. Bố cục gia đình như vậy chắc chắn sẽ tồn tại rủi ro rất cao, một khi công việc này của anh G xảy ra sơ xuất, nền kinh tế của cả gia đình sẽ sụp đổ ngay lập tức. 

Ngày 1 tháng 12, bên nhân sự tìm anh G để nói chuyện, đưa ra phương án đền bù và thảo luận về việc mua lại cổ phần; ngày 10 tháng 12, hai bên xảy ra tranh chấp, anh G nhảy lầu tự tử. Từ đây không khó để chúng ta nhận ra hai mẩu thông tin, đó chính là: 

1. Anh G rất nhạy cảm với tiền bạc; 

2. Ngoại trừ công việc của mình, anh G biết rất ít về thế giới ngoài kia. 

Nguyên nhân của thông tin đầu tiên, có thể là do sự sắp xếp tài chính trong gia đình, chẳng hạn như chi tiêu nhiều, dành dụm ít, vì vậy về phương án mua lại cổ phần với giá thấp, chúng ta có thể tưởng tượng cảm xúc kịch liệt của anh khi đó, dẫn đến tình huống không kịp bình tĩnh suy nghĩ. 

Với thông tin thứ hai, trên thực tế, việc công ty mua lại cổ phần với giá cực thấp là hoàn toàn không có tác dụng nếu anh G biết sử dụng pháp luật để bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của mình. 

Tại sao anh G lại gặp “lỗi thông tin” ở đây? Điều này không phải là không liên quan đến môi trường làm việc của anh. 

Từ những trường hợp tư vấn do tôi phụ trách, dân văn phòng làm việc trên 10 năm tại doanh nghiệp lớn thường có một điểm chung, đó chính là tư duy ngày càng nông cạn, nhận thức ngày càng hạn hẹp: họ hoàn toàn không biết những gì đang xảy ra bên ngoài, sau khi đã làm lâu, làm đến quen thuộc với chức vụ này, họ chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó xảy ra biến cố, mình còn có thể làm gì? 

Làm thế nào để xây dựng mạng lưới an toàn tài chính của riêng mình, cũng như làm thế nào mới không dẫn đến hậu quả tai hại trong trường hợp công việc toàn thời gian có thể biến mất bất cứ lúc nào, có lẽ đây là hai vấn đề lớn mà câu chuyện trên mang đến cho chúng ta. 

3. Lên kế hoạch tổng thể cho tương lai của mình

Đằng sau câu chuyện nhân viên 42 tuổi tự sát: “Cái bẫy của sự hào nhoáng” mà bất kì ai cũng nên lưu tâm để tuổi trung niên không phải hối hận - Ảnh 4.

Với những thay đổi và phát triển của thời đại, rõ ràng tập trung hết sức lực và thời gian vào một kỹ năng duy nhất là một việc vô cùng nguy hiểm. Chỉ dựa vào một nguồn thu nhập thôi thì rất có thể bạn sẽ phải đối mặt với một tương lai đáng lo ngại, đó chính là một ngày nào đó, nguồn thu nhập này của bạn bỗng nhiên sa sút thậm chí dừng lại, do đó, cách ứng phó tốt nhất chính là lập kế hoạch vào thời kì công việc toàn thời gian đang phát triển mạnh mẽ, mà không phải đợi đến khi điều bất trắc xảy ra mới đắn đo suy nghĩ. 

Thứ nhất: Lợi nhuận lớn nhất là mục tiêu hàng đầu mà mọi công ty đều theo đuổi. Dù là những người hiện tại trẻ trung khỏe mạnh không phải lo lắng về thất nghiệp hay nuôi sống gia đình cũng sẽ phải đối mặt với các mức độ khác nhau của sự không chắc chắn về mặt tài chính, đây không chỉ là mối lo âu của một vài người. 

Như Kimberly Palmer đã từng nói: sự không chắc chắn về tài chính không là điều gì khác, mà chính là bản chất của cuộc sống trong môi trường kinh tế hiện nay. 

Thứ hai: Tôi đã từng tiến hành thống kê và phân tích các trường hợp tư vấn trong vài năm qua và nhận ra rằng hầu hết mọi người bắt đầu từ tuổi trung niên thì thu nhập không còn tăng trưởng nữa (trung bình trên dưới 35 tuổi ở nữ và trung bình trên dưới 40 tuổi ở nam). 

Từ góc độ của tâm lý học phát triển, giai đoạn ngoài 20 tuổi của một người là thời kì học tập có hiệu quả, vào khoảng tuổi 40 họ sẽ dần trưởng thành về mọi mặt, cũng là lúc dễ dàng tạo ra thành quả nhất, nhưng đến thời điểm đó các doanh nghiệp lại có xu hướng “thu hoạch” những nhân viên trung niên này, đặc biệt là những nhân viên chỉ giỏi duy nhất một kỹ năng, bởi vì nhân viên ở độ tuổi này đã phát huy giá trị của kỹ năng đó đến mức tối đa, càng về sau chi phí cho họ càng cao, trong khi sức sáng tạo và niềm hăng say của người trung niên không còn nữa, khiến lợi ích của doanh nghiệp giảm dần. 

Thứ ba: Toàn xã hội đang gửi những tín hiệu không thân thiện cho những người trung niên. 

“Ngán ngẩm dân trung niên”, “cốc giữ nhiệt” và còn những văn hóa thịnh hành khác, thực chất là cả xã hội đang giúp đỡ chủ nghĩa thanh niên đánh đổ tập thể người trung niên, họ chĩa thẳng mũi dao vào những người trung niên đã từng cống hiến cho công ty. Ngày càng có nhiều sự thật đã gióng lên từng hồi chuông cảnh báo cho chúng ta, đó chính là: Một người làm việc cả đời cho một công ty, ngày càng không còn ý nghĩa thực tiễn. 

Nếu như thật sự muốn trách móc, thì chỉ có thể trách sự hiền lành trung hậu và ngu ngốc của thế hệ này. Tại thời kì đỉnh cao sự nghiệp, họ chưa bao giờ nghĩ đến việc tích lũy một nguồn lực cho chính mình. Chi phí nhà đất cao, đồ vật tăng giá, kinh tế bất ổn, công thương nghiệp suy yếu, những tháng ngày như vậy không phải dễ dàng mà trải qua, đặc biệt là ở các thành phố lớn. 

Cho dù là những nhân viên ưu tú như anh G, họ chẳng qua chỉ khoác lên một bộ cánh đẹp đẽ khiến mọi người ngưỡng mộ, khi bạn vén nó ra thì sẽ nhận thấy, tuy rằng thông qua nỗ lực họ đã thoát khỏi việc phải lao động vất vả của tầng lớp cấp thấp, nhưng họ vẫn có nguy cơ bị đánh đổ, vừa không để ý thì sẽ bị thời đại bỏ rơi một cách không thương tiếc.

Đằng sau câu chuyện nhân viên 42 tuổi tự sát: “Cái bẫy của sự hào nhoáng” mà bất kì ai cũng nên lưu tâm để tuổi trung niên không phải hối hận - Ảnh 5.

Thứ tư: Nhanh chóng tạo ra một hình thức làm việc mới.

Theo hình thức truyền thống, việc phát triển tại nơi làm việc của chúng ta gắn liền với việc tiếp xúc doanh nghiệp nhiều hơn là gặp mặt trực tiếp khách hàng. Chúng ta dựa vào kỹ năng của mình để tạo ra giá trị cho công ty. 

Với hình thức này, thu nhập và sự thăng tiến của cá nhân chịu ảnh hưởng bởi những quy định và các yếu tố khác nhau, khiến bạn khó có thể tích luỹ nguồn lực cá nhân thông qua công ty, điều này cũng có nghĩa là, chúng ta không cách nào kiểm soát được số phận của chính mình, từ đó dễ rơi vào tình cảnh bị động. 

Muốn giải quyết hoàn toàn vấn đề này, đòi hỏi chúng ta phải can đảm để phá vỡ hình thức làm việc, hoặc từ nền tảng của hình thức đó, tạo ra phương thức “tự thuê”: trực tiếp bán cho khách hàng những kỹ năng sở trường của mình. 

Ví dụ như việc bạn tạo một trang web đọc truyện online thu hút mọi người trả phí để đọc, dựng quầy bán hàng, về bản chất hai việc này không có sự khác biệt, chỉ có điều hoàn cảnh, công cụ, cách làm… sẽ khác nhau. Trên thực tế, cách thức làm việc với khách hàng này sẽ dễ dàng kiểm soát hơn, nếu dịch vụ hoặc sản phẩm mà bạn cung cấp có chất lượng tốt, bạn sẽ tích lũy được một số lượng khách hàng trung thành, họ sẽ trở thành một trong những nguồn lực của bạn, thu nhập cao hơn thù lao khi tăng ca là chuyện đương nhiên. 

Đối với nhiều nhân viên ưu tú mà nói, ban đầu họ vốn dĩ chỉ một lòng muốn leo đến vị trí cao nhất, nhưng đứng trước một cuộc sống và nơi làm việc có nhiều biến đổi, mọi thứ đều khiến cách nhìn nhận giá trị, phương thức sinh tồn và phát triển của họ trở nên khác đi. 

Vả lại, một số môi trường làm việc lại khiến chúng ta thất vọng lần này đến lần khác, trong mắt của nhiều công ty, con người như một cỗ máy, sử dụng xong rồi thì sẽ vứt đi. Khác với máy móc khô khan, con người có những xúc cảm của riêng mình, “cá thể” không chỉ là một cách gọi, đằng sau họ là những chuyện buồn vui ly hợp của một gia đình. 

Đừng nói rằng bạn sẽ không đến tuổi trung niên. Các câu chuyện về cắt giảm, sa thải vẫn thường xuất hiện trên mặt báo, không bao giờ có cái kết đẹp nếu bạn muốn làm việc suốt đời cho một công ty. 

Dưới nền kinh tế mới, chúng ta cần phải tích cực sáng tạo một cuộc đời sự nghiệp đa dạng hơn, sáng tạo ra nhiều phương thức kiếm tiền, nếu không thì một ngày nào đó bạn hay tôi sẽ rơi vào tình cảnh bị động và bất lực, như câu miêu tả sau: Khi đá vụn thi nhau không ngừng rơi thẳng xuống, sống tạm bợ còn khó, nên trốn vào đâu, bản thân hoàn toàn không biết.



Tu An


Theo Trí Thức Trẻ

Cựu Tổng thống Mỹ Barack Obama cũng rất đồng tình với kết quả nghiên cứu trên, bằng chứng là ông đã giúp cố vấn thân cận của mình nhận ra tầm quan trọng của hôn nhân. Ngày làm việc cuối cùng với ông Obama năm 2015, Dan Pfeiffer đã cùng Cựu Tổng thống bàn luận về kế hoạch đi du lịch và kết hôn với bạn gái của anh là cô Howli Ledbetter. Hai người gặp nhau khi vào làm việc cho gia đình Cựu Tổng thống.

Ông Obama hỏi: “Cả hai đã chắc chắn quyết định chuyển đến sống chung một nhà phải không?”. Khi Pfeiffer trả lời “Đúng vậy”, ông Obama đã dặn dò rằng hãy nhớ kĩ điều gì là quan trọng nhất trong một mối quan hệ và những điều không được phép làm để có thể giữ tình cảm ấy lâu bền nhất,

“Thật là tốt khi những lời từ Tổng thống càng khiến tôi tin vào bản thân hơn và tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn khi cô ấy quyết định cưới tôi”, Pfeiffer chia sẻ thêm.

Ông Obama nói với Pfeiffer rằng lời khuyên về cuộc sống hôn nhân mà ông đưa cho mọi người bao gồm có 3 câu hỏi để xem người đó có thực sự là người mình muốn nắm tay suốt cuộc đời hay không.

Barack Obama: Muốn biết người ấy có phải định mệnh cả đời không, hãy hỏi đối phương 3 câu này - Ảnh 1.

“Cô ấy có thú vị hay không?”

Pfeiffer nhớ lại câu hỏi của Cựu Tổng thống: “Cô ấy có phải là người bạn cảm thấy thú vị không?”. Bởi lẽ, thời gian bạn ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn so với tất cả những người khác trong cả cuộc đời bạn, và chẳng có gì là quan trọng hơn việc bạn muốn nghe cô ấy tâm sự cả.

“Cô ấy có hài hước không?”

Ông Obama nhắc nhớ Pfeiffer rằng việc chia sẻ sự hài hước của mình với đối phương rất quan trọng. Ông hỏi: “Cô ấy đã bao giờ khiến bạn cười chưa?”.

“Cô ấy sẽ là một người mẹ tốt chứ?”

“Tôi không biết thực sự bạn muốn có trẻ em trong nhà hay không nhưng nếu bạn muốn như vậy, liệu bạn đã từng nghĩ rằng cô ấy sẽ là một người mẹ tốt hay chưa?”, ông Obama khuyên Pfeiffer nên dành nhiều thời gian hơn để suy nghĩ về chuyện tương lai.    

Trong cuộc trò chuyện với Cựu Tổng thống ấy, Pfeiffer đã nói thật với Obama rằng: “Howli vô cùng thú vị và hài hước hơn cả tôi. Và tôi chắc chắn cô ấy sẽ là một người mẹ phi thường.”

“Anh là một người đàn ông may mắn đấy”, Obama đáp lại. Sau đó 1 năm, Pfeiffer và Ledbetter đã làm đám cưới và sống chung dưới một mái nhà.

Barack Obama: Muốn biết người ấy có phải định mệnh cả đời không, hãy hỏi đối phương 3 câu này - Ảnh 2.

Với ông Obama, nếu không có bà Michelle thì chắc chắn ông khó có thể mà thành công như bây giờ, không chỉ trong lĩnh vực chính trị mà còn trong cuộc sống cá nhân. Ông đã thừa nhận như vậy rất nhiều lần trên truyền thông. 

Vào một ngày tháng 1 năm 2017, ông Obama đã gửi tin nhắn cho vợ mình: “Gửi Michelle LaVaughn Robinson thân yêu sống ở vùng phía Nam, trong suốt 25 năm qua, em không chỉ là vợ của anh và mẹ của các con anh, em còn là tri kỉ của anh. Nhờ có em mà Nhà Trắng thuộc quyền sở hữu của tất cả mọi người.”

Ngoài Obama, những người cực kỳ thành công khác như Warren Buffett, Sheryl Sandberg và Mark Zuckerberg cũng có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc khiến người khác phải ngưỡng mộ.

“Tôi chỉ có thể nói với bản thân mình rằng: Vợ tôi đã khiến cho tôi trở thành một người tốt hơn trong cả cuộc sống riêng lẫn công việc”, Pfeiffer chia sẻ, “Tôi thích nghĩ rằng chúng tôi đã học được rất nhiều điều kể từ khi làm việc cho vợ chồng Cựu Tổng thống Barack Obama và bà Michelle trong nhiều năm.”



Kiều Mơ


Theo Trí Thức Trẻ/CNBC

Thế giới của chúng ta đang thay đổi với tốc độ nhanh hơn bao giờ hết. Để có thể bắt kịp, chúng ta phải liên tục thích ứng với công nghệ mới và các ngành công nghiệp không ngừng thay đổi.

Với 8 bước dưới đây, bạn sẽ phát triển được tư duy sáng tạo và từ đó đạt được sự tín nhiệm của cả cấp trên cũng như các đồng nghiệp:

1. Thay đổi thói quen cũ

Nếu bạn cảm thấy mình đang trải qua những ngày thật nhàm chán và đơn điệu, tốt hơn hết bạn nên tìm kiếm những ý tưởng mới để có thể thay đổi thói quen hiện tại và thoát khỏi vùng an toàn của bản thân.

Tự tạo sự hứng khởi bằng cách tập thể dục vào một thời điểm khác hoặc thử thay đổi bữa ăn trưa; Di chuyển bàn làm việc đến một vị trí khác hoặc thay đổi không gian làm việc cá nhân.

Bất kỳ thay đổi nào trong số những thay đổi này cũng sẽ giúp bạn có thêm năng lượng và nảy sinh nhiều ý tưởng mới mẻ.

2. Lắng nghe và quan tâm đến người khác

Khi bạn thể hiện sự quan tâm của mình đến đồng nghiệp và lắng nghe ý tưởng, suy nghĩ của họ, mọi người sẽ tin tưởng bạn nhiều hơn.

8 cách giúp bạn tăng cường khả năng tư duy sáng tạo tại công ty để có bước tiến vượt bậc trong sự nghiệp - Ảnh 1.

Những nhà lãnh đạo biết lắng nghe là những người có thể tạo ra các mối quan hệ đáng tin cậy và từ đó có được lòng trung thành của nhân viên. Họ biết những sở thích và mối quan tâm của nhân viên bởi họ thực sự lắng nghe cấp dưới của mình một cách thật lòng.

Thảo luận ý tưởng với đồng nghiệp không chỉ giúp bạn rèn luyện tư duy sáng tạo, mà còn giúp thiết lập một môi trường làm việc năng động.

3. Tìm người cố vấn/nhà phê bình giỏi

Nếu bạn muốn công việc sáng tạo của mình cải thiện, thì bạn cần phải tìm một người cố vấn hoặc nhà phê bình giỏi. Đó là người có thể cung cấp cho bạn những phản hồi tích cực và giúp bạn tiến bộ không ngừng.

Khi công việc của bạn dần được cải thiện, tức khắc bạn sẽ có được sự tôn trọng từ những đồng nghiệp trong công ty.

Bất kỳ công việc sáng tạo nào cũng cần có những bản nháp trước khi thực hiện một cách chính thức. Do đó, bạn có thể sử dụng kiến thức của người cố vấn để áp dụng vào bản nháp đầu tiên. Có một người cố vấn hoàn hảo, bạn sẽ luôn tìm được cách để cải thiện công việc của mình một cách liên tục.

4. Hãy thành thật với bản thân và với người khác

Hành động không trung thực là một trong những con đường nhanh nhất khiến bạn mất uy tín của mình. Chính vì thế, hãy luôn trung thực với những người xung quanh và với chính bạn.

Nếu đồng nghiệp cảm thấy có thể đặt lòng tin ở bạn, thì họ sẽ làm việc với bạn một cách ăn ý và hiệu quả. Trung thực là nền tảng vững chắc để xây dựng một môi trường làm việc thành công.

Trong quá trình sáng tạo, điều quan trọng là phải trung thực với chính mình. Khi có những ý tưởng mới lạ, bạn rất dễ hành động nhất thời và bộc phát. Tuy nhiên bạn sẽ cần phải học cách trung thực với chính mình để biết rằng: điều gì là có thể và không thể.

5. Sử dụng khiếu hài hước

Nếu là một nhà lãnh đạo, bạn luôn muốn cấp dưới của mình cảm thấy thoải mái khi được sáng tạo và sẵn sàng tiếp thu cái mới. Hài hước đã được chứng minh là nó có thể giúp mọi người thư giãn, cảm thấy sẵn sàng thực hiện những ý tưởng mới cũng như nuôi dưỡng sự sáng tạo.

Để cải thiện độ tin cậy của bản thân và giúp người khác có được sự tự tin trong tư duy sáng tạo, hãy sử dụng khiếu hài hước của mình một cách thích hợp tại nơi làm việc.

6. Hãy liên tục học những điều mới

Các nhà lãnh đạo hàng đầu trên thế giới như Bill Gates, Oprah Winfrey và Mark Zuckerburg đã nói rằng họ dành ít nhất năm giờ mỗi tuần để học những điều mới.

8 cách giúp bạn tăng cường khả năng tư duy sáng tạo tại công ty để có bước tiến vượt bậc trong sự nghiệp - Ảnh 2.

Họ đam mê phát triển trí tuệ của bản thân và tìm hiểu về mọi thứ từ vật lý hạt nhân đến chính trị. Khi tìm hiểu về các chủ đề khác nhau, họ luôn tìm cách áp dụng những gì họ đã học được cho ngành ngề kinh doanh của mình.

Bắt đầu cuộc hành trình giáo dục của riêng bạn ngay hôm nay bằng cách tìm một số sách bạn muốn đọc hoặc tìm các bài viết chất lượng cao trực tuyến theo từng chủ đề. Trong quá trình học hỏi những điều mới, hãy tìm cách áp dụng những kiến thức đó vào công việc của mình. Liệu bạn có biết rằng những kiến thức về thiên văn học có thể giúp bạn cải thiện khả năng tiếp thị không?

7. Trải nghiệm tất cả

Steve Jobs đã từng nói rằng sự sáng tạo đến từ kinh nghiệm. Bạn càng có nhiều kinh nghiệm, bạn càng dễ dàng tìm được các giải pháp.

Cố gắng trải nghiệm càng nhiều thứ càng tốt. Không nhất thiết bạn phải có những chuyến đi lớn đến các địa điểm nổi tiếng trên thế giới để có thêm kinh nghiệm; Chỉ cần gặp gỡ những người mới và thử những điều mới mẻ, nó sẽ mang đến cho bạn nhiều kinh nghiệm hơn để xây dựng các kỹ năng sáng tạo.

8. Nhận quyền sở hữu

Nhận trách nhiệm sẽ nuôi dưỡng tư duy sáng tạo của bạn, bởi vì khi đó bạn biết rằng người khác sẽ theo dõi công việc của bạn và biết: liệu bạn đã làm tốt hay không.

Sự sáng tạo hoạt động tốt nhất là khi nó chịu dưới áp lực nào đó, vì vậy hãy coi trọng các dự án của bạn bằng cách chịu trách nhiệm đối với chúng. Đồng nghiệp của bạn sẽ tôn trọng bạn nhiều hơn khi bạn sở hữu các dự án công việc của mình, ngay cả khi nhận được kết quả không mong đợi.

Bằng cách tạo ra một nơi làm việc thân thiện, không chỉ tư duy sáng tạo của bạn mà cả những người xung quanh cũng được cải thiện. Với môi trường làm việc có sự tôn trọng lẫn nhau, một ý tưởng có thể phát triển thành một chiến lược hoàn toàn mới mẻ và độc đáo.

Tư duy sáng tạo và khả năng lãnh đạo là những kỹ năng hàng đầu mà nhà tuyển dụng đang tìm kiếm. Bắt đầu áp dụng 8 bước này trong công việc và bạn sẽ nhận được kết quả tích cực sớm thôi!



Theo Anh Thơ


Nhịp sống kinh tế/Life Hack

01

Chắc hẳn trong cuộc sống, mỗi người chúng ta đều đã từng trải qua một hoặc vài lần những trải nghiệm như đang “đánh giặc” vậy.

Chẳng hạn khi xe bus đang dần dần rời bến, mà bạn thì đã sắp trễ giờ làm. Lúc này việc bạn cần làm nhất chính là cố gắng hết sức chạy thật nhanh đuổi theo chiếc xe, đập vào cửa kính và nhờ bác tài xế mở cửa giúp. Còn bác tài xế chỉ nhìn bạn bằng ánh mắt lạnh nhạt và chầm chậm mở cửa. Khi bước lên xe bạn mới phát hiện ra trên xe đã đứng chật kín người, không còn ghế ngồi.

Hoặc khi thời gian quẹt thẻ sắp đến rồi, Mà bạn thì chưa kịp mua bữa sáng, nên chỉ đành vuốt bụng mà tự an ủi mình: “Coi như là giảm cân vậy!”

Hẹn bạn bè 7 giờ gặp mặt, nhưng vì trên đường bị kẹt xe, thế là đến tối cũng chưa đến kịp, khiến cho cuộc hẹn vui vẻ trở nên lạnh nhạt vì sự chậm trễ của bạn.

Chúng ta luôn mong đợi một cuộc sống nề nếp và tốt đẹp, nhưng chính chúng ta lại là người khiến nó trở nên lộn xộn.

Có một câu nói như sau: “Việc gì có chuẩn bị thì nên, không có chuẩn bị thì hỏng.” Quả nhiên rất đúng. Dù làm bất cứ việc gì, cho dù bạn chỉ chuẩn bị trước 5 phút đi nữa, cuộc sống của bạn sẽ trở nên khác hẳn.

Cho rằng bây giờ chậm 5 phút chẳng sao nhưng đến khi cả đời chậm hơn người khác thì đừng ôm hận oán trách số phận! - Ảnh 1.

02

Cách đây không lâu, ở một công ty này nọ, trong lúc điều chỉnh nhân sự, có 2 người ở công ty đó đã đứng ra tranh chức quản lý. Cả hai người họ đều có vẻ ngoài đẹp, nhân phẩm tốt, trình độ học vấn cao và kinh nghiệm làm việc lâu năm. Lúc đầu, ông chủ cũng rất bối rối vì không biết nên chọn ai mới tốt. Nhưng cuối cùng, ông ấy đã chọn người thứ hai.

Khi đó mọi người đều rất thắc mắc, đặc biệt là ứng viên thứ nhất. Vì không cam lòng, cô ấy đã đi hỏi ông chủ tại sao lại quyết định như vậy. Lúc này ông chủ mới lấy ra một tấm thẻ nhân viên đặt trước mặt cô ấy và giải thích.

Ban đầu, bởi vì đề phòng mỗi nhân viên gặp sự cố bất ngờ, công ty đã cho phép mỗi nhân viên có quyền đến trễ 5 phút. Nói cách khác, thời gian bắt đầu làm việc mỗi ngày là 9 giờ, nhưng nếu bạn đến lúc 9 giờ 5 phút cũng không tính là trễ.

Trong khi người thứ nhất lúc nào cũng quẹt thẻ lúc 9 giờ 5 phút thì người thứ hai lúc nào cũng đi làm lúc 8 giờ 55 phút.

Người thứ hai dùng 5 phút đến sớm hơn đó để chuẩn bị trước công việc trong ngày: mở máy tính, lau dọn bàn làm việc, kiểm tra lịch trình hôm nay, suy nghĩ trước về các công việc chính cần làm… Mà người thứ nhất thì lúc nào cũng vội vàng, gấp gáp, có đôi khi còn dùng thời gian làm việc để ăn sáng, đợi đến lúc chính thức bắt đầu làm việc không biết là lúc nào nữa.

Một vị giáo sư dẫn học trò của mình đi tiến hành khảo sát thực tế và ông đã thu về được kết quả như sau: “Những người đi làm sớm sẽ dễ dàng gây ấn tượng tốt trong mắt ông chủ hơn những người khác.” Bởi vì theo quan điểm của những người sếp, những nhân viên như vậy là những người chăm chỉ, nỗ lực, có tính kỷ luật cao và có tinh thần cầu tiến.

Cuối cùng, người thứ hai có được công việc tốt với mức lương cao, còn người thứ nhất phải xin nghỉ việc. Đây chỉ mới là đến sớm 5 phút mà đã có sự khác biệt rõ rệt như vậy trong cuộc sống giữa hai người.

Cho rằng bây giờ chậm 5 phút chẳng sao nhưng đến khi cả đời chậm hơn người khác thì đừng ôm hận oán trách số phận! - Ảnh 2.

03

Những người luôn đến sớm, luôn chuẩn bị trước 5 phút thường rất thuận lợi trong công việc và đời sống. Bởi vì một nguyên nhân quan trọng hơn nữa, gọi là “lợi thế tâm lý”. Chúng có thể được thiết lập một cách vô hình mà ngay cả bản thân họ cũng không phát hiện ra.

Giống như tình huống này, có lẽ mọi người đều từng trải qua, khi chúng ta đến trễ trong một cuộc hẹn hay hội họp với bạn bè. Khi đó chắc chắn sẽ có người phạt bạn tự uống trước 3 ly rượu, dù bạn không thích uống rượu đi nữa nhưng bởi vì áy náy, bạn sẽ không từ chối, bởi vì bạn sợ thiếu nợ người khác.

Tình huống như vậy nếu gặp trong cuộc sống thường ngày, chúng ta sẽ chỉ cười cho qua. Nhưng nếu trong một bối cảnh xã hội trang trọng, nếu ai có tâm lý vững chắc hơn, người đó sẽ có lợi hơn nhiều.

Ví dụ, nếu bạn có thể đến sớm trước 5 phút trong cuộc hẹn với đối tác làm ăn, bạn có thể làm được rất nhiều thứ: tìm hiểu tình hình, môi trường xung quanh, chọn một vị trí ngồi phù hợp, chọn món ăn phù hợp với sở thích của cả hai, nghĩ xem khi gặp mặt đối phương phải nói cái gì để không lúng túng… Như vậy trong cuộc hẹn, bạn sẽ trở nên bình tĩnh và tự nhiên hơn, còn đối phương vì đến trễ mà áy náy, cho nên nghe theo sự sắp xếp của bạn.

Khi bạn nắm được quyền chủ động trong tay, mọi việc cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Đối với bạn, 5 phút chỉ là một khoảnh khắc nhỏ nhoi, rất nhanh sẽ trôi qua. Nhưng nếu bạn biết nắm bắt 5 phút trước đó để chuẩn bị trước lợi thế cho mình. Nó sẽ khiến bạn trở nên tự tin và dễ dàng hơn trong mọi việc.

Cho rằng bây giờ chậm 5 phút chẳng sao nhưng đến khi cả đời chậm hơn người khác thì đừng ôm hận oán trách số phận! - Ảnh 3.

04

Có một vài người cho rằng, 5 phút quá ngắn, có thể làm được việc gì?

Thực ra bạn sai rồi, chỉ cần dành ra 5 phút chuẩn bị trước, bạn có thể làm được rất nhiều việc đấy.

Dậy sớm 5 phút, có thể dư dả thời gian để pha ly sữa, ăn bữa sáng với hai miếng bánh mì, tâm trạng của bạn sẽ trở nên tốt hơn nhiều.

Đi làm sớm 5 phút, dọn dẹp bàn làm việc, kiểm tra lại lịch trình công việc hôm nay. Như vậy sẽ khiến bạn nắm bắt và giải quyết công việc nhanh hơn. Đến phòng họp trước 5 phút, sắp xếp lại quá trình họp, tự làm cho mình một bản nháp về bài phát biểu sắp đến. Mỗi lần như vậy sẽ khiến bạn trở nên bình tĩnh và tự tin hơn.

Đến địa điểm hẹn trước 5 phút, bạn có thể tránh bị vội vã, hoang mang, cũng có thể đi rửa tay và chỉnh đốn lại trang phục, đầu tóc. Điều này sẽ giúp bạn trở nên thanh lịch hơn trong mắt người khác…

5 phút nghe có vẻ rất ít ỏi nhưng thực chất nó lại rất phi thường.

Có người đã từng nói: “Nếu biết cách sử dụng những thời gian vặt vãnh một cách thông minh, thì dù thời gian đó có ít cỡ nào đi nữa cũng có thể trở nên hoàn mỹ.”

Dù làm bất cứ việc gì, chỉ cần tích lũy 5 phút trước đó để chuẩn bị, cuộc sống của bạn sẽ càng ngày càng trở nên tốt đẹp hơn nhiều.



Thiên Tuyết


Theo Trí Thức Trẻ

– 01 – 

Mười năm trước, tôi tham gia một lần hội họp, ấn tượng sâu sắc nhất chính là một đôi vợ chồng trung niên. Người đàn ông quở trách vợ mình trước mọi người, người phụ nữ uất ức hỏi mình đã làm sai điều gì. Sau đó người đàn ông đưa ra ví dụ với cô ấy: “Rõ ràng đã có một cái túi rồi còn muốn mua một cái lớn hơn, không phải lãng phí sao?”

Người phụ nữ giải thích nói đó là vì có con rồi, mỗi lần dẫn con ra ngoài phải mang theo khá nhiều đồ nên mới mua túi lớn hơn. Người đàn ông tiếp tục nói: “Rõ ràng quần áo đủ mặc rồi còn muốn mua thêm”. Người phụ nữ giải thích rằng “Làm gì có phụ nữ nào không thích mua quần áo chứ, cái em mua đều rất rẻ.”

Người đàn ông lại nói: “Lần trước còn mua bộ mỹ phẩm trang điểm, giờ lại đòi 2 triệu nữa. Tôi đã nói cô ấy không có não mà”. Người phụ nữ uất ức nói: “Người ta còn dùng loại 9, 10 triệu kìa. Em đã rất tiết kiệm rồi, được chưa?” Có một bà dì dường như không vừa lòng người đàn ông quở trách vợ trước mọi người, không nhịn được nói với người phụ nữ: “Cô đó, tự mình đi tìm công việc đi, tự mình kiếm tiền cho bản thân tiêu. Vậy thì cậu ta sẽ không nói cô nữa!”

Kết quả là câu nói này càng thêm kích thích người đàn ông, anh ta lớn tiếng rêu rao: “Tôi đã sớm nói với cô ấy con đã lớn rồi, đi tìm công việc đi. Không cần có thể kiếm được bao nhiêu, tối thiểu sau này có bảo hiểm dưỡng lão này kia. Kết quả nhờ người tìm được công việc ở quầy thu ngân, nhưng làm được dăm bữa nửa tháng thì bỏ, kêu mệt vì phải đứng cả ngày. Sau đó, tôi lại giúp cô ấy tìm công việc thư ký phòng làm việc, nói lãnh đạo không dễ ở cùng, lại bỏ việc.”

Người phụ nữ nói: “Lãnh đạo đó thực sự không tốt, em không muốn nhìn sắc mặt của hắn.”

Người đàn ông không hề nể tình nói: “Đúng vậy, thế này cũng không làm nổi, thế kia cũng không làm được, chỉ biết ăn ngủ nghỉ ở nhà.” 

Lúc đó tôi trẻ tuổi, đơn giản, tràn đầy khát khao với tình yêu hôn nhân, gặp một người đàn ông không giữ mặt mũi cho vợ mình trước mọi người như thế, không nhịn được nói thầm: “Nếu như là tôi, chết cũng không gả cho đàn ông như vậy. Chị gái bên cạnh nói với tôi: “Người đàn ông này thật ra không tệ như thế, điều kiện họ giống nhau, lại phải nuôi con, chịu không nổi vợ tiêu tiền như vậy, anh ấy cũng chỉ càu nhàu. Nếu như anh ấy thật sự rất tệ thì đã trực tiếp giữ thẻ rồi. Rất nhiều người phụ nữ không bằng lòng chịu khổ từ xã hội thì sẽ chịu khổ từ hôn nhân.”

Từ phiên đấu giá khốc liệt của cuộc đời, nhận ra: Không muốn chịu khổ từ việc phấn đấu thì bạn sẽ phải ôm trái đắng trong hôn nhân, sự nghiệp - Ảnh 1.

– 02 – 

Trong những gì trải qua sau đó, tôi càng tán đồng câu nói này. Trong facebook có độc giả thường để lại bình luận cho tôi vào đêm khuya. Thời gian lâu rồi, tôi cơ bản cũng chắp vá, nối ghép được câu chuyện của cô ấy. Cô ấy tên là Ngữ Lâm. Năm Ngữ Lâm 20 tuổi, được người khác giới thiệu quen ông xã hiện tại. Nửa năm sau, hai người nhận giấy chứng nhận kết hôn. Năm thứ hai, con trai ra đời. Sau khi đứa trẻ ra đời, Ngữ Lâm càng ở nhà cùng bà chăm con. Lúc đầu, chồng đối với cô ấy cũng ổn, dần dần thì không thuận mắt với cô ấy nữa. 

Bây giờ, đứa trẻ 5 tuổi rồi, chồng đối với cô ấy càng lúc càng tệ. Mỗi lần hỏi anh ấy đòi phí sinh hoạt đều là vẻ mặt khó chịu. Mua đồ gì cũng bị quở trách, lúc gặp phải tâm trạng chồng không tốt thì “chửi mát” cũng là chuyện thường xảy ra. Cô ấy cảm thấy thật sự uất ức, hỏi tôi phải làm sao? 

Nói thực, tôi rất không hiểu cô ấy, nói đứa con đã 5 tuổi rồi, sớm đã lên vườn trẻ rồi. Bình thường để bà giúp đưa đón, tự mình ra ngoài tìm công việc, hoàn cảnh trước mắt không phải giải quyết rồi sao? Cần gì cứ mỗi lần để lại bình luận thổ lộ tâm sự với tôi?

Tôi nói cách nghĩ của mình với cô ấy, cô ấy nói lúc đầu cô ấy muốn bên cạnh con đến lớn, sợ con được người già chăm sẽ nhiều tật bệnh nên không đi làm. Sau khi con 3 tuổi đã lên vườn trẻ nhưng bây giờ công việc không dễ tìm, có cái cách nhà quá xa, có cái theo thời gian xảy ra xung đột, còn có cái đãi ngộ không tốt nên vẫn không tìm được việc thích hợp.  

Đây là điểm thứ hai tôi không tán đồng về cô ấy: Có công việc nào mà vừa mới tìm đã có thể tìm được “thập toàn thập mỹ”? Tranh thủ độc lập kinh tế trước mới phải, sau đó mới từ từ để ý công việc tốt hơn. 

Cô ấy nói không có gì làm sau đó là bởi vì rời xã hội quá lâu, có chút tách rời không ăn khớp, lãnh đạo yêu cầu lại cao, làm không tốt thì bị răn bảo nên không chịu nổi mà về nhà luôn. Trong lòng tôi nghĩ: “Có lẽ sắc mặt lãnh đạo không dễ coi nhưng về nhà thì sắc mặt của chồng lại dễ coi sao?” E là chỉ có hơn chứ không kém đâu!

Từ phiên đấu giá khốc liệt của cuộc đời, nhận ra: Không muốn chịu khổ từ việc phấn đấu thì bạn sẽ phải ôm trái đắng trong hôn nhân, sự nghiệp - Ảnh 2.

– 03 –

Những năm này, tôi tiếp xúc qua quá nhiều phụ nữ hôn nhân không hạnh phúc. Người thì chẳng địa vì gì trong nhà; người thì có chồng quá trớn, lạc lối thành thói quen; người thì bị ức hiếp đến mức khiến người ta khó bề tưởng tượng. Tôi vẫn luôn cảm thán năng lực chịu đựng của họ: Lại có thể ở lại nhiều năm trong hôn nhân như vậy, mặc cho người ta sỉ nhục, ức hiếp, chà đạp mình.

Đương nhiên, họ sẽ có lý do riêng. Là vì con, vì kinh tế các thứ… Nhưng họ lại hiếm khi thật sự dùng hành động thay đổi thứ gì đó. Họ thà ở nhà xem sắc mặt của chồng và mẹ vợ cũng không muốn thật sự nỗ lực đi thay đổi hiện trạng, chỉ đợi bạn bố thí cho “tiên pháp”, thay họ giải quyết những vấn đề này.

Họ thà mỗi tháng tìm chồng đòi tiền, dựa vào tâm trạng đối phương mà qua ngày, cũng không muốn tự hào tự mình đi vẫy vùng tương lai. Họ thà mỗi ngày ôm giận dốc bầu tâm sự mà trải qua cũng không muốn bình tĩnh lại, đi học tập nâng cao bản thân cho tốt. 

Đa số họ sẽ đùn đẩy hoàn cảnh bản thân gặp được cho chủ gia đình, gặp người không tốt, con cái vướng víu cùng với sự khắc nghiệt của hoàn cảnh to lớn mà vấn đề trước nay đều không nhìn thấy ở bản thân mình.

Nghiên cứu nhân tính lâu rồi, cũng dần dần hiểu rõ năng lực thích ứng của con người là vô tận. Hoàn cảnh dù tệ, cuộc sống dù uất ức, thời gian trôi lâu cũng quen thôi. Mà thói quen là thứ khó phá vỡ nhất, cho dù là phá vỡ cuộc sống tệ hại, rất nhiều người cũng thiếu hụt dũng khí. Bởi vì sẽ sinh ra sợ hãi đối với tương lai, thà ngây người bất động tại chỗ, thỉnh thoảng động chạm đến tôn nghiêm và cảm xúc mới ra ngoài oán trách. Sự tình trôi qua thì trở lại cuộc sống như trước.

Có lẽ có người sẽ chất vấn, trước hôn nhân tôi không trốn tránh khó nhọc, tôi cũng làm việc kiếm tiền nhưng tất cả nỗ lực của họ đại khái chính là từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều đổi lấy một suất tiền lương. Mà trước nay chưa từng thật sự suy nghĩ cuộc đời và tương lai của bản thân, cả con đường bị cuộc đời đùn đẩy, tiếp nhận các thứ từ cuộc sống một cách bị động.

Hôn nhân không tốt sẽ âm thầm tiêu hao bạn, nghiền nát bạn và cuối cùng đẩy cuộc đời bạn vào u tối. Nhưng đa số phụ nữ cho là hôn nhân của mình không hạnh phúc là bởi vì không gặp được đúng người nhưng nếu tìm kiếm tỉ mỉ quỹ đạo đời người thì sẽ phát hiện: Cuối cùng bạn gả cho người thế nào thực ra đã định trước từ sớm rồi. Sự định trước này không phải số mệnh, mà là do quỹ đạo của con đường bạn đi quyết định. 

Hôn nhân thực ra cần chú ý thế lực ngang nhau. Thế lực ngang nhau này chưa chắc là của cải hay gia thế, mà là tổng của rất nhiều thứ cùng sự thể hiện của nhân tính. Người đàn ông nhìn xa trông rộng thông thường đều sẽ chọn cô gái tâm trí vượt trội. Những người đàn ông có điều kiện bản thân rất tốt đó có thể phạm vi chọn lựa rất lớn.

Trên đời này, chuyện phú hào cưới người đẹp ngây thơ hiền lành càng lúc càng ít. 

Từng nói qua vấn đề kén vợ kén chồng với một vị doanh nhân, hỏi anh ấy sẽ chọn loại cô gái này không? Doanh nhân cười lớn ha ha: “Đó không phải là motif diễm lệ trong tiểu thuyết ngôn tình sao? Đàn ông có chút vốn trong cuộc sống hiện thực đều sẽ không chọn những phụ nữ như vậy, bởi sợ ảnh hưởng IQ đời sau?” 

Từ phiên đấu giá khốc liệt của cuộc đời, nhận ra: Không muốn chịu khổ từ việc phấn đấu thì bạn sẽ phải ôm trái đắng trong hôn nhân, sự nghiệp - Ảnh 3.

Chúng ta, nếu muốn có cuộc hôn nhân bền vững, ngày càng tốt đẹp, thì chẳng còn cách nào khác ngoài việc nỗ lực phấn đấu, hoàn thiện bản thân ngay từ thời còn son rỗi, trẻ trung. Nếu như bạn sớm siêng năng suy nghĩ, dũng cảm hành động, không ngại thay đổi, có chí vươn lên… thì chắc chắn sẽ tìm được một nửa xứng đáng và có cuộc hôn nhân tốt đẹp, bền vững. 

Vấn đề là, rất nhiều người  hiểu rõ đạo lý này, nhưng với sự trì trệ của bản thân lại chọn lựa sự nhàn hạ trước mắt. Họ không hề biết rằng, tất cả món quà cuộc đời ban tặng đều đấu giá trong âm thầm, bạn không muốn chịu khổ từ phấn đấu thì sẽ chịu khổ từ hôn nhân. Khổ trước hôn nhân không tính là khổ nhưng khổ sau hôn nhân mới là nỗi khổ thật sự.

Hy vọng bạn có thể nghiệm ra đạo lý trong bài viết này và có được cuộc sống hạnh phúc như ý muốn!

* Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả



An Sinh


Theo Trí Thức Trẻ