Tag

gia cát lượng

Browsing

Vào giai đoạn quần hùng tranh bá dưới thời Tam Quốc, mưu lược là yếu tố rất được các bậc quân chủ coi trọng. Bởi họ hiểu rõ một sự thật rằng chỉ có quân lực mạnh là chưa đủ, mà nhất định phải sở hữu sách lược cao minh, mưu sâu kế hiểm mới có thể xưng bá thiên hạ.

Nhắc tới những mưu sĩ nổi danh thời Tam Quốc, nhiều người sẽ nghĩ ngay tới những nhân vật quen thuộc như Gia Cát Lượng, Tư Mã Ý, Bàng Thống… 

Thế nhưng, người được giới sử gia Trung Quốc đánh giá là đệ nhất mưu sĩ Tam Quốc lại không phải là nhân vật nào trong số đó.

Không phải Gia Cát Lượng hay Quách Gia, ai mới thực sự là đệ nhất mưu sĩ thời Tam Quốc? - Ảnh 1.

Ngay tới Ngọa Long, Phượng Sồ vẫn chưa phải là nhân vật có được danh hiệu “đệ nhất mưu sĩ Tam Quốc”. (Tranh minh họa).

Nhân vật sở hữu tài năng “vượt mặt” nhiều mưu sĩ tên tuổi

Gia Cát Lượng là nhà quân sự, chính trị gia nổi tiếng của tập đoàn chính trị Thục Hán thời Tam Quốc. Nói đến tài mưu lược, không thể không nhắc tới Khổng Minh tiên sinh.

Ông cả đời cúc cung tận tụy vì Thục Hán, lưu lại cho đời sau cả một “gia tài” về mưu kế, cũng truyền lại nhiều áng văn bất hủ như “Xuất sư biểu”, “Giới tử thư”… Chỉ tiếc rằng trong chiến dịch Bắc Phạt cuối đời mình, Gia Cát Lượng mắc bệnh qua đời ở tuổi 54.

Năm xưa, dưới trướng Tào Tháo cũng có một nhân tài mưu lược xuất chúng là Quách Gia. Trước kia, mưu sĩ này là thủ hạ của Viên Thiệu, sau đó nương nhờ thế lực của Tào Ngụy và lập được không ít công lao.

Tiếc thay nhân tài đoản mệnh, năm 38 tuổi, Quách Gia mắc bệnh qua đời trong trận đánh dẹp Ô Hoàn. Vị mưu sĩ này vừa mất, đội quân của Tào Tháo cũng không còn hùng mạnh như xưa.

Ngoài ra, những tên tuổi khác như Tư Mã Ý, Bàng Thống… đều đứng trong hàng ngũ đại mưu sĩ thời bấy giờ.

Dù vậy, người được hậu thế đánh giá là đệ nhất mưu sĩ thời Tam Quốc lại không phải ai trong số họ. Nhân vật đủ tài sức để đánh bật tất cả những tên tuổi ấy chính là Giả Hủ.

Không phải Gia Cát Lượng hay Quách Gia, ai mới thực sự là đệ nhất mưu sĩ thời Tam Quốc? - Ảnh 2.

Giả Hủ chính là mưu sĩ “vượt mặt” nhiều quân sư tên tuổi thời Tam Quốc. (Tranh minh họa).

Giả Hủ (147 – 224), người Cam Túc (Trung Quốc), là mưu sĩ nổi tiếng thời Tam Quốc, từng đảm nhiệm chức vụ quân sư thân cận của Tào Tháo.

Trước khi gia nhập vào tập đoàn chính trị Tào Ngụy, ông từng phụng sự dưới trướng của những nhân vật như Đổng Trác, Lý Thôi và Trương Tú. Dù vậy, ông vẫn được Tào Tháo rất mực tin tưởng khi đầu quân giúp sức cho gia tộc họ Tào.

Sau khi Tào Tháo qua đời, Giả Hủ tiếp tục phụng sự những người kế nghiệp của Tào Ngụy sau này.

Khi còn trẻ, Giả Hủ đã sở hữu học vấn nổi trội, tiếc rằng “người đời chẳng ai biết đến” thực tài của ông, chỉ có một nhân sĩ tên Diêm Trung là người đầu tiên nhìn ra cái tài của nhân vật này.

Sau này, cơ duyên đưa đẩy ông bước lên vũ đài chính trị vào thời buổi loạn lạc. Năng lực của bậc đại mưu sĩ này bắt đầu được bộc lộ qua những mưu kế vi diệu mà ông bày cho các bậc quân chủ của mình.

Điểm lại những mưu kế vi diệu của đệ nhất mưu sĩ Tam Quốc

Sử gia Trần Thọ trong cuốn “Tam Quốc chí” từng đưa ra lời nhận định về tài năng của Giả Hủ:

“[…] Giả Hủ toan tính cơ hồ không hề sơ sót, đạt đến mức thấu hiểu sự quyền biến, đại khái là gần được như Lương, Bình vậy!”.

Thực tế lịch sử cũng đã chứng minh, những lời tán dương của Trần Thọ dành cho Giả Hủ cũng không hề thái quá.

Từng phụng sự nhiều đời quân chủ, làm việc cho nhiều thế lực chính trị khác nhau, Giả Hủ dường như chưa bao giờ khiến chủ nhân của mình thất vọng trong việc bày mưu tính kế.

Vào những năm cuối thời Đông Hán, mọi việc triều chính hầu như đều nằm trong tay Đổng Trác. Giả Hủ ban đầu cũng làm việc dưới quyền gian thần này.

Trong những năm ấy, mưu sĩ họ Giả đã hiến cho Đổng Trác nhiều kế sách quan trọng, giúp ông ta giành thắng lợi trong các cuộc đàn áp, đồng thời mở rộng thế lực, tạo điều kiện để sau này Đổng Trác tiến vào Trung Nguyên.

Sau khi Đổng Trác bị Tư đồ Vương Doãn mượn tay Lữ Bố hại chết, hai bộ hạ của Đổng là Lý Thôi và Quách Tỵ từng có ý định bỏ trốn.

Nhưng sau đó nghe lời can gián của Giả Hủ, Lý – Quách đã ở lại. Vị mưu sĩ này còn dâng kế sách giúp họ cùng nhau đánh hạ thành Trường An.

Sự diệt vong trong nháy mắt của nhà Đông Hán lúc đó cũng chính là minh chứng cho thấy sự lợi hại của đại mưu sĩ Giả Hủ.

Không phải Gia Cát Lượng hay Quách Gia, ai mới thực sự là đệ nhất mưu sĩ thời Tam Quốc? - Ảnh 3.

Từng phụng sự cho nhiều thế lực chính trị khác nhau, những mưu kế vi diệu của Giả Hủ chưa bao giờ khiến quân chủ của ông thất vọng. (Tranh minh họa).

Sau này, Giả Hủ lại nương nhờ thế lực của Trương Tú. Trong trận chiến Uyển Thành, quân sự họ Giả hiến kế cho Trương Tú vờ đầu hàng, sau đó tập kích quân đội của Tào Tháo.

Cũng nhờ có kế sách này, Trương Tú mới có thể đánh bại Tào Tháo, còn giết được con trưởng và cháu trai của Tào.

Ngay tới ái tướng Điển Vi cũng vong mạng trong tay quân của Trương Tú, mà người đứng sau lập mưu tính kế không ai khác chính là Giả Hủ.

Có thể nói, Giả Hủ đích thị là một trong những nhân vật hiếm thời bấy giờ có thể khiến cho Tào Tháo tổn thất lớn tới vậy.

Tới năm 199, Viên Thiệu gửi thư đề nghị Trương Tú tham gia chinh phạt Tào Tháo. Sau khi cân nhắc tình thế, Giả Hủ đã khuyên Tú từ chối lời đề nghị này để đầu hàng Tào Tháo.

Không phải Gia Cát Lượng hay Quách Gia, ai mới thực sự là đệ nhất mưu sĩ thời Tam Quốc? - Ảnh 4.

Sau cùng, tập đoàn chính trị Tào Ngụy hùng mạnh chính là đích đến cuối cùng mà Giả Hủ chọn để cống hiến toàn bộ cuộc đời và tài năng của mình. (Tranh minh họa: Nguồn Internet).

Quyết định đầu quân cho Ngụy đã khiến Giả Hủ từ một mưu sĩ của phe đối địch trở thành quân sư tâm đắc dưới tay Tào Tháo. Quả nhiên sau đó, Giả Hủ giúp Tào đánh thắng Viên Thiệu trong trận Ô Sào và Quan Độ.

Năm 208, Giả Hủ từng hết lời khuyên can quân chủ không nên đánh Đông Ngô nhưng Tào Tháo không nghe. Kết quả là quân Tào Ngụy phải nhận kết cục đại bại trong trận đại chiến Xích Bích.

Vậy mới thấy, tầm nhìn xa trông rộng của Giả Hủ không chỉ thể hiện qua những diệu kế nắm chắc phần thắng trong tay, mà còn bộc lộ thông qua từng lời can gián.

Thất bại nặng nề của Tào Tháo trong đại chiến Xích Bích chính là minh chứng cho một sự thật: Nghe theo Giả Hủ thì thắng, không nghe Giả Hủ thì bại.

Khi Tào Tháo qua đời, vị mưu sĩ họ Giả tiếp tục phụng sự cho các vị quân chủ đời sau của Tào Ngụy. Đến năm 224 dưới thời Ngụy Văn Đế, ông qua đời ở tuổi 77 vì tuổi cao sức yếu.

Không phải Gia Cát Lượng hay Quách Gia, ai mới thực sự là đệ nhất mưu sĩ thời Tam Quốc? - Ảnh 5.

Nhờ tài năng xuất chúng cùng sự khôn khéo của mình, Giả Hủ là một mưu sĩ hiếm hoi làm việc dưới trướng Tào Tháo mà vẫn có kết cục an ổn. (Hình tượng Giả Hủ trong bộ phim Tam Quốc cơ mật).

Sinh thời, Giả Hủ được đánh giá là một mưu sĩ đại tài, một người cơ trí và đặc biệt nhạy bén với thời cuộc.

Tác gia nổi tiếng Dịch Trung Thiên thậm chí còn ca ngợi vị mưu sĩ họ Giả này là “người thông minh nhất thời Tam Quốc”. Ông đánh giá Giả Hủ là người “nhìn thấu tâm tư người khác”, “liệu việc như thần”, “biết người cũng tự biết mình”.

Nếu như phần đông các mưu sĩ đời trước của Tào Tháo đều có kết cục chẳng mấy tốt đẹp (Quách Gia chết yểu, Tuân Úc chết thần bí, Hứa Du chết oan…), thì đại mưu sĩ họ Giả đã vận dụng triệt để tài năng và sự khôn khéo của mình để có thể an nhàn vô lo, sống trọn đến cuối đời.

Giả Hủ đã lưu lại cho hậu thế nhiều mưu lược cao sâu, là một trong những tên tuổi làm nên sự sống động của giai đoạn lịch sử thời Tam Quốc.



Theo Trần Quỳnh


Theo Trí Thức Trẻ/Thời đại

Tương truyền rằng, Gia Cát Lượng tới năm 8, 9 tuổi vẫn còn chưa biết nói. Nhà vốn nghèo, gia đình ông chẳng cách nào chữa trị, cũng không có điều kiện cho đi học, chỉ để ông đi chăn dê ở ngọn núi gần đó.

Trên ngọn núi ấy có một đạo quán. Đây vốn là nơi tu luyện của một lão đạo lớn tuổi, tóc đã bạc trắng.

Vị lão đạo này mỗi ngày đều đi ra cửa, thấy Gia Cát Lượng liền hỏi này hỏi kia để thử tài. Gia Cát Lượng luôn vui vẻ dùng tay trả lời từng câu hỏi của người kia.

Thấy cậu bé nhà Gia Cát thông minh, dễ mến, lão đạo liền giúp ông chữa bệnh. Nhờ vậy, Gia Cát Lượng mới có thể nói được.

Khi đã biết nói chuyện, ông vô cùng cao hứng, đến đạo quán bái tạ người đạo sĩ. Bấy giờ, lão đạo nói:

“Con hãy về nhà thưa với cha mẹ con, nói rằng ta muốn thu nhận con làm đồ đệ, dạy con học chữ nghĩa, học thiên văn địa lý, âm dương bát quái và binh pháp. Nếu cha mẹ đồng ý thì ngày ngày phải tới đây học, một ngày cũng không được bỏ”.

Từ đó, Gia Cát Lượng bái vị đạo sĩ ấy làm thầy, không quản mưa gió, ngày nào cũng lên núi học hành chăm chỉ.

Mê đắm mỹ nhân, Gia Cát Lượng suýt gặp họa lớn từ một loại chim trời - Ảnh 1.

Gia Cát Lượng có được kiến thức uyên thâm cũng nhờ vào việc chuyên cần chăm học, ngày đêm tu dưỡng, không ngừng trau dồi. (Tranh minh họa).

Ông vốn đã thông minh, lại chuyên tâm hiếu học, nên phàm là những gì đã học qua đều không quên, lời thầy giảng chỉ nghe một lần đã nhớ. Thiên phú ấy khiến lão đạo càng thêm yêu quý và dốc lòng bồi dưỡng người học trò này.

Thoắt cái đã 7,8 năm trôi qua, một ngày nọ, ở giữa sườn núi xuất hiện một cái am nhỏ. Mỗi ngày Gia Cát Lượng lên núi đều phải đi qua chỗ đó.

Có lần xuống núi, cuồng phong bất chợt nổi lên, mưa gió ùn ùn kéo tới, Gia Cát Lượng vội chạy đến cửa am trú mưa.

Bấy giờ, có một cô gái lạ mặt nhiệt tình mời ông vào am dùng trà. Người con gái xinh đẹp tựa tiên nữ ấy đã khiến cậu thiếu niên Gia Cát không khỏi động lòng.

Khi mưa gió đã qua, cô gái tiễn Gia Cát Lượng ra cửa, còn mỉm cười và nói: “Từ nay chúng ta coi như quen biết. Về sau nếu lên núi hay xuống núi, chỉ cần khát nước hay mệt mỏi, xin mời vào đây uống chén trà”.

Sau lần đó, Gia Cát Lượng mỗi ngày đều ghé thăm am này, cũng được mỹ nữ mời uống trà, ăn cơm, đánh cờ.

So với đạo quán, nơi đây đối với chàng thiếu niên mà nói thật chẳng khác nào thiên đường. Những câu chuyện với mỹ nhân xinh đẹp càng khiến Gia Cát Lượng xao nhãng việc học.

Cũng từ đó, ông đánh mất hứng thú với công cuộc học tập. Mỗi lần bước ra khỏi am, Gia Cát Lượng đều mỉm cười vui vẻ, nhưng khi đi vào cửa đạo quán lại nhanh chóng mang vẻ mặt rầu rĩ.

Mê đắm mỹ nhân, Gia Cát Lượng suýt gặp họa lớn từ một loại chim trời - Ảnh 2.

Dù là bậc đại trí nổi danh Tam Quốc, nhưng Gia Cát Lượng cũng từng có một thời lơ là việc học vì mỹ nữ!

Trong suốt quãng thời gian ấy, mọi lời giảng của sư phụ đối với ông mà nói đều như gió thoảng bên tai, đọc sách cũng không hiểu, lại càng không nhớ được chữ nào.

Lão đạo sĩ đã nhanh chóng nhìn ra vấn đề, liền gọi Gia Cát lượng, lắc đầu thở dài mà nói: “Hủy cây thì dễ, trồng cây mới khó. Ta đã tốn quá nhiều công sức vì con rồi”.

Gia Cát Lượng dường như cảm thấy thầy có ý định thôi dạy, định lên tiếng biện minh. Nhưng vị lão đạo lại cất tiếng: “Gió không thổi, cây sẽ không động, thuyền cũng không đảo, nước càng không đục”.

Nói đoạn, ông chỉ vào một cây cổ thụ trong sân bị rất nhiều dây leo cuốn vào và hỏi: “Con nhìn xem, cái cây kia vì sao lại sống dở chết dở, không thể lớn thêm được?”

“Vì nó bị dây leo cuốn chặt vào thân nên chẳng thể lớn nổi.” – Gia Cát Lượng cũng nhanh chóng nhìn ra vấn đề.

Thấy vậy, lão đạo nói tiếp:

“Đúng là như vậy! Cái cây ấy vốn mọc ở trên núi, sống nơi sỏi đá khô cằn, dù rất khắc nghiệt nhưng nó đã từng sống tốt, đó là vì nó quyết cắm rễ xuống dưới, cành lá không ngừng vươn lên, không sợ mưa gió bão bùng, nên nhanh chóng cao lớn.

Thế nhưng chỉ mới bị mấy dây leo cuốn một lúc mà nó đã chẳng thể lớn thêm được nữa.”

Nghe đến đây, Gia Cát Lượng đã hiểu ra được thầy mình muốn nói gì. Ông thành thật hỏi: “Sư phụ, làm thế nào mà thầy biết chuyện?”

Lão đạo sĩ thong thả đáp: “Có câu gần nước hiểu tính cá, gần núi rõ tiếng chim. Ta chỉ cần xem thần sắc của con, quan sát hành động của con, lại còn có thể không nhìn ra tâm tư của con hay sao?”

Sau đó, đạo sĩ giải thích cho Gia Cát Lượng rằng mỹ nhân trong am vốn là một con tiên hạc, vì ăn vụng hội bàn đào nên bị Vương Mẫu đầy xuống hạ giới.

Con tiên hạc ấy xuống nhân gian hóa thành mỹ nữ, vốn chẳng làm được việc gì, chỉ biết quyến rũ người khác, nếu họ không chiều theo ý mình thì sẽ tìm cách làm hại.

Gia Cát Lượng nghe xong sợ hãi vô cùng, vội hỏi sư phụ nên làm thế nào. Lão đạo nói rằng, con tiên hạc kia mỗi đêm sẽ hiện nguyên hình bay lên thiên hà tắm rửa. Khi đó chỉ cần lẻn vào phòng, lấy y phục của nó đem đốt đi là được.

Nói tới đây, lão đạo sĩ còn đưa cho học trò của mình một cây gậy đầu rồng và căn dặn:

“Khi phát hiện xiêm y bị đốt, tiên hạc sẽ tức giận mà làm hại con. Khi ấy, con hãy dùng cây quải trượng này đánh nó!”

Đêm hôm đó, Gia Cát Lượng lẻn vào trong am, đem y phục của tiên hạc đốt đi. Phát hiện có việc chẳng lành, tiên hạc vội bay về phòng, định lao tới mổ mắt kẻ đốt xiêm y của mình.

Gia Cát Lượng nhớ lời thầy dặn, nhanh chóng cầm quải trượng đánh con hạc tiên rớt xuống đất. Lúc đó, ông chộp được đuôi của nó, mà tiên hạc vùng vẫy liều mạng thoát ra, lông đuôi liền bị Gia Cát Lượng giật đứt hết.

Tiên hạc bị đứt hết lông đuôi, chẳng còn mặt mũi nào lên thiên cung, cũng không thể hóa thành mỹ nữ vì xiêm y đã bị đốt mất, chỉ có thể trà trộn vào đàn hạc nơi nhân gian mà lẩn trốn.

Sau lần đánh cược tính mạng để tỉnh ngộ đó, Gia Cát Lượng luôn đem theo lông đuôi tiên hạc bên mình, khắc cốt ghi tâm bài học này, chuyên tâm học hành, khổ luyện thành tài.

Nhiều người về sau cho rằng, chiếc quạt luôn được Gia Cát Lượng mang bên mình vốn được làm lông đuôi của con tiên hạc năm nào.

Mê đắm mỹ nhân, Gia Cát Lượng suýt gặp họa lớn từ một loại chim trời - Ảnh 3.

Lời bình

Câu chuyện học hành của Gia Cát Lượng từ thuở niên thiếu truyền lại cho chúng ta một đạo lý, dù là bậc thánh nhân hay người bình thường, bất luận làm việc gì cũng cần dụng tâm, chuyên nhất, kiên trì theo đuổi đến cùng.

Bởi đúng như người thầy của Gia Cát tiên sinh đã từng nhắc nhở, trồng cây thì khó, hủy cây thì dễ, nếu dễ dàng bận lòng vì những việc khác thì làm chuyện gì cũng khó thành.

Chỉ khi chuyên tâm dồn sức, trước sau một lòng một dạ, kiên trì đi đến mục tiêu cuối cùng, ta mới có thể đạt được điều mình muốn.



Theo Trần Quỳnh


Trí Thức Trẻ