Category

Tin Tức Khỏe

Category

– 01 –

Mấy bữa trước, tôi hẹn cô bạn thân đi ăn, vì cô ấy không có xe nên tôi phải tự lặn lội lái xe xuống thành phố để hẹn gặp với cô ấy.

Vì tắc đường, nên vốn dĩ quãng đường chỉ mất hơn một tiếng mà nay biến thành hơn hai tiếng mới đến nơi. Hẹn cơm trưa thành hẹn cà phê chiều. Cũng may địa điểm hẹn là quán cà phê có kèm theo đồ ăn, chứ hẹn ở quán lẩu thì coi như xong.

Chờ đợi vốn là một chuyện hết sức phiền phức, những ai đã từng trải qua cảm giác chờ đợi chắc chắn sẽ hiểu được điều này, mà nhất là đợi trong nhà hàng. Một mình ngơ ngác ngồi đợi và đợi, chào đón bạn chắn chắn sẽ là vô vàn những ánh mắt khó chịu. Nếu là tôi chắc chỉ biết ngồi nghịch điện thoại cho đến khi sập nguồn thì thôi.

y vậy mà, cô bạn của tôi lại có cách cư xử hoàn toàn khác. Trong khi tôi vội vàng hấp tấp chạy đến nhà hàng, thì cô ấy đang an nhiên ngồi ở đó chăm chú đọc sách, thậm chí còn đang cầm bút viết viết vẽ vẽ gì đó. Nhìn thấy tôi, cô ấy liền gập sách lại, mỉm cười và điềm đạm nói: “Bạn đến rồi à?”

Tôi hết sức kinh ngạc trước sự cư xử đó của bạn tôi. Nếu là người khác chắc sớm đã bỏ về và cho tôi leo cây rồi. Tôi vô cùng bối rối, lúc đó, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ đó là: “Cô bạn cùng tuổi này sao lại có thể điềm nhiên một cách đáng sợ như vậy nhỉ?”.

Không chết ở tuổi 25: Thay vì lên mạng đọc báo lá cải, lướt facebook, nghịch điện thoại, hãy đọc sách và chỉ đọc sách thôi - Ảnh 1.

– 02 –

Hai chúng tôi quen nhau đã gần 10 năm. 10 năm qua, bạn tôi đã thay đổi rất nhiều từ độc thân thành đã kết hôn, từ nhân viên quèn thành chân quản lý. Nhưng có một điều duy nhất mà không hề thay đổi đó là đi đâu cô ấy cũng mang theo sách.

Tôi còn nhớ, một lần hai chúng tôi cùng sang Mỹ du lịch, tôi mang theo cả một chiếc va li to đùng và trống rỗng dự định khi về sẽ mua, mua và mua, còn bạn tôi lại mang tới nửa va li là sách, có ấy thủ thỉ với tôi rằng: “mang đi để nhỡ lệch múi giờ không ngủ được còn có cái mà đọc”. Tôi chỉ cười nhạt và cảm thấy bạn tôi thật “dở”. Chuyến du lịch kết thúc, tôi trở về với hai va-li quần áo, giày dép và đồ ăn vặt, còn bạn tôi lại mua thêm cả một đống sách nguyên bản.

Hơn nữa số tiền mà cô ấy bỏ ra để mua đống sách đó còn đắt hơn cả số tiền mà tôi mua quần áo.

Từ trước đến nay, trong lòng tôi cô ấy vẫn luôn là một người bạn vô cùng đặc biệt, dù có bận như thế nào tôi đều cố gắng bớt chút thời gian để hẹn hò tâm sự với cô ấy bởi tôi sợ “xa mặt sẽ cách lòng”.

Có lẽ trong lòng mỗi chúng ta đều sẽ có một người bạn, vừa là tấm gương vừa là kẻ địch giả tưởng. Tôi thường hy vọng rằng mình có điểm nào đó hơn cô ấy, hoặc là ngang bằng thôi cũng đã là rất tốt rồi.

Cô ấy trông cũng sàn sàn như tôi nhưng lúc nào tôi cũng trong trạng thái không thể bắt kịp cô ấy. Cô ấy lúc nào cũng hiểu biết nhiều hơn tôi, có tầm nhìn rộng hơn tôi. Tôi nói gì cô ấy cũng đều phân tích có đầu có cuối, hễ tranh luận một vấn đề nào đó là cô ấy sẵn sàng thao thao bất tuyệt và sổ ra cả một tràng đạo lý, có những lúc cô ấy nói gì mà tôi nghe không hiểu.

Có một người bạn như vậy thật khiến người ta buồn vui lẫn lộn. Vui vì cô ấy có thể thôi thúc để bạn tiến bộ hơn, buồn vì cô ấy lúc nào cũng trong trạng thái thôi thúc bạn.

Không chết ở tuổi 25: Thay vì lên mạng đọc báo lá cải, lướt facebook, nghịch điện thoại, hãy đọc sách và chỉ đọc sách thôi - Ảnh 2.

– 03 –

Tôi từng đọc được một câu hỏi hết sức thú vị ở trên mạng đó là: “Trong một buổi tiệc, bạn gặp hai người phụ nữ, người phụ nữ số một mang theo chiếc túi xách bình thường nhưng ăn nói gãy gọn, nói chuyện toàn là dẫn dắt nội dung tạp chí “The Economist” và phân tích về cuộc bầu cử nước Anh; Người phụ nữ số hai mang theo một chiếc túi hàng hiệu sang chảnh và đắt tiền, nói đủ các loại chuyện phiếm trên mạng xã hội, báo lá cải… Theo bạn ai hai người họ ai là người có địa vị xã hội cao hơn?”

Tôi suy nghĩ giây lát, chưa nói gì đến địa vị xã hội, ít nhất đối với tôi mà nói, tôi sẽ thích nói chuyện và giao tiếp với người phụ nữ số một hơn. Trên thế giới này, kiến thức là thứ vô cùng đắt đỏ và quý giá. Nó là “vốn văn hoá” của một người, hay chính là vốn tài sản để giao tiếp, nói chuyện.

Nói đến vốn tài sản để giao tiếp với người khác, điều mà tôi cảm nhận sâu sắc nhất trong vài năm gần đây đó là càng nói chuyện với người khác tôi lại càng ngại thậm chí là không dám giao tiếp.

Điều đáng sợ nhất của việc “múa rìu qua mắt thợ” không phải là mất mặt mà là bạn không hề biết mình đã bị mất mặt. Có những lúc sẽ không ai chủ động nói với bạn rằng “họ sớm đã nhìn thấu bản chất của bạn rồi chỉ gật đầu mỉm cười”. Thậm chí có những lúc bạn cảm thấy mình biết rất nhiều thứ nhưng khi người khác vừa hỏi thì bạn lại miệng câm như hến.

Gần đây cụm từ “nguy cơ tuổi trung niên” thường xuyên xuất hiện. Thực ra không chỉ có tuổi trung niên mà tất cả các giai đoạn tuổi tác đều có nguy cơ của nó. Công việc trong thời đại hiện nay có tính thay thế hết sức mãnh liệt. Bạn vừa mới chân ướt chân ráo nộp đơn xin thôi việc, còn chưa hết bùi ngùi thì ngay lập tức đã có người thế chân bạn.

Tôi đã từng lăn lộn nhiều năm trong chức trường, điều khiến tôi cảm thấy khiếp sợ nhất đó là khi gặp phải người ngoài nghề mà còn hiểu biết hơn cả những người trong nghề như tôi. Khi người khác nói về lĩnh vực sở trường của bạn nhưng họ lại nói thông suốt, triệt để hơn bạn thì sao lại không có cảm giác nguy cơ được chứ?

Học tập là chuyện cả đời, bởi trên đời này, kiến thức là thứ không bao giờ ổn định nó sẽ luôn không ngừng thay đổi và mở rộng. Kiến thức là chìa khoá thành công, là nền móng để bạn tồn tại và phát triển trong tương lai. Chính vì thế chỉ có việc không ngừng đọc, không ngừng học, không ngừng tiếp thu kiến thức mới khiến bạn có thể vững bước trong tương lai mà thôi.

Không chết ở tuổi 25: Thay vì lên mạng đọc báo lá cải, lướt facebook, nghịch điện thoại, hãy đọc sách và chỉ đọc sách thôi - Ảnh 3.

– 04 –

Con người ngày nay đã sớm quen với việc rảnh tay là xem điện thoại, ipad, lướt facebook, đọc báo lá cải… Chẳng còn mấy ai ủng hộ hay ngưỡng mộ những người đam mê sách nữa, một số người thậm chí cho rằng những người thường xuyên mang theo sách bên mình kia đều là “lưu manh giả danh trí thức”, đều là giả bộ cả.

Tôi lại không cho là như vậy, đối với tôi mà nói đọc sách không có sự phân biệt về thời gian, địa điểm cũng như phương pháp hay cách thức đọc, mà chỉ có sự khác biệt giữa đọc sách và không đọc sách mà thôi. Đọc sách là một phẩm chất thái độ, có những người oai nghiêm ngồi trong thư viện nhưng chỉ để lướt facebook; Còn có những người khác ngồi bên cạnh thùng rác lại đọc các tác phẩm kinh điển.

Những người yêu thích và thường xuyên đọc sách ngoài việc gìn giữ được sức cạnh tranh bền vững thì họ còn có rất nhiều những ưu thế mà người thường khó lòng so sánh được đó là chuyện gì họ cũng đều nghĩ rất thoáng, họ nhìn đời bằng lăng kính màu hồng, họ rất ít khi phải phiền não.

Lại nói về cô bạn mọt sách kia của tôi, mùa hè năm ngoái khi hai chúng tôi cùng sang Ma Cao chơi. Khi trở về, máy bay bị delay phải đợi mất hơn 3 tiếng đồng hồ. Tôi bồn chồn lo lắng đi đi lại lại, lúc thì nhắn tin cho người này lúc thì gọi điện cho người kia, hỏi này hỏi nọ. Còn cô bạn của tôi lại thong dong nhàn nhã ngồi trên sô pha ở sảnh chờ vừa thưởng thức cà phê vừa đọc sách, không ca không thán, không ưu không tư trông dáng vẻ như kiểu có sách là có tất cả vậy.

Gặp phải chuyện phiền phức, cô ấy rất ít khi kêu ca, thay vì kêu ca cố ấy chỉ lẳng lặng cầm một quyển sách và ngồi lì trong quán cà phê, giống như những gì mà Romain Rolland đã từng nói: “Sống với sách, sẽ không bao giờ phải than ngắn thở dài”.

Tôi còn nhớ một tình tiết nhỏ trong một bộ phim Mỹ nói về cô gái tên là Miya vì lời đồn gia đình lừa đảo mà cô bị đám phóng viên nhà báo truy sát đến khủng hoảng. Bạn cộng sự của cô ấy, Lucca chỉ cho cô ấy một lời khuyên đó là: “Hãy tìm lấy một cuốn sách để đọc, đừng lên mạng cũng đừng xem thời sự, chỉ đọc sách thôi”.

Đây có lẽ là lời khuyên hay nhất mà tôi đã từng nghe.

Có người nói rằng, càng đọc sách, bạn càng thấy rõ sự vô tri của mình. Vì vô tri nên bạn mới càng kính nể người khác và sẽ trở nên rộng lượng với cuộc sống hơn.

Không vì sự xấu đẹp của ngoại vật và sự được mất của mình mà vui hay buồn. Dù đối diện với thất bại hay thành công, cũng đều phải giữ được tâm tư bình thản, những người như vậy có lẽ sẽ là đối thủ mà cả đời chúng ta không thể đánh bại được. Họ chính là những người “đi đến đâu cũng mang theo sách”.



Ngọc Thủy


Theo Trí Thức Trẻ

Ngủ dậy uống một cốc nước ấm

Việc uống một cốc nước vào buổi sáng khi mới ngủ dậy có thể kích thích hoạt động cơ thể làm việc trở lại. Thậm chí, đây còn là một cách giúp dạ dày hấp thụ bữa sáng trọn vẹn và đầy đủ hơn, đồng thời nước sẽ truyền vào máu để cung cấp đủ chất dịch cho hoạt động cơ thể.

Bạn có thể bắt đầu với một cốc nước ấm khoảng 150ml, sau đó tăng lên dần từ 250 – 500ml trong ngày. Tùy thể trọng cơ thể mà lượng nước tiêu thụ vào mỗi người sẽ khác nhau. Trung bình mỗi ngày, cứ tiêu thụ khoảng 8 ly nước đối với những người ít hoạt động chân tay.

Học người Nhật cách bắt đầu buổi sáng tràn đầy năng lượng với 5 thói quen đơn giản - Ảnh 1.

Xoa mặt và cổ

Bạn dùng khăn mặt nhúng vào nước lạnh (nếu là mùa hè), hay nước ấm (nếu là mùa đông). Sau đó vắt cho bớt nước để bắt đầu xoa lên các vùng trên mặt, cổ cho đến khi da ửng đỏ lên. Thời gian xoa bóp khoảng từ 3 – 5 phút.

Chính việc làm này sẽ kích thích tuyến giáp hoạt động, thúc đẩy kích thích. Bên cạnh đó, nó cũng sẽ giúp cải thiện tuần hoàn máu lưu thông, giảm các vết nhăn trên da mặt.

Học người Nhật cách bắt đầu buổi sáng tràn đầy năng lượng với 5 thói quen đơn giản - Ảnh 2.

Tẩm quất đầu và cổ

Bạn nắm tay thành quả đấm, sau đó gõ vào trán 50 cái, cổ 50 cái. Việc làm này sẽ giúp não bộ hoạt động minh mẫn, tỉnh táo hơn.

Học người Nhật cách bắt đầu buổi sáng tràn đầy năng lượng với 5 thói quen đơn giản - Ảnh 3.

Tắm nước ấm

Sau bữa sáng khoảng 30 – 45 phút, bạn có thể đi tắm một lần trước khi ra ngoài. Lúc tắm, nên dùng sữa tắm xoa thành bọt, chà xát lên cơ thể và xối nước tráng lại người.

Với nam giới thì nên xối từ bụng đến tinh hoàn, nữ giới thì nên xối từ bụng xuống âm hộ. Mục đích là để kích thích hoạt động của cơ quan này vào buổi sáng. Tuy nhiên, cần tránh xối nước thẳng vào khu vực âm hộ vì dễ gây nhiễm trùng nấm men.

Học người Nhật cách bắt đầu buổi sáng tràn đầy năng lượng với 5 thói quen đơn giản - Ảnh 4.

Ấn đùi non

Trong quá trình tắm, bạn dùng ngón cái ấn đùi non khoảng 50 cái. Phương pháp này sẽ giúp loại bỏ mệt nhọc ở đôi chân, thậm chí còn giúp bạn đi lại khỏe mạnh hơn để bắt đầu bước ra đường.

Học người Nhật cách bắt đầu buổi sáng tràn đầy năng lượng với 5 thói quen đơn giản - Ảnh 5.

Nguồn: Healthyandnaturalworld, Alkaway



Theo Quỳnh Hương


HELINO

Mỗi người đều có những nỗi lo của riêng mình. Dù là nhân viên hay sếp thì đều có những nỗi lo. Và thật không may, những nỗi lo này lại gây ra một căn bệnh không ai muốn mắc phải: stress công sở.

Là nhân viên, bạn phải “đương đầu” với sếp. Hàng ngày, bạn được sếp giao một số lượng công việc khổng lồ. Đầu tắt mặt tối suốt hơn 8 giờ ở cơ quan cũng vẫn chưa xong nên phải mang việc về nhà. Bạn luôn cảm thấy thiếu thời gian, gò bó trong 24 giờ.

Thậm chí, bạn còn thêm nỗi lo mất điểm, cắt thưởng, thất nghiệp… nếu không hoàn thành nhiệm vụ. Bên cạnh đó còn là những mối quan hệ với đồng nghiệp, giao tiếp xã hội… mọi thứ luôn bủa vây lấy bạn.

Là sếp, bạn lại phải đương đầu với khách hàng – “thượng đế”; đối mặt với doanh thu, lợi nhuận, với sự sinh tồn của công ty và cả một đội ngũ nhân viên dưới quyền. Hơn nữa, làm sếp cũng không đơn giản, các vấn đề đối nội, đối ngoại làm bạn đau đầu để có một quyết định và gánh vác trách nhiệm bởi các quyết định đó.

30 giây đánh tan bẫy stress: Đã là dân công sở, căng thẳng chỉ là chuyện nhỏ! - Ảnh 1.

Nói tóm lại, cứ đi làm là chắc chắn mắc hội chứng stress công sở. Không ai có thể tránh được, từ sếp tới nhân viên, từ cấp dưới lên cấp trên.

Sau đây là những gợi ý về cách giảm stress chỉ tốn 30 giây không làm phiền những người xung quanh:

– Rời xa khỏi màn hình máy vi tính

Ngồi máy tính liên tục trong nhiều tiếng đồng hồ khiến bạn mệt mỏi và căng thẳng, bạn nên rời mắt khỏi nó và đứng lên đi loanh quanh trong văn phòng tầm 5-10 phút. Nếu có thể, bạn hãy đi dạo để thư giãn mắt và giúp bộ não thoải mái. Đây là cách giảm stress trong 30 giây cho dân công sở có hiệu quả rất nhanh.

– Hít thở sâu giảm căng thẳng

Bạn hãy thở sâu bằng mũi, căng bụng và cảm nhận không khí tràn qua lồng ngực. Khi thở ra, bạn hãy thử tưởng tượng một khối sương mù khổng lồ đang thoát khỏi cơ thể bạn. Đây chính là cách giảm stress trong 30 giây cho dân công sở khi sự căng thẳng bốc hơi và chỉ trong 5 nhịp thở, nó sẽ hoàn toàn biến mất.

30 giây đánh tan bẫy stress: Đã là dân công sở, căng thẳng chỉ là chuyện nhỏ! - Ảnh 2.

– Khởi động vài động tác thể dục nhẹ nhàng

Hãy đứng dậy, đi lại vài phút và vung vẩy tay chân để cho sự co giãn gân cốt được hoạt động trở lại. Đừng quên một số động tác ở cổ, vai và bụng. Nếu dành khoảng 5 phút làm việc này, bạn cải thiện tuần hoàn máu, ngăn ngừa chứng giãn tĩnh mạch, bài trừ được axit uric gây tổn thương khớp và tránh được nguy cơ tích tụ mỡ bụng.

– Uống nước

Mắt mỏi do làm việc nhiều với máy tính và cảm thấy muốn ngủ, đó chính là dấu hiệu của tình trạng thiếu nước. Các nhà khoa học cho rằng, nếu cơ thể thiếu chỉ 1- 2% nước cũng làm chậm quá trình suy nghĩ. Để tránh điều này bạn luôn có 1 chai nước ngay trên bàn làm việc của mình để uống kể cả lúc chưa có cảm giác khát nước. Uống nước đầy đủ sẽ gúp bạn giảm 7% nguy cơ ung thư.

– Ăn một chút đồ ngọt

Theo các bác sĩ, ăn hoặc uống đồ ngọt có tác dụng ngăn chặn sự sinh sản hoocmon gây stress trong cơ thể. Hãy tự thưởng cho bản thân một thanh kẹo socola chính là cách giảm stress trong 30 giây cho dân công sở.



PV (Tổng hợp)


Theo Trí Thức Trẻ

Từ khi burnout đến…

Hai năm trước, không giống bao người khác, bà Stacey đã dành cả tuổi trung niên để hoàn thành chương trình học thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh, để đảm nhận công việc ‘fulltime’ tại một tập đoàn lớn và tổ chức cuộc thi tài năng lớn tại trường của con mình… cùng một lúc. Bà cảm thấy như mình đang tung hứng nhiều đồ vật dễ vỡ cùng lúc trên không trung và vẫn lấy làm phấn khích và tự hào vì mình chưa đánh rơi một đồ vật nào cả.

Nhưng rồi khao khát muốn được tự do thách thức bản thân với nhiều dự án hơn đã thôi thúc Stacey rời bỏ công việc fulltime ổn định để tự thành lập công ty startup. Càng ngày khách hàng càng yêu cầu người phụ nữ tài năng này đảm nhận nhiều dự án phức tạp hơn liên quan đến các website, nền tảng nhắn tin, các video giới thiệu thương hiệu sản phẩm… Stacey vẫn cảm thấy vô cùng phấn khích khi tiếp nhận các dự án bởi ở cái tuổi tứ tuần này, bà vẫn có thể chế tạo ra các sản phẩm in đậm dấu ấn của riêng mình. 

Và cuồng nhiệt quá… hóa không ổn, Stacey hăng say làm việc đến nỗi bà cảm tưởng dù đã làm ngày làm đêm trong quỹ thời gian 24h vẫn không đủ để giải quyết chừng ấy “công to việc lớn”. Và rồi chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, một kẻ tham công tiếc việc giờ đây lại phạm phải những sai lầm ngớ ngẩn: bà đã vô tình làm đổ café lên máy tính hay đi rút tiền ở cây ATM mà… quên không lấy tiền. 

Tồi tệ hơn, chắc bà cũng không muốn ai chứng kiến tình cảnh mình bị viêm phổi nghiêm trọng đến nỗi phải gọi cấp cứu chỉ vì quá ham việc. Sau chừng ấy thảm cảnh, Stacey cũng định gác lại công việc để lên kế hoạch nghỉ dưỡng khá chi tiết: nghỉ cuối tuần từ thứ 6 để dành thời gian chơi với cháu gái, dành cả tháng 8 chỉ để nghỉ xả hơi.

Tuy nhiên, “giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời”, bản năng say mê công việc vẫn chưa buông tha cho bà. Stacey cứ luôn lần nữa tự nhủ bản thân “Chỉ một dự án nữa thôi” mỗi khi một cơ hội mới xuất hiện. Và cứ thế, bà đi thuê văn phòng, thuê nhân viên, yêu cầu in danh thiếp, đẩy mạnh truyền thông quảng bá về công ty của mình. 

Các dự án, khách hàng, doanh thu cứ ùn ùn kéo đến gõ cửa công ty bà khiến Stacey càng điên cuồng làm việc, muốn nhanh chóng thành công hơn bao giờ hết. Và khi càng muốn thành danh mau lẹ, bà càng cảm thấy stress và khó kiểm soát những cảm xúc tiêu cực của bản thân hơn bao giờ hết. Nhưng tại thời điểm đó, bà chưa nhận ra đó là dấu hiệu nguy hiểm đang châm ngòi cho căn bệnh burnout bùng phát, mà chỉ nghĩ đó chỉ là những điều tất yếu, hiển nhiên mà CEO nào cũng gặp phải.

Drama chốn công sở: “Em làm gì đã được thành công, em còn đang phải trị dứt điểm burnout đây này” - Ảnh 1.

Và trên con đường sự nghiệp startup ấy, Stancey bắt đầu chạy nhanh hơn, điên cuồng hơn như một hung thần xa lộ. Bà đã kí kết hợp đồng thuê văn phòng dài hạn và tích cực đầu tư để mở rộng quy mô công ty. Đứng giữa một hội trường lớn, bà mạnh miệng tuyên bố về mục tiêu của bản thân rằng bà sẽ phấn đấu đưa công ty mình trở thành doanh nghiệp triệu đô trong năm 2016. Nhưng Stancey quên mất một triết lý phũ phàng rằng, “đời không như là mơ, thế nên là mơ ít thôi”.

Và rồi, cái tên khủng khiếp mà không ai muốn nhắc tới “burn-out” đã chính thức gõ cửa phòng Stancey và đem đến những cơn mất ngủ dai dẳng. Bà thường trở dậy lúc nửa đêm, rồi lại dành hàng giờ để suy nghĩ về vô số nỗi ám ảnh và tìm lời giải đáp cho “một trăm câu hỏi làm sao”: làm sao để chinh phục được mục tiêu lớn của đời mình, làm sao để hoàn thành một deadline bất khả thi, làm sao để thúc giục khách hàng trả tiền đúng hạn, làm sao để giải quyết một vấn đề nhân sự còn tồn đọng trong công ty. Nhiều đêm, bà cảm tưởng mình đang chết dần chết mòn trong chừng ấy mối nghĩ suy, chừng ấy nỗi sợ hãi.

Đến một ngày, cuối cùng thì căn bệnh trầm cảm cũng gọi tên Stancey. Vừa trở về nhà sau một ngày làm việc dài đằng đẵng, bà đã nằm vật trên giường trong mỏi mệt. Căng thẳng cũng khiến bà trở nên cáu kỉnh với chồng. Bà cứ tự giam lỏng bản thân mình trong những nỗi sợ hãi vô cớ. 

Thậm chí, Stancey còn không dám xem các bộ phim với nội dung quá tiêu cực vì sợ ảnh hưởng đến bầu tâm trạng vốn đã ủ dột của bà. Ngay cả với sinh nhật lần thứ 40 của mình, Stancey cũng không hề mảy may quan tâm đến bởi bà nghĩ rằng đến cái tuổi này, mình vẫn chẳng có thành tựu gì đặc sắc đáng để chúc mừng. Và đỉnh điểm của nỗi tuyệt vọng cũng bị chạm đến khi Stancey nghĩ đến việc tự tử. Bà cho rằng gia đình sẽ vẫn ổn nếu bà mất đi.

Nhưng rồi thực tại đã dập tắt ý định bi quan đó. Quay trở về với thực tế đắng cay, những khoản nợ khó đời từ khách hàng đã dồn bà đến tình cảnh thảm thương nhất của một CEO: dùng số tiền còn sót lại của mình để trả lương cho nhân viên, thậm chí có những khi, Stancey thậm chí còn không thể tự thanh toán lương cho chính bản thân mình. 

Dù tự dằn vặt về chính mình, nhưng bà vẫn cảm thấy như bị bỏ rơi bởi không một ai quan tâm đến chừng ấy thành tựu của công ty mà bà đã đổ mồ hôi, sôi nước mắt để gây dựng; bà căm ghét chính công ty của mình bởi chính việc kinh doanh độc lập đã đẩy bà đến tình cảnh khốn khổ này. Dù đúng dù sai, người tổn thương nhất vẫn chính là Stancey, bởi suy cho cùng, những suy nghĩ tiêu cực và có phần quá đà trên đã phản ánh một điều: chỉ có mình bà chống chọi lại với cả thế giới khắc nghiệt.

Một thời gian sau, khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát của mình, Stancey quyết định sa thải hết nhân viên vì không còn đủ khả năng chi trả tiền lương cho họ được nữa. Sau cú ngã đau điếng đến nhớ đời ấy, bà vẫn mông lung không biết phải đứng dậy và tiếp tục bước đi theo hướng nào.

Drama chốn công sở: “Em làm gì đã được thành công, em còn đang phải trị dứt điểm burnout đây này” - Ảnh 2.

Khi gánh nặng đã vượt quá sức chịu đựng của đôi vai yếu ớt, hãy đặt gánh nặng xuống… và chạy trốn… trước khi quang gánh bị đứt

Và Stancey đã tìm thấy nơi trú ẩn sau khi trốn thoát, một vài người bạn hiện đang là nhân viên xây dựng chiến lược nội dung tại Facebook đã ngỏ lời khuyên bà ứng tuyển vào vị trí này. Trước kia, bà từng nghĩ rằng công việc kinh doanh Startup dù không phải là công việc đầu tiên nhưng sẽ là công việc cuối cùng trong cuộc đời mình. Nhưng giờ đây, khi may mắn vẫn chưa rũ bỏ Stancey, bà cho rằng công việc mới tại Facebook sẽ là tấm nệm nâng đỡ và bao bọc mình sau cú ngã trời giáng.

Trong 1 năm đầu làm việc tại Facebook, Stancey vẫn cố gắng hoàn thành nhiều nhiệm vụ được giao nhưng giờ đây, bà cảm thấy thảnh thơi hơn vì không phải chịu trách nhiệm về kế sinh nhai của bất cứ ai như trước kia nữa. Bà cũng bắt đầu bận rộn tham gia các lớp học chuyên sâu về chuyên ngành quản trị kinh doanh vào buổi tối để cố gắng quên đi phi vụ kinh doanh huy hoàng mà cũng thật hoang tàn trước kia.

Nhưng việc quên đi vốn không hề dễ dàng, đống hoang tàn của câu chuyện kinh doanh startup vẫn đeo bám bà. Một hợp đồng thuê văn phòng dài hạn đã phải cho thuê lại vì chưa hết hạn rồi lại bị phá vỡ, một khoản vay từ chính phủ dành cho doanh nghiệp nhỏ vẫn chưa thể trả hết, một tài khoản lương hưu với 6 con số… 0 tròn trĩnh… chừng ấy sự thật đắng ngắt của thực tại càng dồn bà xuống vực thẳm.

Stancey tự so sánh bản thân mình với một chú chó sói săn mồi trong điên cuồng, nhưng lại vấp ngã đau đớn vì lao đi quá nhanh, quá hung hãn, rồi lại ngồi xuống, tự liếm vết thương đang rỉ máu và tự thương hại chính bản thân mình. Dù đã bắt đầu với công việc mới, bà vẫn bị quá khứ tóm chân và kéo lùi lại, vẫn ôm lấy những nỗi sợ hãi mơ hồ. Stancey bắt đầu tập thiền, tập chạy bộ nhiều hơn. Giờ đây, một giấc ngủ ngon cũng không còn là gánh nặng đối với bà. Hơn nữa, giờ đây, bà không còn ham đua, hiếu thắng, không còn tự chết chìm trong “biển” dự án và đam mê tự chủ như trước kia nữa.

Và bà cũng phải học cách từ bỏ một thói quen đã ăn sâu đến từng tế bào: thói quen ham việc. Và việc rũ bỏ một tư tưởng cố hữu đâu phải là chuyện một sớm một chiều mà sẽ khó khăn vô cùng. Sau khi hoàn thành chương trình học quản trị kinh doanh, bà quyết định sẽ nghỉ ngơi và tập lười biếng. Nhưng Stancey vẫn cảm thấy bứt rứt, ngứa ngáy nếu không động tay vào một dự án nào.

Và quá trình hồi phục sau burnout cũng đem lại cho bà một vài thú tiêu khiển mà không hề dính dáng đến trò tung hứng “quá nhanh quá nguy hiểm” trước kia như: tập chơi một loại nhạc cụ, đọc sách, leo núi, thực hiện một vài dự án viết lách nhỏ. Bà bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho bạn bè dù bà chẳng ưa thích đám đông chút nào. Stancey đã lấy khẩu hiểu “sống chậm lại, làm việc chăm chỉ hơn” làm tôn chỉ sống của riêng mình. Hơn nữa, bà còn mong đợi đến sinh nhật tiếp theo và định tổ chức 2 lần để bù đắp cho lần sinh nhật tuổi 40 mình đã bỏ lỡ.

Dần dần, Stancey cũng trở nên tích cực hơn khi nghĩ về quá khứ kia, về những đồng nghiệp cũ và tự hào vì những thành tựu dù lớn dù nhỏ mình đã đạt được trong suốt thời gian qua. Và tất nhiên, bà cũng không quên hồi tưởng về những ngày tháng ròng rã vật lộn với burnout, mà theo lời Stancey, bà chỉ nên thận trọng bước nhón chân quanh nó, ngắm nhìn nó để chiêm nghiệm và rút kinh nghiệm để không đánh thức con quái vật burnout này thêm một lần nữa.

Và sau tất cả, bà nhận ra, burnout sẽ bất chợt đến vào những khoảnh khắc bạn không ngờ tới trong cuộc đời, yêu việc là một điều tốt nhưng yêu thôi, đừng yêu quá, nếu không, “yêu nhau lắm, cắn nhau đau”, burnout sẽ khiến bạn căm hận công việc cũ hơn bao giờ hết, và thật khó để “yêu lại từ đầu”.

Drama chốn công sở: “Em làm gì đã được thành công, em còn đang phải trị dứt điểm burnout đây này” - Ảnh 3.

Tin nhắn SOS gửi đến các nạn nhân tiếp theo của burnout…

Trong quá trình làm việc, Stancey cũng có cơ hội tiếp xúc với các bạn trẻ giỏi giang, luôn căng tràn bầu nhiệt huyết với công việc. Họ là những người làm việc cả vào cuối tuần, những người sẵn sàng phá vỡ buổi sáng thứ 7 yên bình của đồng nghiệp bằng một thông báo trong ‘group chat’ về một vấn đề cần giải quyết ngay lập tức, những người vẫn kiên định đi họp với một cái cổ họng sưng tấy, một cái bụng ậm ạch, những người sẵn sàng đánh đổi cả tình thân cho công việc. 

Với kinh nghiệm của một người từng trải, bà đã cảnh báo họ về căn bệnh burnout đang lan rộng vùng cháy đến bất cứ văn phòng nào, và họ đã nghe một cách chăm chú rồi lại tiếp tục lao vào công việc như loài thiêu thân.

Và Stancey cũng gửi lời nhắn nhủ đến những “người âm phủ” chốn công sở, những người sống mà chỉ như đang chết yểu từng ngày vì burnout mà vẫn không hề hay biết: các bạn hãy dành nhiều thời gian cho bạn bè hơn; hãy ra ngoài, hít thở bầu khí trời trong lành; và hãy nhớ rằng, cũng giống một người lao động bình thường, group chat công việc chỉ hoạt động trong giờ hành chính, về đêm, ‘group chat’ cũng cần “ngủ”. 

Và cách tốt nhất để duy trì đam mê và năng lượng không phải là cứ hùng hục làm việc, mà là chăm sóc trí não, cơ thể và tâm hồn của bạn, hãy ưu tiên đối đãi tử tế với bản thân mình trước công việc, hãy kiếm tìm những không gian mở để nghỉ ngơi và tái tạo sức lao động.



Bích Phượng


Theo Trí Thức Trẻ

Chuyên gia hướng dẫn giáo dục tài chính Jamila Souffrant là một ví dụ điển hình về việc thành công nhờ am hiểu tài chính. Ngoài việc đứng lớp giảng dạy trên trang web giáo dục Journey to Launch, Souffrant nổi tiếng với việc tiết kiệm được $85.000/năm và khả năng mua nhà ở tuổi 22. 

Dưới đây là những lời khuyên của Souffrant về cách quản lý tài chính giúp bạn tiêu dùng công sức lao động một cách khoa học và đúng đắn. 

1. Tìm cách gia tăng thu nhập

Nếu khổ sở vì mức lương khởi điểm ít ỏi, không như kì vọng, “hãy nghiêm chỉnh nhìn lại xem điểm mạnh của mình là gì, sau đó, tìm một ngành dịch vụ phù hợp với chúng. Những công việc như làm đầu, gia sư hay trông trẻ vào ngày cuối tuần có thể có ích cho hầu bao của bạn. Dù mức hầu bao không quá cao, nhưng bạn hãy cố hết sức cho tới khi tìm được một công việc phù hợp.”, Souffrant khuyên.

Hầu hết các bạn không quá coi trọng các khoản thu nhập nhỏ mà quên mất một chân lý nghìn đời: Tích tiểu thành đại. Rõ ràng, một giọt nước không thành đại dương, nhưng triệu triệu giọt nước sẽ mang lại kết quả khác. Thế nên, bên cạnh nguồn thu nhập chính, hãy mở rộng bằng các nguồn thu khác.

Quản lý tài chính quyết định tương lai bạn giàu hay nghèo: Đừng đùn đẩy nghĩ đó là việc của bố mẹ, bạn nên bắt đầu ngay bây giờ! - Ảnh 1.

2. Học cách quản lý giấy tờ tài chính

Theo Souffrant, bạn không nên chuẩn bị giấy tờ để nộp hồ sơ kê khai thuế hoặc các hoạt động liên quan đến tài chính vào phút chót. Thay vì ngồi chờ một việc chắc chắn sẽ xảy ra, Souffrant khuyên bạn nên chuẩn bị sẵn những tài liệu quan trọng. “Bạn có thể sử dụng ứng dụng di động để nhanh chóng chuyển đống giấy tờ ngổn ngang đó thành file mềm PDF”, Souffrant giải thích. Việc quản lý này giúp bạn có thể tiếp cận các loại giấy tờ tài chính bất cứ lúc nào và khi đi giao dịch, nhân viên tài chính cũng đỡ tốn thời gian vì bạn rất nhiều. Thời gian tra cứu giấy tờ lôi thôi, hãy để dành để làm những việc có ích khác, để sinh ra tiền. 

3. Hiểu rõ các tài khoản tiết kiệm của mình

Bạn có thể tìm hiểu cách quản lý chi tiêu và tiết kiệm tiền, nhưng một điều mà nhiều người đã bỏ qua là bản thân bạn phải biết rõ mình tiết kiệm để làm gì. Sở dĩ điều này tối quan trọng bởi lẽ, khi có sẵn một khoản tiết kiệm lớn, bạn rất dễ tặc lưỡi, kiểu: “Ôi, chi tiền đi du lịch một chuyến hay mua chiếc điện thoại mới, cái đồng hồ mới ra… chẳng thấm tháp là bao”. Với việc chi tiêu tùy hứng như vậy, rất dễ khiến tiền tiết kiệm của bạn bị thâm hụt. 

Bên cạnh đó, bạn nên tiết kiệm tiền sinh hoạt cho ít nhất 3 tháng. “Những người không có quỹ tiết kiệm, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, họ buộc sẽ phải vay mượn để chi trả cho những vấn đề phát sinh đó”, và việc đó sẽ dẫn tới nhiều rắc rối hơn trong tương lai.

Quản lý tài chính quyết định tương lai bạn giàu hay nghèo: Đừng đùn đẩy nghĩ đó là việc của bố mẹ, bạn nên bắt đầu ngay bây giờ! - Ảnh 2.

4. Xây dựng ngân sách dựa trên kế hoạch chi tiêu

Bước đầu tiên trong việc quản lý ngân sách là thống kê khoản chi tiêu của mình. Bạn có thể nghĩ mức tiêu của mình quá cao và bạn không có đủ tiền, nhưng đôi lúc mọi người tiêu nhiều hơn mức cần để trang trải cuộc sống. Việc biết chính xác lượng tiền đầu ra và đầu vào sẽ quyết định bạn có nên hạn chế chi tiêu không.

Việc giảm thiểu mức độ hay số lượng những món đồ bạn chi trả mỗi tháng có thể cải thiện tình hình tài chính của bạn khá nhiều. Có lẽ thay vì mua quần áo thời trang hay những lần ăn nhậu ngoài, bạn hãy dùng số tiền đó để trả nợ hoặc đầu tư. Hãy coi đó là sự hy sinh tạm thời trên con đường hướng đến sự độc lập tài chính.

6. Thiết lập thẻ tín dụng thông minh hơn

Nói đơn giản, điểm tín dụng là yếu tố giúp người cho vay quyết định bạn có phải một người vay có uy tín hay không. Cách nhanh nhất để xây dựng uy tín là dùng thẻ tín dụng. Tuy nhiên, bạn cần sử dụng nó một cách nghiêm túc. Nên nhớ, thẻ tín dụng không phải tiền miễn phí. Souffrant giải thích: “Thẻ tín dụng  trở thành một gánh nặng khi bạn vay tiền mà không trả nổi. Và dĩ nhiên, khoản vay đó có tính lãi đấy.”

Nếu đơn đăng ký thẻ tín dụng của bạn bị từ chối cũng đừng lo. “Bản chất của tín dụng là quản lý lịch sử chi tiêu”, vì thế, chỉ cần bạn không ghi nợ chi phí mua bán và hoá đơn dưới tên mình là có thể đăng ký được rồi.”  Souffrant nói. 

5. Đầu tư, đầu tư và đầu tư

Grant Cardone – một người từng tay trắng lâm vào cảnh nợ nần ở tuổi 21 và vươn lên trở thành triệu phú năm 30 tuổi có câu nói kinh điển: “Cách duy nhất để tiết kiệm tiền là mang chúng đi đầu tư. Bạn đừng bao giờ dùng khoản tiền để đầu tư này vào bất kì mục đích nào khác, kể cả những trường hợp khẩn cấp”.

Tất nhiên, đầu tư luôn gắn liền với rủi ro và nguy cơ mất tất cả; nhưng đó cũng là kênh sinh lời nhanh nhất. Trung bình các triệu phú đầu tư khoảng 20% tổng thu nhập của họ mỗi năm. Tài sản của các tỷ phú không phải đo bằng số tiền tăng lên trong tài khoản mỗi năm mà ở cách họ đầu tư như thế nào.



Ngọc Tú


Theo Trí Thức Trẻ

Hãy thử tưởng tượng, bạn là một thanh niên Nhật Bản 25 tuổi xuân xanh và đang có một công việc phải làm bù đầu từ 9 giờ sáng đến 10 giờ đêm mỗi ngày. Điều này là lẽ thường ở Nhật Bản, đất nước mà nhiều người còn phải quần quật làm việc cả đêm. Họ ăn mì cho bữa trưa và bữa tối, cuộc sống chỉ có công việc và ngủ, không có cha mẹ, bạn bè giao lưu và cũng chẳng có hứng thú thực sự với công việc.

Ở Nhật Bản, bạn có thể sẽ làm cùng một vị trí trong suốt 5 năm mà không thăng tiến, bởi quy chế ở đây phụ thuộc hoàn toàn vào độ thâm niên trong công việc, lương lậu thì dường như chẳng thay đổi gì.

Hầu hết các nhân viên ở Nhật Bản sẽ phải mất 2 tiếng mỗi ngày để di chuyển tới chỗ làm việc. Độ dài của quãng đường sẽ tỷ lệ thuận với mức độ trầm cảm của họ, nhưng chẳng mấy ai nhận ra. Những chuyến tàu điện ảm đạm, lặng yên. Cổ bạn thì đau nhức bởi cả núi công việc căng thẳng hay phải cúi xuống liên tục để nhìn vào điện thoại…

Ngưỡng mộ các điều tuyệt vời ở Nhật Bản nhưng không thể phủ nhận sự cô đơn, tuyệt vọng của những người đang vật lộn với công việc và cuộc sống nơi đây - Ảnh 1.

Tối thứ 6 nào họ cũng đi hát karaoke, một mình. Thật may mắn vì còn có ngành kinh doanh hát karaoke một mình. Và không có gì đáng ngạc nhiên khi dịch vụ này nổi tiếng ở xứ sở hoa anh đào. Chỉ với 15 USD, bạn được két khản cổ họng các bài hát yêu thích, thưởng thức menu đồ uống đủ loại. Hát karaoke một mình có thể được xem như một liệu pháp chữa bệnh cho những người “cô đơn”.

Cuối tuần với những người ở Nhật Bản chủ yếu là để ngủ bù cho cả tuần làm việc cật lực trước khi quay trở lại với guồng làm việc điên cuồng vào thứ 2. Bạn khát khao một kì nghỉ lắm rồi và chỉ mong ngày nghỉ sẽ nhanh đến một chút.

Trên đây là một câu chuyện rất điển hình của những thành niên ở độ tuổi 20 – 30, làm việc cho một công ty truyền thống ở Nhật Bản. Ngoài kia, còn rất nhiều người có cuộc sống tương tự nữa. Vấn đề ở đây khá phức tạp. Thật khó tin khi người Nhật, phụ nữ Nhật Bản sống lâu nhất thế giới nhưng nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của phụ nữ trong độ tuổi 15 – 34 ở Nhật là tự tử.

Ở thành phố Tokyo có cả một mạng lưới trợ giúp những người cô đơn, chống chọi với sự căng thẳng trong công việc, đi đến đâu cũng có chỗ giải trí. Rất nhiều dịch vụ ra đời để khỏa lấp nỗi cô đơn như dịch vụ cho thuê bạn bè, ôm ấp, quán cà phê cho những người cô đơn…

Ngưỡng mộ các điều tuyệt vời ở Nhật Bản nhưng không thể phủ nhận sự cô đơn, tuyệt vọng của những người đang vật lộn với công việc và cuộc sống nơi đây - Ảnh 2.

Tỷ lệ tự tử ở Tokyo tương đối thấp, đây là một trong những khu vực có tỷ lệ thấp nhất ở Nhật Bản. Nhưng nếu bạn đi về phía Bắc, đến những thành phố ven biển, lạnh lẽo, ảm đạm và thưa thớt người, vắng bóng những ngành công nghiệp phát triển, bức tranh cuộc sống sẽ hoàn toàn khác.

Ở Mỹ, việc tìm đến bác sĩ tâm lý là chuyện bình thường. Đó là điều chúng ta thường thấy trong các bộ phim và nó phản ánh một điều rất thông thường trong xã hội. Những người cảm thấy quá căng thẳng trong cuộc sống, bế tắc khi giải quyết các vấn đề trong cuộc sống gặp bác sĩ tâm lý để được giãi bày câu chuyện của họ và có ai đó lắng nghe. Đôi khi, có ai đó lắng nghe bạn “xả” ra mọi thứ là tất cả những gì họ cần.

Kiểu văn hóa đó không có ở Nhật Bản. Chẳng ai gặp bác sĩ tâm lý cả. Họ dường như có định kiến nặng nề về việc chia sẻ những vấn đề tâm lý, và số lượng bác sĩ tâm lý cũng rất ít. Đó là các yếu tố đầy đủ cho một “thảm họa” xã hội.

Ngưỡng mộ các điều tuyệt vời ở Nhật Bản nhưng không thể phủ nhận sự cô đơn, tuyệt vọng của những người đang vật lộn với công việc và cuộc sống nơi đây - Ảnh 3.

Định kiến xã hội đóng vai trò rất lớn trong mọi khía cạnh của cuộc sống ở Nhật và có thể đó chính là điều đẩy nhiều người tới vực thẳm.

– Tỷ lệ ly hôn ở Nhật Bản thấp. Nhưng đàn ông đã ly hôn ở Nhật có nguy cơ tự tử cao gấp đôi nước khác.

– Sự hổ thẹn với chính mình là một văn hóa phổ biến ở Nhật Bản và nó là một cách để kiểm soát xã hội. Nó bắt nguồn từ một triết lý trong Nho giáo. Chắc hẳn, chúng ta đều biết hình ảnh những võ sĩ Samurai mổ bụng tự sát khi thất bại. Nhưng thực sự nó không lành mạnh chút nào.

Khi một công ty xảy ra vấn đề nghiêm trọng, nhiều lúc những người lãnh đạo công ty, các thành viên hội đồng quan trị sẽ từ chức… hoặc tệ hơn là tự sát. Một người quản lý hãng hàng không Nhật Bản (JAL) đã tự sát sau vụ máy bay rời khiến hơn 500 người thiệt mạng bởi ông ấy không thể chịu nổi sự hổ thẹn.

Học sinh hổ thẹn khi mắc lỗi ở trường. Nó trở thành những chấn thương tâm lý suốt đời của họ.

Liệu những điều đó có đủ để nói rằng, Nhật Bản là một quốc gia “trầm cảm” không? Chúng ta khó có thể đánh gia. Những yếu tố văn hóa, chủ quan có lẽ đã tác động lên những con người đã, đang phải làm việc quá sức và kiệt quệ vì trách nhiệm với gia đình, xã hội.

Ở Mỹ, người ta có thể sẽ được giải tỏa dễ dàng hơn với các cuộc gặp với bác sĩ tâm lý hay sự chia sẻ của gia đình, bè bạn. Nhưng ở Nhật, điều đó thật khó. Hiện nay, các công ty Nhật đã bắt đầu lập ra những kế hoạch nội bộ để giải quyết vấn đề này và mạng lưới hỗ trợ họ đang ngày càng mở rộng hơn. Nhưng, họ vẫn còn một quãng đường rất dài cần vượt qua!



Theo PV


Thời đại/Quora

Với sự phát triển của thời đại công nghệ như hiện nay thì máy tính xách tay trở thành vật bất ly thân đối với nhiều người. Mọi người mang máy tính theo người và sử dụng ở bất kể mọi nơi, thậm chí là trên chính chiếc giường ngủ của mình. Thế nhưng, có một số thói quen khi sử dụng máy tính lại dẫn đến những tác hại gây ảnh hưởng trực tiếp đến vóc dáng cũng như làn da của bạn. Cùng tìm hiểu đó là những thói quen nào để sửa đổi ngay từ bây giờ bạn nhé!

Vừa nằm vừa sử dụng máy tính

Thay vì ngồi trên bàn, nhiều người lại chọn cách đặt máy tính lên gối và nằm xuống để sử dụng. Tuy nhiên, cách sử dụng máy tính này dễ gây mỏi tay, mỏi mắt, đau cổ… Do đó, dù có lười đến mấy thì bạn vẫn nên đặt máy tính lên bàn và ngồi dậy để sử dụng máy tính chứ tuyệt đối không nên vừa nằm vừa sử dụng. Ngoài ra, bạn cũng có thể mua một chiếc bàn gấp mini đặt ngay trên giường và ngồi thẳng lưng khi sử dụng sẽ tạo cảm giác thoải mái, đồng thời bảo vệ xương tốt hơn.

Đặt máy tính lên đùi

Việc đặt máy tính lên đùi vô tình làm giảm đi phần thoát nhiệt của máy và khiến máy tính nhanh nóng hơn. Bên cạnh đó, nó cũng làm tăng cao nguy cơ gây vô sinh nếu bạn cứ tái diễn thói quen này hàng ngày. Vậy nên, thay vì đặt máy tính lên đùi thì bạn hãy đặt máy tính lên bàn để tránh gây ra các ảnh hưởng không tốt cho sức khỏe.

 Ai hay dùng máy tính cần né ngay 5 thói quen sau kẻo gây hại sức khỏe - Ảnh 1.

Sử dụng máy tính quá lâu

Thời gian sử dụng máy tính cũng là một vấn đề mà bạn nên chú ý. Bởi nếu dùng máy tính liên tục mà không để mắt có thời gian nghỉ dễ gây ra các triệu chứng như đau đầu, nhức mắt, chóng mặt, đau lưng, đau vai, đau cổ… Do vậy, cứ khoảng 30 – 45 phút sử dụng máy tính thì bạn nên đứng dậy đi lại, vận động chân tay để các cơ, khớp của mình được hoạt động. Đồng thời hướng mắt nhìn vào cây xanh hoặc các khoảng không gian trong mát để làm dịu bớt sự mệt mỏi cho đôi mắt.

 Ai hay dùng máy tính cần né ngay 5 thói quen sau kẻo gây hại sức khỏe - Ảnh 2.

Vừa ăn vừa sử dụng máy tính

Nhiều người có thói quen vừa ăn vừa gõ máy tính mà không biết rằng, đôi tay của chúng ta khi bốc đồ ăn hay gõ bàn phím dễ khiến bụi bẩn từ máy tính có cơ hội xâm nhập qua đường miệng. Ngoài ra, vụn thức ăn vương lại trên bàn phím sẽ tạo điều kiện cho vi khuẩn, nấm mốc sinh sôi phát triển, từ đó cũng gây ảnh hưởng đến hệ hô hấp của bạn khi sử dụng máy tính trong những lần tiếp theo.

Không vệ sinh máy tính định kỳ

Đây cũng là một thói quen thường gặp của nhiều người khi sử dụng máy tính. Thế nhưng, bàn phím máy tính của chúng ta thực chất rất bẩn và chứa vô số vi khuẩn gây hại. Loại vi khuẩn phổ biến nhất trên bàn phím máy tính là E. coli và tụ cầu khuẩn (Staphylococcus). Do đó, để bảo vệ sức khỏe của bạn thì ít nhất mỗi tuần một lần, hãy dành chút thời gian tự vệ sinh máy tính hoặc mang ra cửa hàng để vệ sinh sạch sẽ nhé!

 Ai hay dùng máy tính cần né ngay 5 thói quen sau kẻo gây hại sức khỏe - Ảnh 3.



Theo Gà


Helino

Chinh phạt tới một nửa thế giới, mở rộng sự bành trướng và sức ảnh hưởng trên khắp khu vực Âu-Á, đại quân Mông Cổ của Thành Cát Tư Hãn thực sự trở thành nỗi khiếp sợ của không ít quốc gia thời bấy giờ.

Đội quân của Thành Cát Tư Hãn từng bị kìm hãm bởi một sức mạnh to lớn: Khoa học mới tìm ra - Ảnh 1.

Thành Cát Tư Hãn là người sáng lập ra đế chế Mông Cổ hùng mạnh. Ảnh: Internet

Tuy nhiên, các nhà nghiên cứu vừa phát hiện một nguyên nhân sâu xa làm chậm lại sức mạnh bành trướng của Đế chế Mông cổ trong hành trình chinh phạt, đó chính là biến đổi khí hậu .

Biến đổi khí hậu: Nguyên nhân sâu xa kìm hãm sự bành trướng của đại quân Mông Cổ

Theo đó, khu vực miền Trung và nhiều vùng khác ở Trung Quốc có khí hậu ấm lên bất thường vào thế kỷ 13, khiến cho năng suất lúa bỗng tăng vọt, lương thực dư thừa giúp nhà Nam Tống có điều kiện vững chắc để phát triển kinh tế và quân sự, ngăn chặn quân Mông Cổ đánh chiếm và kìm hãm sự bành trướng lớn mạnh của đế quốc này.

Vào thế kỷ 13, kinh tế của miền trung, miền đông và phía nam Trung Quốc rất phát triển, và giàu có tới mức chiếm tới hơn 60% GDP toàn cầu. Ngoài ra, nhiều phát minh quan trọng cũng ra đời và phát triển trong thời kỳ đó như thuốc súng và la bàn.

Điều này là minh chứng cho thấy biến đổi khí hậu đóng vai trò quan trọng giống như Vạn Lý Trường Thành ở phía Bắc Trung Quốc, giúp ngăn chặn quân Mông Cổ tấn công.

Nhóm chuyên gia chia sẻ trên tạp chí Biến đổi khí hậu: “Phát hiện quan trọng cho thấy một thời kỳ ấm áp đặc biệt với nhiệt độ gia tăng ở phần lớn Trung Quốc trong thế kỷ 13, đặc biệt là tại miền Trung, và miền Đông Trung Quốc“.

Dù không tham gia nghiên cứu nhưng Dong Guanghui, giáo sư chuyên ngành lịch sử địa chất học ở ĐH Lan Châu ở Cam Túc thuộc phía Tây Bắc của Trung Quốc, cho biết rằng, xã hội cổ xưa thường nhạy cảm hơn nhiều trước những tác động của biến đổi khí hậu do nền kinh tế lúc bấy giờ đa phần phụ thuộc vào nông nghiệp và các hoạt động kinh tế, giao thương có liên quan tới nông nghiệp.

Chính vì vậy, khí hậu ấm nóng bất thường đã vô tình đem lại lợi ích và năng suất vượt trội cho nhà Nam Tống, tạo tiền đề nền tảng vững chắc để phát triển kinh tế và xây dựng quân đội vững mạnh.

Khí hậu dường như khá ưu ái và mang lại nhiều lợi ích cho nhà Nam Tống (1127-1279), giúp tạo vật cản thách thức cho Thành Cát Tư Hãn và những người kế vị ông sau này. Nhà Nam Tống sau đó chỉ bị quân Mông Cổ đánh bại khi bắt đầu suy yếu, kinh tế ngày càng kiệt quệ và nạn tham nhũng hoành hành.

Nghiên cứu đáng chú ý này do các chuyên gia bao gồm Giáo sư Shi Feng tại Viện Địa chất và Địa vật lý thuộc Viện Hàn Lâm Khoa học Trung Quốc dẫn đầu, kết hợp cùng các đồng nghiệp tới từ châu Âu, Nepal, Nhật Bản và Pakistan để tiến hành phân tích hàng trăm dữ liệu từ khắp thế giới, đồng thời so sánh về những biến đổi của nhiệt độ mùa hè ở khu vực châu Á trong suốt thiên niên kỷ qua.

Nghiên cứu đã cho thấy một cái nhìn toàn diện nhất về những tác động và ảnh hưởng rõ rệt của biến đổi khí hậu trong hơn 1.000 năm qua tại khu vực châu Á, bằng cách thu thập và phân tích các dữ liệu đa dạng từ trầm tích hồ, quần thể cây cối ở Mông Cổ và nhiều nơi khác.

Đội quân của Thành Cát Tư Hãn từng bị kìm hãm bởi một sức mạnh to lớn: Khoa học mới tìm ra - Ảnh 2.

Đại quân Mông Cổ thực hiện nhiều cuộc chinh phạt trên phạm vi rộng lớn trải rộng khắp Á-Âu. Ảnh minh họa

Đế chế Mông Cổ được thiết lập sau khi nhà quân sự tài ba Thành Cát Tư Hãn (1162-1227) hợp nhất các bộ lạc ở vùng đông bắc châu Á vào năm 1206. Tồn tại xuyên suốt thế kỷ 13, đại quân Mông Cổ hùng mạng của Thành Cát Tư Hãn đã trở thành nỗi ám ảnh của nhiều quốc gia, vùng lãnh thổ trên thế giới khi tiến hành kéo quân thực hiện nhiều cuộc chinh phạt.

Dưới thời trị vì của ông và các người kế vị sau đó, lãnh thổ của Mông Cổ trải rộng từ Á sang Âu, tới tận phía Tây xa xôi, trong đó có cả Ba Lan vào năm 1259.

Tuy nhiên, không thuận lợi như khu vực phía tây, việc mở rộng và bành trướng lãnh thổ của đại quân Mông Cổ về phía Nam được cho là chậm hơn nhiều.

Trên thực tế, mặc dù nhiều lần kéo quân tấn công để đánh chiếm phía Nam nhưng phải mất tới 4 thập kỷ thì hậu duệ của Thành Cát Tư Hãn mới đánh bại được Nam Tống và tiến hành thống nhất, chinh phục hoàn toàn Trung Quốc vào năm 1279.

Một số sử gia cho rằng nhà Nam Tống cuối cùng cũng bị đánh bại bởi vì chính những suy yếu trong hệ thống kinh tế, nạn tham nhũng, lạm phát, quan liêu, hơn là sự kiên trì và tham vọng chinh phạt của đại quân có khả năng cưỡi ngựa và bắn cung thiện xạ như Mông Cổ.

Đội quân của Thành Cát Tư Hãn từng bị kìm hãm bởi một sức mạnh to lớn: Khoa học mới tìm ra - Ảnh 3.

Công cuộc chinh phạt nhà Nam Tống của đại quân Mông Cổ phải chờ tới 4 thập kỷ sau đó mới hoàn thành. Ảnh: Internet

Tuy nhiên, theo Giáo sư Dong Guanghui nhận định: “Từng có nhiều thời kỳ khí hậu ấm lên trong lịch sử, nhưng chỉ có duy nhất một Thành Cát Tư Hãn. Dù vậy, lịch sử đầy tính ngẫu nhiên và biến đổi khí hậu không quyết định mọi thứ“.

Trải qua những thăng trầm của lịch sử, các quốc gia, vùng lãnh thổ hay đế quốc lớn mạnh đều có thể được hưởng lợi ích hoặc chịu thương tổn trước những thay đổi của khí hậu.

Có vẻ như biến đổi khí hậu đã vô tình trở thành “vũ khí” uy lực cản phá bước tiến bành trướng của đại quân Thành Cát Tư Hãn về khu vực phía Nam Trung Quốc, và là nguyên nhân sâu xa giúp nhà Nam Tống giữ vững lãnh thổ ít nhất là trong khoảng 4 thập kỷ.

Thành Cát Tư Hãn (1162-1227) là người sáng lập ra Đế chế Mông Cổ sau khi hợp nhất các bộ lạc ở vùng đông bắc châu Á năm 1206.

Vị Khả hãn Mông Cổ này được coi là một trong những nhà lãnh đạo, nhà quân sự lỗi lạc và có vai trò rất quan trọng trong lịch sử thế giới.

Ông luôn được người Mông Cổ dành cho sự tôn trọng cao nhất. Lãnh thổ Mông Cổ dưới thời Thành Cát Tư Hãn trị vì trải rộng từ Á sang Âu, bao gồm nhiều khu vực như Trung Quốc, Hàn Quốc, Nga, Hungary, Đông Âu,…

Tham khảo nguồn: Ibtimes, SCMP



Theo Nguyễn Hằng


HELINO

Thời gian của bạn có hạn, vì vậy đừng sống cuộc đời người khác. Đừng bị giới hạn bởi giáo điều, và đừng sống trong quan niệm của người khác. Đừng sống cuộc đời của người khác.

Độ tuổi 35 là độ tuổi rất nhạy cảm, vậy trước 35 tuổi,  làm thế nào để xây dựng một nền tảng vững chắc?

Tôi đề nghị bạn làm hai việc.

Đầu tiên tìm một mục tiêu có thể giúp bạn phấn đấu trong 5 năm, 10 năm hoặc thậm chí lâu hơn.

Đây là trạng thái lý tưởng nhất. Vì mục tiêu rõ ràng, có thể khiến bạn phát triển xoay quanh một điểm để tích lũy kinh nghiệm, rất có lợi cho việc thăng tiến và tăng lương trong tương lai. Mặc dù kinh nghiệm không nhất thiết liên quan đến năng lực, nhưng nếu không tích lũy kinh nghiệm, khả năng của bạn gần như không thể cải thiện.

Trong cuốn sách của mình, ông Macolm Gladwell nói rằng: Bất luận đó là vận động viên giỏi nhất, doanh nhân, nhạc sĩ hay nhà khoa học, qua điều tra, bạn sẽ thấy rằng họ thậm chí đã dành ít nhất mười năm, không ít hơn ba giờ một ngày để nỗ lực thì họ mới thành công.

Nhiều người phàn nàn rằng không có cơ hội. Thực ra lại không phải như vậy.

Giáo sư xã hội học tại Đại học Kent Frank Freddy tin rằng, những người đầu tư hiệu quả thời gian cho việc luyện tập, tự nhiên sẽ có may mắn đến với mình: “Họ gần như rất cố gắng nỗ lực, khi may mắn đến, họ sớm đã sẵn sàng.”

Nếu bạn không gặp được cơ hội, đừng phàn nàn, trước hết hãy suy nghĩ kỹ: Rốt cuộc bản thân bạn chuẩn bị mặt nào chưa đủ?

Theo kinh nghiệm của chúng tôi, chỉ khi bạn cố gắng kiên trì theo một hướng nhất định thì ít nhất là trên 5 năm, bạn mới có thể nhận được sự hồi đáp. Và sự hồi đáp này  sẽ có tác động dài hạn tương đối về phát triển nghề nghiệp tương lai của bạn. Đồng thời, tích lũy kinh nghiệm trong một thời gian dài như vậy, khiến cho nền tảng của bạn vô cùng vững chắc, bước chân của bạn sẽ càng đứng vững hơn.

An nhàn bước qua tuổi 35: Bất luận bạn là ai, phải dành ít nhất 10 năm, không ít hơn 3 giờ/ngày để nỗ lực thì mới thành công - Ảnh 1.

Điều quan trọng thứ hai mà bạn nên cân nhắc đó là học cách cư xử

Tôi thậm chí cho rằng một người biết cư xử còn quan trọng hơn người biết làm việc. Tìm một mục tiêu nghề nghiệp phù hợp có thể không dễ dàng đối với nhiều người đang mất phương hướng, tuy nhiên, học cách làm người thì bạn có thể trau dồi trong bất kỳ công ty nào và bất cứ lúc nào.

Có bốn yếu tố trong sự trau dồi của một người có thể có ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển nghề nghiệp tương lai của bạn:

1. Năng lực giải quyết các mối quan hệ giữa người với người của bạn. 

Điều này bao gồm các mối quan hệ với cấp trên và các mối quan hệ của bạn với đồng nghiệp.

2. Khả năng không ngừng học tập

Tôi đã từng gặp một khách hàng gần 40 tuổi, làm kế toán đã 14 năm, anh ta vẫn chỉ có chức vụ giám sát cơ sở, không có cơ hội thăng tiến trong công ty, cũng không tăng lương trong nhiều năm.

Chúng tôi hỏi anh ta: “Trong 14 năm qua, anh đã tiến hành đào tạo, nghiên cứu nâng cao hay bất kỳ hình thức bồi dưỡng nào khác không?” -“Không có. Từ trước đến nay không có”.

Đây là một ví dụ rất khắc nghiệt, nhưng hiện tượng này rất phổ biến ở chốn công sở.

Nếu không học tập, tiền đồ của bạn sẽ không thể phát triển. Bạn nghĩ rằng bạn không thụt lùi, nhưng trong thực tế người khác đang tiến bước, vô tình tạo ra khoảng cách giữa bạn và người khác, cũng coi như bạn đang lùi bước.

3. Xây dựng tinh thần chuyên nghiệp

Cho dù bạn có mục tiêu hay không, cho dù công việc này có phải là bạn cam tâm làm, miễn là bạn đang ở vị trí này, bạn nên hoàn thành tốt công việc.

Ngay cả khi bạn không thích công việc này, đừng đối xử với nó một cách tiêu cực bởi vì bạn không chỉ lãng phí thời gian của công ty, mà còn lãng phí thời gian của chính bạn.

Tại nơi làm việc, những gì bạn có thể thu hoạch là hai thứ: một là hồi đáp, hai là sự trưởng thành. Trước khi bạn xác định mục tiêu rõ ràng, hãy cố hết sức và tập trung vào những gì tốt nhất mà bạn có thể làm ở vị trí này. Nếu bạn đối xử với công việc một cách tiêu cực, bạn sẽ về tay không và sẽ không nhận được gì.

4. Có nội tâm mạnh mẽ

Nhiều người tôi gặp trong thực tế, họ thực sự rất yếu đuối và không thể chịu đựng tất cả gian khổ trong cuộc sống lâu dài. Nên biết, sự trưởng thành của mỗi người đều không thể “thuận buồm xuôi gió”.

Một trái tim mạnh mẽ có thể khiến người ta thấy hy vọng khi đang tuyệt vọng, còn bi quan tiêu cực sẽ chỉ khiến bạn bỏ lỡ cơ hội trước khi hi vọng.

An nhàn bước qua tuổi 35: Bất luận bạn là ai, phải dành ít nhất 10 năm, không ít hơn 3 giờ/ngày để nỗ lực thì mới thành công - Ảnh 2.

Sau tuổi 30: Làm thế nào để đạt được một bước đột phá?

Để phát triển sự nghiệp của bạn sau 35 tuổi, bạn nên bắt đầu từ tuổi 30 và tận dụng tốt 5 năm để chuẩn bị cho 3 điều quan trọng sau:

– Xây dựng hình ảnh chuyên nghiệp của bạn. Bạn là một doanh nhân xuất sắc hay một nhân viên tầm thường? Sự khác biệt là ở đây! Tạo cho mình một định hướng và thiết lập hình ảnh chuyên nghiệp, nó sẽ có giá trị rất lớn cho sự phát triển nghề nghiệp trong tương lai của bạn.

Để giúp sức xây dựng hình tượng “chuyên nghiệp”, bạn cần phải nỗ lực bổ sung tri thức, và xây dựng sức ảnh hưởng của bản thân trong ngành.

Khi đối mặt với vấn đề, bạn thấy cần xem xét kỹ càng, và trở thành người có “tầm nhìn xa trông rộng” thay vì “thầy bói xem voi”.

Bạn phải học tập những người giỏi nhất trong ngành và lấy họ làm gương để noi theo, luyện tập và trưởng thành, học cách dùng tri thức để lấp đầy não bộ, thiết lập sức ảnh hưởng trong ngành và sử dụng những kiến thức của bạn để tác động đến người khác.

Có câu chuyện thế này: Chúng tôi gặp một thanh niên rất ưu tú vào năm ngoái và đến giờ vẫn rất ấn tượng.

Anh là sinh viên đại học hàng đầu ở Indonesia, sau khi tốt nghiệp đến một nhà máy để làm nhân viên bán hàng. Đó là một vị trí dường như không béo bở, nhưng anh ta đã xây dựng sự ảnh hưởng theo cách độc đáo của riêng mình.

Anh đặt ra cho mình một yêu cầu: viết một bài báo mỗi tháng và đăng trên tạp chí. Tất nhiên, không phải mọi bài báo đều có thể đạt chất lượng tốt, nhưng mỗi tháng phải đảm bảo viết một bài báo.

– Bồi dưỡng bản thân thành một người quản lý. Lên chức quản lý là một bước quan trọng trong sự phát triển nghề nghiệp của bạn. Không gian phát triển trong tương lai càng rộng mở. Nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể ngồi vững ở vị trí này.

Gallup đã từng tiến hành một cuộc khảo sát và phát hiện ra rằng các nhân viên thường xuyên nghỉ việc, trong nhiều trường hợp, vấn đề không phải ở công ty mà là cấp trên: Những người quản lý trực tiếp của công ty.

Chính vì quản lý không tốt, đối với sự phát triển của các nhân viên cấp dưới tạo ra một tác động rất tiêu cực, dẫn đến sự phát triển nghề nghiệp của bọn họ bất luận là năng lực chuyên môn, hay bồi dưỡng nghiệp vụ không thể phát triển một cách hiệu quả.

Bạn phải nhận thức được: Quản lý của bạn, sẽ có thể thay đổi số phận của bạn, cách quản lý sai lầm sẽ vô tình gây tổn hại đến bạn, buộc bạn phải rời khỏi công ty. Nếu một ngày bạn trở thành quản lý, chúng tôi hy vọng bạn không cản trở sự phát triển của nhân viên.

An nhàn bước qua tuổi 35: Bất luận bạn là ai, phải dành ít nhất 10 năm, không ít hơn 3 giờ/ngày để nỗ lực thì mới thành công - Ảnh 3.

 Tìm một công ty đang phát triển và phát triển cùng nó. Đây là một điều rất quan trọng. Vì bạn có thể chứng kiến ​​sự phát triển của một công ty từ nhỏ đến lớn, bạn cũng sẽ hiểu rõ hơn về hoạt động của công ty. Ngoài ra trong quá trình phát triển của công ty, giá trị của bạn sẽ có nhiều cơ hội để phát triển và sẽ dễ dàng bộc lộ ra.

Nhiều người tìm việc thường tìm những công ty lớn để làm, điều này là dễ hiểu, nhưng để phát triển nhanh chóng, tìm một công ty đang phát triển mà không phải là quá lớn lại là lựa chọn tốt hơn. Bởi vì trong quá trình phát triển, nhu cầu về tài năng sẽ cấp bách hơn và vị trí  của bạn sẽ lên nhanh hơn.

– Điều quan trọng nữa là, lòng trung thành của bạn sẽ mang lại nhiều phần thưởng hơn cho sự phát triển của bạn. 

Doanh nghiệp dùng người, điều quan trọng nhất là lòng trung thành. Đặc biệt, hiện nay tỷ lệ nhảy việc với tỷ lệ hao hụt cao, vậy nên trung thành đã trở thành một tinh thần đáng quý đối với các doanh nghiệp.

– Cuối cùng, mọi người không thể làm được quá nhiều việc trong cuộc đời này, vì vậy mỗi việc phải được thực hiện một cách rực rỡ.



Hiền Thảo


Theo Trí Thức Trẻ

Theo kết quả giải thường World Airline Awards của Skytrax, danh hiệu hãng hàng không số 1 thế giới năm 2018 đã thuộc về Singapore Airlines, đánh đổ vị trí của Qatar Airways trong năm 2017.

Vượt qua Qatar Airways, Singapore Airlines được bình chọn là hãng hàng không tốt nhất thế giới năm 2018 - Ảnh 1.

Singapore Airlines

Đây quả là tin vui với hãng hàng không Singapore và những hành khách trung thành, đánh dấu sự chấm dứt cho cuộc chiến “nhất thế giới” diễn ra giữa Qatar Airways và Emirates trong 3 năm qua.

Năm nay, Qatar Airways xếp thứ 2, Emirates xếp thứ 4. Vị trí thứ 3 thuộc về Nippon Airways (ANA) của Nhật Bản, thứ 5 là EVA Air của Đài Loan. Kết quả trên đã được công bố bên lề sự kiện Farnborough Airshow tổ chức 2 năm một lần ở Anh.

Vượt qua Qatar Airways, Singapore Airlines được bình chọn là hãng hàng không tốt nhất thế giới năm 2018 - Ảnh 2.

Qatar Airways

Cathay Pacific, hãng hàng không có trụ sở tại Hồng Kông tụt xuống vị trí thứ 6, trong khi Hong Kong Airlines và China Southern Airlines vươn lên đứng trong top 20.

Hainan Airlines, hãng hàng không hàng đầu Trung Quốc xếp thứ 8, thứ 7 lại là Lufthansa, hãng hàng không hàng đầu châu Âu. Tuy nhiên, không có hãng hàng không Bắc Mỹ nào lọt vào top 25 – Chiếm 15/25 vị trí hàng đầu lại là những hãng hàng không đến từ châu Á – Thái Bình Dương.

Vượt qua Qatar Airways, Singapore Airlines được bình chọn là hãng hàng không tốt nhất thế giới năm 2018 - Ảnh 3.

Cathay Pacific

Quay trở lại với Singapore Airlines, có lẽ người dân Singapore đang rất vui mừng vì lấy lại vị trí dẫn đầu, kể từ năm 2008.

“Singapore Airlines đã được vinh danh là “Hãng hàng không tốt nhất thế giới” bởi Skytrax, tôi dành tặng giải thưởng này cho 26.000 nhân viên của SIA Group, những người đã tập trung làm việc mỗi ngày để đem đến trải nghiệm du lịch tốt nhất cho hành khách…”, CEO của Singapore Airlines chia sẻ sau khi nhận giải ở London vào tuần trước.

“Giải thưởng này dựa trên phản hồi trực tiếp từ khách hàng, những người đã lựa chọn chúng tôi trong môi trường cạnh tranh khốc liệt này”. 

Cuộc khảo sát của Skytrax kéo dài từ tháng 8/2017 đến tháng 5/2018, với sự tham gia của hành khách đến từ 105 quốc gia; hơn 300 hãng hàng không trên toàn thế giới.

Top 25 hãng hàng không 2018 dựa trên khảo sát của Skytrax (và thứ hạng trong năm 2017):

1. Singapore Airlines (2)

2. Qatar Airways (1)

3. ANA/All Nippon (3)

4. Emirates (4)

5. EVA Air (6)

6. Cathay Pacific (5)

7. Lufthansa (7)

8. Hainan Airlines (9)

9. Garuda Indonesia (10)

10. Thai Airways (11)

11. Qantas Airways (15)

12. Swiss International Air Lines (14)

13. Japan Airlines/JAL (16)

14. China Southern Airlines (23)

15. Etihad Airways (8)

16. Austrian Airlines (17)

17. Air New Zealand (19)

18. Turkish Airlines (12)

19. KLM Royal Dutch Airlines (22)

20. Hong Kong Airlines (24)

21. Bangkok Airways (21)

22. Virgin Australia (13)

23. Aeroflot (30)

24. Asiana Airlines (20)

25. Air France (18)

Theo SCMP



Theo Hoàng Hải


Trí thức trẻ

Mới đây, tôi thấy các bạn trẻ tranh cãi gay gắt về chia sẻ của một bạn Trang Nguyễn có nội dung: “Với lương cứng 5 triệu/tháng, tôi vẫn tiết kiệm được tiền để đi du học tự túc, mua nhà chung cư 1,5 tỷ và đi du lịch nhiều nơi”.

Trên các diễn đàn đưa bài viết lên để mổ xẻ, thậm chí có bạn còn “rảnh rỗi” tới mức lập hẳn bảng excel, phân tích và “cáo buộc” cô gái nói dối, hoặc có những nguồn thu bất minh khác. Còn tôi, đã đọc đi đọc lại bài báo này, 2 dòng cảm xúc trái ngược dội lên trong đầu: thực sự nể phục cô gái trong bài viết – một cô gái có khả năng quản lý tài chính tuyệt vời, biết tiết kiệm nhưng cũng rất biết hưởng thụ cuộc sống. Đồng thời, tôi cũng thấy một bộ phận bạn trẻ (trong đó có cả cháu trai tôi) thật “kì lạ” tới đáng thương!

Này nhé, cô gái đã nói rõ, vì lương cứng 5 triệu đồng/tháng, một mức lương cơ bản có vẻ thấp trong thời buổi sểnh ra là phải tiêu đến tiền như hiện nay, nên cô ấy chấp nhận chia sẻ phòng trọ giá trung bình với bạn để cùng gồng gánh, chia sẻ tiền điện, nước, sinh hoạt phí; Cô ấy nhận được sự hậu thuẫn, chăm sóc của gia đình, bằng chứng là nguồn thực phẩm sạch cha mẹ hàng tuần gửi từ quê lên; Cô ít tụ tập, bù khú với bạn bè… nên đương nhiên các khoản chi không cần thiết này đã được hạn chế tối đa. Điểm thú vị nhất, cô ấy không sống và chỉ trông chờ vào 1 “nguồn thu nhập tĩnh” – thu nhập cố định (lương cơ bản 5 triệu), mà còn kiến tạo một “nguồn thu nhập động” khác nhờ nghề tay trái là bán hàng online. Đó chính là bí quyết để cô bạn này có thể sống ổn, thậm chí sống tốt trong thời buổi “người khôn của khó”.

Lương cứng 5 triệu/tháng vẫn đủ tiền du học tự túc, mua chung cư 1,5 tỷ: Chẳng có gì hoang đường, trừ khi bạn ôm lòng đố kị và nỗi mặc cảm không biết quản lý tiền - Ảnh 1.

Không chỉ “đam mê” kiếm tiền, cô gái này còn dám mang ước mơ lớn, liên tục bồi dưỡng tri thức, mở mang kiến thức, vốn sống, tầm nhìn. Thử hỏi, mấy người có gan dùng mức lương vỏn vẹn 5 triệu, cật lực bán hàng online… để nuôi dưỡng, thực hiện và hoàn thành giấc mơ du học ở xứ sở Tây Ban Nha? Suốt cả bài chia sẻ, tôi không đọc được bất cứ một lời than vãn kêu ca, mệt mỏi nào của bạn Trang Nguyễn. Thứ duy nhất tôi nhìn thấy một nguồn năng lượng tích cực, tư duy mạch lạc, các “gạch đầu dòng” về hạng mục thực hiện trong đời, một cách chi tiết, cẩn trọng.

Rõ ràng, cô ấy không cần phải kể lể việc phải nỗ lực ra  sao, làm thêm đầu tắt mặt tối như thế nào, chi tiêu “thắt lưng buộc bụng” vất vả ra sao… để có đủ tiền chi trả học phí, ăn ở trong những năm xa xứ. Tất cả những khó khăn, thiếu thốn đó không đồng nghĩa với việc cô bạn này phải chấm dứt, buông bỏ giấc mơ du học của mình? Thực tế, bạn Trang đã làm được. 

Bạn thấy đó, chỉ cần có mục tiêu, có ý chí và quyết tâm tiến về phía trước, bạn có thể biến những điều viển vông, vô lý trong mắt người khác thành kỳ tích của chính mình.

Sống và học tập ở trời Âu, cô bạn này vẫn tiếp tục làm thêm và không ngừng khám phá thế giới. Cô tranh thủ cùng bạn bè đi du lịch vài nước châu Âu: Ý, Hy Lạp, Đức, Đan Mạch, Thụy Điển. Ý thức được việc là sinh viên nên những người bạn này tính toán khá kĩ lưỡng trước mỗi chuyến đi sao cho tiết kiệm, đặt nhà qua Airbnb, mua đồ về nhà nấu chứ không đi ăn hàng… Bài học tiết kiệm, quản lý chặt chẽ tài chính luôn được thực hiện nghiêm cẩn, không phút lơi là, buông thả, thậm chí còn có tích cóp được khoản tiền đầu tư cho tương lai và báo hiếu cha mẹ. “Cũng nhờ việc bán hàng online thuận lợi nên tôi luôn dành ra được một khoản, khi về còn biếu bố mẹ và “dắt túi” một số vốn”, Trang chia sẻ.

Chưa hết, khi trở về Việt Nam làm việc, Trang vẫn tiếp tục giữ kỷ luật thói quen chi tiêu tài chính như trước đây. Thậm chí, cô còn mạnh dạn vay ngân hàng với gói vay ưu đãi để mua một căn hộ chung cư xinh xẻo với giá 1,5 tỷ, chấp nhận trả lãi hàng tháng, và có suy nghĩ vô cùng phóng khoáng: “Tôi độc thân nên bản thân không đặt nặng vấn đề nợ nần vì nếu khổ quá hoặc không có khả năng thì bán nhà đi trả nợ là xong”. 

Lương cứng 5 triệu/tháng vẫn đủ tiền du học tự túc, mua chung cư 1,5 tỷ: Chẳng có gì hoang đường, trừ khi bạn ôm lòng đố kị và nỗi mặc cảm không biết quản lý tiền - Ảnh 2.

Tôi đoán không ít bạn giống như cháu trai tôi, tỏ ra hoài nghi về các khoản thu – chi của cô bạn Trang Nguyễn. Đồng ý – chúng ta hoàn toàn có quyền hoài nghi. Nhưng, tôi tự hỏi, phải chăng ẩn sau những hoài nghi đó là sự đố kị, là nỗi sợ hãi của kẻ yếu thế khi nhìn ngắm cuộc sống sinh động của người khác? Là bởi, cháu tôi hay chính bạn CHƯA TỪNG dám sống cuộc đời rực rỡ, quyết liệt như cô gái ấy nên những gì nhìn thấy trở nên quá phi lý và viển vông? Và nữa, bạn quản lý tài chính kém, bạn không có khả năng tiết kiệm, bạn chi tiêu bừa phứa không có hoạch định rõ ràng – không có nghĩa, những người khác, cụ thể là bạn Trang Nguyễn cũng chung lối sống ấy. 

Tôi nhớ tới chia sẻ của Suze Orman – nữ chuyên gia tài chính hàng đầu nước Mỹ, đại ý, con người là chủ nhân của tiền bạc, tiền bạc là nô lệ của bạn. Vì thế, bạn cần phải có những chiến lược quan trọng cho việc bảo vệ của mình. Đừng dùng tiền vào bất cứ việc làm vô nghĩa nào chỉ để thỏa mãn cảm giác tò mò hay một thú vui. Quan trọng, bạn đừng sử dụng phương pháp bầy đàn để quyết định tài chính của mình.

Các bạn ạ, tôi – một người đã bước qua tuổi 60, đi qua không ít thăng trầm của đời sống, chỉ muốn nhắn gửi tới cháu trai tôi và các bạn trẻ đôi điều: 

Lòng đố kị vô tình biến chúng ta trở thành nạn nhân của chính mình. Châm biếm, kinh miệt, cay nghiệt… với ảo tưởng những điều đó sẽ đẩy bản thân chúng ta lên, giảm thiểu mối đe dọa tồn tại bởi ưu thế của người khác đi. Bạn vô tình trở nên xấu xí mà không hề hay biết. Nhà văn Balzac từng nói: “Người có tính ghen tị đau khổ hơn bất cứ một người bất hạnh nào, bởi hạnh phúc của người khác cộng với sự bất hạnh của mình làm cho ta đau khổ gấp nhiều lần”. Việc chúng ta có thể đón nhận, chúc mừng, chia vui với thành công của người khác – lấy đó làm bài học, là nguồn cảm hứng để phấn đấu, nỗ lực chắc chắn tuyệt vời hơn nỗi u mê hoài nghi bế tắc. 

Thứ nữa, bạn ôm khát vọng thành công, muốn tạo nên những điều khác biệt, chiếm lĩnh đỉnh cao… hãy bắt đầu thực hiện trọn vẹn từ những việc nhỏ, ghi chép lại tình hình chi tiêu tài chính của mình, ngay từ hôm nay, thật cẩn thận, chi tiết theo từng ngày, từng tuần. Với những cuộc tụ tập không cần thiết, hãy biết lắc đầu từ chối; Với những khoản chi không cần thiết, các sở thích rườm rà, phung phí (trà sữa, tụ tập trà đá chém gió…) hãy cắt giảm nghiêm khắc. Đừng quên, tương lai của bạn là kết quả của sự đầu tư ngay từ hôm nay. 

(Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả)



Trần Anh


Theo Trí Thức Trẻ

Nhắc tới nhân vật Tào Tháo, nhiều người sẽ không tiếc lời khen ngợi, thậm chí ví ông như một bậc kiêu hùng vào cuối thời nhà Hán và suốt thời kỳ Tam Quốc.

Vị quân chủ họ Tào không chỉ sở hữu mưu lược hơn người, lại yêu mến hiền tài, tán dương là “một đời minh quân” cũng không hề thái quá.

Thế nhưng giữa thời buổi hùng tài vô số lúc bấy giờ, người khét tiếng như Tào Tháo cũng không khỏi kiêng dè trước hai nhân vật đáng gờm dưới đây.

Thiếu niên anh tài từng khiến Tào Tháo không thể “kê cao gối mà ngủ”

Vì 2 nhân vật này, Tào Tháo ăn không ngon ngủ không yên, làm đủ trò nhục nhã để chạy trốn - Ảnh 1.

Thiếu niên 17 tuổi Chu Bất Nghi là một anh tài từng khiến Tào Tháo vừa ái mộ, lại vừa dè chừng. (Tranh minh họa).

Chu Bất Nghi tự là Nguyên Trực, người Linh Lăng (thuộc Hồ Nam sau này), xuất thân là cháu của Biệt giá Lưu Tiên dưới trướng Lưu Biểu.

Sinh trưởng trong một gia đình danh giá, thiếu niên họ Chu từ sớm đã bộc lộ tài trí hơn người. Sau này, ông được người cậu Lưu Tiên gửi gắm cho danh sĩ Lưu Ba – bậc kỳ tài mà ngay tới Gia Cát Lượng còn phải thú nhận “tự thẹn không bằng”.

Nhờ tài năng cùng xuất thân của mình, danh tiếng của Chu Bất Nghi đã nhanh chóng tới tai vị quân chủ họ Tào.

Tương truyền rằng, Tào Tháo còn đánh giá thiếu niên họ Chu thông minh chẳng kém người con thần đồng của mình là Tào Xung.

Vì vậy, ông không ngại tạo điều kiện cho Chu Bất Nghi cùng Tào Xung trở thành bằng hữu. Mối quan hệ tốt giữa hai người càng khiến Tào Tháo quý mến Bất Nghi.

Cũng xuất phát từ lòng ái mộ thiếu niên họ Chu, vị quân chủ họ Tào từng muốn gả con gái của mình cho Bất Nghi. Mục đích của hành động này thực chất xuất phát từ nỗi lo sợ trong tâm can ông.

Tào Tháo nghĩ rằng, người tài năng như Chu Bất Nghi không dễ lôi kéo, nếu bị kẻ khác thu phục thì quả là mối nguy.

Nhưng bất kể vì mục đích gì, việc Tào Tháo phải dùng tới hôn nhân để kết thân với người này đã cho thấy tài năng đáng nể của Bất Nghi.

Đối với mối hôn sự ấy, người khác có lẽ đã sớm cúi đầu tạ ơn, nhưng không ngờ Chu Bất Nghi lại thẳng thắn cự tuyệt.

Vì 2 nhân vật này, Tào Tháo ăn không ngon ngủ không yên, làm đủ trò nhục nhã để chạy trốn - Ảnh 2.

Việc Chu Bất Nghi từ chối hôn sự với con gái mình chưa phải là lý do khiến Tào Tháo muốn hạ sát nhân tài. Mà động cơ thực sự để trừ khử thiếu niên họ Chu đến từ một sự việc khác. (Ảnh minh họa).

Dù vậy, lúc đó Tào Tháo vẫn chưa nổi dã tâm đối với anh tài này. Động cơ trừ khử Chu Bất Nghi bắt nguồn từ một sự kiện bất ngờ xảy ra vào năm 208 – Tào Xung qua đời vào năm 14 tuổi.

Cái chết của người con thần đồng vừa khiến Tào Tháo đau lòng, lại vừa làm ông nảy sinh lo sợ.

Người con tài giỏi nay đã mất, Chu Bất Nghi vốn “không thua Tào Xung”, nhưng bậc kỳ tài ấy lại nhất quyết chẳng chịu kết thân với ông. Chính điều này đã định sẵn kết cục của bậc hiền tài họ Chu.

Khi Tào Tháo quyết định lên kế hoạch trừ khử Chu Bất Nghi, Tào Phi biết tin vội ngăn cản phụ vương. Bấy giờ, ông chỉ nói: “Kẻ này vốn không phải người mà con có thể khống chế”.

Cuối cùng, Chu Bất Nghi bị Tào Tháo sai thích khách hạ sát.

Ngẫm lại, ngay cả nhân tài “bất kham” như Tư Mã Ý vẫn được Tào Tháo lưu lại một con đường sống, nhưng Chu Bất Nghi lại chỉ có kết cục bị giết. Nếu bậc kỳ tài như vậy còn sống trên đời, Tào Tháo e rằng ngay cả ngủ cũng không yên.

Danh tướng khiến Tào Tháo làm đủ chuyện nhục nhã để chạy trốn

Vì 2 nhân vật này, Tào Tháo ăn không ngon ngủ không yên, làm đủ trò nhục nhã để chạy trốn - Ảnh 3.

Mã Siêu là một trong số những danh tướng hiếm hoi từng khiến Tào Tháo bại trận một cách nhục nhã. (Ảnh minh họa).

Vị danh tướng khiến Tào Tháo không chỉ thua trận chạy dài mà còn làm ra đủ chuyện nhục nhã chính là Mã Siêu. Luận về mưu lược và võ nghệ, tài năng của Mã Siêu là điều không cần bàn cãi.

Trong trận chiến ở Đồng Quan, vị danh tướng này đã từng chỉ ra nhược điểm của quân Tào là quân lương không đủ, tiếp tế khó khăn, nhiều lần đề nghị cắt đứt đường chuyển lương của địch, chỉ tiếc rằng Hàn Toại không nghe.

Khi nghe được việc này, Tào Tháo từng vì khiếp sợ mà thốt lên rằng: “Thằng ranh họ Mã không chết, ta chết không có đất mà chôn”.

Cũng trong trận đại chiến Đồng Quan, tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa từng xây dựng nên chi tiết Tào Tháo phải “cắt râu, cởi áo” để chạy trốn khỏi Mã Siêu.

Theo đó, Tào Tháo bấy giờ có dịp giao chiến cùng danh tướng họ Mã, nhưng lại bị Mã Siêu đánh cho đại bại mà bỏ chạy.

Trong lúc truy tìm Tào Tháo giữa nơi hỗn chiến, Mã Siêu kêu lớn: “Kẻ khoác áo đỏ chính là Tào Tháo”.

Nghe thấy vậy, Tào sợ đến nỗi phải vứt bỏ chiếc trường bào ấy.

Mã Siêu thấy vậy, tiếp tục hét lớn: “Tên râu dài chính là Tào Tháo”.

Để có thể chạy thoát thân, Tào đành vội vàng cắt đi bộ râu của mình.

Mã Siêu lại lập tức nói lớn: “Kẻ râu ngắn chính là Tào Tháo”.

Lúc này, vị quân chủ khét tiếng kia chẳng thể làm ra chiêu nào khác, chỉ đành vội vã bỏ chạy. Nhưng dù như vậy, ông vẫn không thoát khỏi sự truy kích của danh tướng họ Mã. Bấy giờ, nếu không có Tào Hồng kịp thời giải vậy, chỉ e rằng Tào Tháo đã chẳng thể toàn mạng.

Người có thể khiến một bậc quân chủ kiêu hùng như Tào Tháo làm ra đủ loại hành động nhục nhã như vậy chỉ để chạy thoát thân vốn không nhiều, mà Mã Siêu chính là một trong số đó.



Theo Trần Quỳnh


Thời đại

Trong cuộc sống xung quanh chúng ta có rất nhiều loại người, đặc biệt là những người có thể làm được điều phi thường khiến mọi người không khỏi ngưỡng mộ. Trời sinh có những người thông minh, vừa quan sát sự việc đã biết nên ứng phó thế nào, từ đó họ dễ dàng đạt được nhiều thành công mà không phải ai cũng làm được.

Trong nhân tướng học có ghi, từ gương mặt của một người, bạn có thể nhận biết được đâu là người có tố chất lãnh đạo tài ba, không những thế còn có nhân cách vàng, một đời được hưởng vinh hoa phú quý. Cùng xem đó là đặc điểm nào nhé, bạn có không?

1. Vầng trán cao, rạng ngời

    Nhìn mặt đoán người trời sinh có tố chất lãnh đạo, một đời được hưởng vinh hoa phú quý - Ảnh 1.

    Trong nhân tướng học, vầng trán được coi là thiên đường và là nơi chứa nhiều kiến thức nhất. Nếu ai sở hữu vầng trán cao thì xác định họ là những người đóng góp vai trò quan trọng trong cuộc sống hằng ngày.

    Đây cũng là nhân tướng cho thấy người này có tố chất lãnh đạo tốt, họ thông minh, lanh lợi, không ngừng học hỏi và luôn cố gắng trong công việc. Hơn hết, những người có vầng trán cao luôn có tham vọng và họ sẽ đạt được địa vị vững chắc trong xã hội. Sau tất cả, họ là những người có được cuộc sống sung túc về sau, sự nghiệp hôn nhân đều viên mãn, hạnh phúc.

    2. Chân mày cao và sắc nét

      Nhìn mặt đoán người trời sinh có tố chất lãnh đạo, một đời được hưởng vinh hoa phú quý - Ảnh 2.

      Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, người nào có chân mày cao và sắc nét thì xác định đây là người có khí chất phi thường. Trời sinh họ là người có tướng lãnh đạo vì sở hữu tính cách mạnh mẽ, kiên trì và luôn nỗ lực trong mọi hoàn cảnh.

      Trong cuộc sống hằng ngày, một khi đã quyết định việc gì họ sẽ nghiêm túc theo đến cùng. Đặc biệt là khi bước vào giai đoạn trung niên, những người có tướng mạo này sẽ thành công rực rỡ cả về sự nghiệp lẫn cuộc sống tình cảm. Không những thế, từ 40 đến 50 tuổi chính là lúc phú quý dồi dào, hậu vận sẽ được an nhàn hưởng phước.

      3. Môi trên dày, môi dưới mỏng

        Nhìn mặt đoán người trời sinh có tố chất lãnh đạo, một đời được hưởng vinh hoa phú quý - Ảnh 3.

        Những sinh vật kỳ dị nhìn thôi đã “nổi da gà”, đặc biệt là con số 6

        Nếu người nào sở hữu môi trên dày môi dưới mỏng thì xác định họ là những thiên tài và có kỹ năng sống tuyệt vời. Họ có khả năng sử dụng năng lực của mình để thuyết phục mọi người, luôn truyền cho họ những lời hay ý đẹp để đạt được cuộc sống hoàn mỹ.

        Bên cạnh đó, đa số những người có đặc điểm này thường rất nổi tiếng, họ luôn có tiếng nói trong mọi hoàn cảnh. Trong cuộc sống hằng ngày, họ có vị trí riêng trong lòng mọi người và khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.

        Họ thông minh, tài giỏi và khéo léo trong giao tiếp nên được mọi người yêu mến. Hậu vận, cuộc sống không những thăng hoa rực rỡ và chẳng bao giờ phải phiền não về tiền bạc.

        4. Gương mặt đầy đặn tựa trăng tròn

          Nhìn mặt đoán người trời sinh có tố chất lãnh đạo, một đời được hưởng vinh hoa phú quý - Ảnh 4.

          Đây là đặc điểm của những người không những có tố chất lãnh đạo mà còn có trái tim nhân hậu. Những người có gương mặt đầy đặn tựa trăng tròn được trời sinh có tâm hồn đẹp, không những thế họ còn biết đối nhân xử thế.

          Trong cuộc sống, họ là những người thông minh, sáng tạo và biết nắm bắt mọi cơ hội tốt đến với mình. Bước vào trung niên, những người này gặp được nhiều may mắn hơn họ nghĩ, từ đó con đường phía trước rộng mở với nhiều điều tốt đẹp.

          Đặc biệt, nếu ai đó có cằm tròn và đầy đặn thì họ là những người sẽ được hưởng phú quý cả đời, không lo phiền não, mệt mỏi.

          (*) Thông tin chỉ mang tính chất tham khảo



          Theo JIA YOU


          HELINO

Rất nhiều nhà lãnh đạo tiết lộ rằng, dù công ty của họ có 1.000 nhân viên hay chỉ 10 người, tất cả họ đều cảm thấy không có đủ thời gian trong ngày để làm việc theo cách họ muốn.

Một nghiên cứu mới của đại học Harvard được gọi là “Lịch trình của nhà lãnh đạo” được đầu tư 12 năm trên mọi khía cạnh để xác nhận điều mà chúng ta đã đề cập: CEO có nhiều nguồn lực nhưng không đủ thời gian. Nếu bạn điều hành một tổ chức, bạn sẽ nhận thấy điều đó. Bạn đang làm việc ban đêm và cuối tuần và dồn hết tâm trí để làm việc, nhưng luôn luôn cảm thấy có nhiều việc phải làm, đúng không? Vâng, những nhà nghiên cứu Harvard đã đưa ra câu trả lời chính là những cuộc họp .

Hầu hết các giám đốc điều hành trong nghiên cứu đều dành 72% thời gian cho các cuộc họp. Ngay cả các chuyên gia Harvard cũng không tin rằng nhiều cuộc họp hơn thì việc kinh doanh tiến triển tốt hơn. Chỉ năm ngoái, các nhà nghiên cứu của trường Kinh doanh Harvard đã khảo sát 182 nhà quản lý cấp cao về giá trị của cuộc họp và 65% trong số đó cho biết các cuộc họp khiến họ không hoàn thành công việc của mình, 71% cho biết cuộc họp không hiệu quả hoặc kém hiệu quả.

Nói cách khác, các cuộc họp lấy đi của họ thời gian. Bạn đã từng:

– Lãng phí 20 phút trước khi cuộc họp bắt đầu mà không thực hiện bất kỳ công việc gì.

– Dành 10 phút đầu tiên đi lấy cà phê, tìm vị trí và tán gẫu.

– Dành một nửa thời gian trong cuộc họp kiểm tra đồng hồ bởi vì bạn có một cuộc họp khác ngay sau đó.

– Băn khoăn về tất cả mọi thứ bạn không hoàn thành trong khi bạn đang ở trong một cuộc họp mà thực sự thì bạn không cần phải tham gia.

Nghiên cứu của ĐH Harvard tiết lộ 1 điều cần thay đổi để giúp các CEO làm việc hiệu quả hơn gấp nhiều lần - Ảnh 1.

Lời khuyên về việc thay đổi cuộc họp thường giống nhau: Có chương trình làm việc, đảm bảo mọi người đã chuẩn bị khi tham gia, làm cho cuộc họp ngắn hơn. Nhưng với những điều đó, giám đốc điều hành vẫn sẽ không thay đổi các cuộc họp quá nhiều. Có một ý tưởng tốt hơn: Dừng họp. Thay vì tất cả mọi người cùng ngồi trong một phòng họp mát lạnh, càu nhàu về việc họ sẽ phải làm việc bao lâu sau thời gian lãng phí này, thì hãy tiết kiệm thời gian của bạn bằng các “cuộc họp ngầm”.

1. Thực hiện các “Cuộc họp nhanh”

Mọi người trong nhóm đều nhận được một tin nhắn: “Cuộc họp nhanh trong bãi đậu xe 10 phút nữa”. Không có thời gian chuẩn bị và không có thời gian chờ đợi. Mọi người xuất hiện, những gì cần phải nói được nói, và toàn bộ cuộc họp được thực hiện trong 10 phút.

2. Họp ở nơi công cộng

Gặp gỡ tại một quán cà phê? Nghiên cứu về “hiệu ứng quán cà phê” đã chỉ ra rằng một mức độ vừa phải của tiếng ồn xung quanh (như tiếng rít của máy pha cà phê espresso) cải thiện hiệu suất sáng tạo. Tin tôi đi, không ai quan tâm đến việc bạn làm, mọi người đều bận việc của họ. Thêm vào đó, caffeine là một chất xúc tác tuyệt vời!

3. Cấm PowerPoint

Trong thực tế thì nên cấm tất cả các công nghệ. Không điện thoại, máy chiếu, bất kỳ thứ gì không liên quan. Chỉ nói, nghe và ghi chép. Không ai chú ý đến trang trình bày của bạn. Họ đang chạy đua với thời gian.

4. Cử một thư kí đáng tin tưởng tham gia họp

Có bao nhiêu cuộc họp thực sự đòi hỏi sự hiện diện của CEO? Thực ra là không nhiều. Thay vào đó, hãy cử người mà bạn có thể tin tưởng để tham gia ghi chép, theo dõi cuộc họp – không phải bởi những gì đã kể trên mà về những hiệu quả của chúng. Bạn có thể theo dõi trực tiếp cuộc họp sau đó thông qua người này.



Theo Minh An


Thời đại/Inc

1. Nếu bạn không thể là mặt trời thì cũng đừng làm một đám mây.

2. Bạn có yêu đời không? Vậy đừng phung phí thời gian vì chất liệu của cuộc sống được làm bằng thời gian.

3. Chẳng sao cả nếu bạn cố, và cố, và cố nữa, nhưng vẫn thất bại. Nhưng thật tệ hại nếu bạn cố rồi thất bại, và không muốn cố lần nữa.

4. Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười.

5. Đời là cuộc đấu tranh liên tục; nó luôn được cải biên với nhưng khó khăn mới. Và chúng ta sẽ chiến thắng nhưng bao giờ cũng phải trải giá.

Dành cho những ai đang cảm thấy khó khăn: 20 câu nói sẽ giúp bạn vững vàng hơn vào cuộc sống - Ảnh 1.

6. Thời gian là miễn phí, nhưng nó vô giá. Bạn không thể làm chủ thời gian nhưng có thể sử dụng nó. Bạn không thể giữ lại thời gian nhưng có thể tiêu dùng vào việc có ích. Một khi thời gian đã trôi đi bạn sẽ không bao giờ lấy lại được. Hãy quí trọng từng phút giây mà mình đang có.

7. Con tàu thực sự rất an toàn khi neo đậu ở cảng nhưng người ta đóng tàu không phải vì mục đích đó.

8. Hãy tìm kiếm ba sở thích của bạn: Một cái để kiếm tiền, một cái để bạn phát triển và một cái để sáng tạo.

9. Nghĩ quá nhiều sẽ hủy hoại bạn. Hủy hoại thực tại, thay đổi mọi thứ xung quanh, khiến bạn lo lắng và làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn bạn nghĩ.

10. Có hai điều cần nhớ trong cuộc sống: Hãy chăm sóc suy nghĩ của bạn khi bạn một mình và hãy cẩn trọng với lời nói khi ở chốn đông người.

Dành cho những ai đang cảm thấy khó khăn: 20 câu nói sẽ giúp bạn vững vàng hơn vào cuộc sống - Ảnh 2.

11. Cuộc sống như cách pha trà: Hãy đun sôi cái tôi của bạn, làm bay hơi mọi lo lắng, pha loãng mọi buồn phiền, lọc đi mọi sai lầm và bắt đầu thưởng thức sự hạnh phúc.

12. Những điều tốt đẹp đến với ai tin tưởng, những điều tốt hơn đến với ai kiên nhẫn và… những điều tốt nhất chỉ đến với người không bỏ cuộc

13. Rất nhiều người sợ nói ra những gì họ muốn, đó là lý do tại sao họ không có được những gì mình muốn.

14. Chiếc ghế sofa êm ái dễ đưa người ta vào giấc ngủ. Còn con đường đá khúc khuỷu kia lại khiến nhuệ khí tăng mãi không ngừng.

15. Không để trôi mất đi thời gian đáng kể, không để tiếc thương cho năm tháng trôi qua vô ích, chỉ có nắm chắc hôm nay mà cố gắng mới không biết đến sự héo mòn tan tác trong ảm đạm của việc không làm gì.

Dành cho những ai đang cảm thấy khó khăn: 20 câu nói sẽ giúp bạn vững vàng hơn vào cuộc sống - Ảnh 3.

16. Có thể mọi người sẽ không đánh giá đúng công việc mà bạn làm. Có thể mọi người sẽ không hiểu những gì mà bạn nói. Nhưng… nếu bạn biết những gì bạn đang làm thực sự có ý nghĩa, hãy tiếp tục con đường mà bạn đã chọn.

17. Cuộc sống là kỳ thi khó khăn nhất, rất nhiều người bị thất bại vì họ cố gắng ‘copy’ người khác mà không hiểu được rằng… mỗi người có tờ câu hỏi khác nhau. 

18. Một suy nghĩ tiêu cực sẽ không bao giờ mang lại một cuộc sống tích cực.

19. Trở ngại không thể ngăn được bạn, khó khăn không thể dừng được bạn. Người khác không thể ngăn được bạn, chỉ có người duy nhất ngăn cản bạn là chính bạn mà thôi. 

20. Người duy nhất mà bạn nên cố gắng để tốt hơn đó chính là bạn của ngày hôm qua.



PV (Tổng hợp)


Theo Trí Thức Trẻ

Nếu kết bạn với người tích cực, bạn sẽ trở nên tràn trề sức sống.

Nếu qua lại với người tiêu cực, bạn sẽ trở nên tiêu cực theo.

Nếu kết giao với người thành thật, các bạn có thể thoải mái giúp đỡ lẫn nhau mà không lo bị lợi dụng.

Nếu giữ mối quan hệ với người không đáng tin, bạn sẽ lãng phí thời gian một cách vô ích.

Ba câu chuyện dưới đây sẽ giúp bạn nhận ra ai là người đáng tin cậy.

Câu chuyện thứ nhất: 

Một giám đốc mời khách ăn cơm, gọi hai nhân viên mới đi cùng.

Khi gọi món, vì khách là người thích ăn nhạt nên gọi theo khẩu vị của khách.

Nhưng nhân viên mới lại thích ăn cay, thế nên không ngừng kêu ca rằng chẳng có món nào ngon cả.

Mặc dù trong lòng người giám đốc vô cùng tức giận, nhưng anh ta không thể nổi nóng ở đó, chỉ đành gọi thêm hai món cay cho họ.

Cuối cùng, khi thức ăn được bưng lên, hai người nhân viên mới này độc chiếm bàn ăn, vừa ăn vừa nói, không coi ai ra gì.

Ăn xong còn tán thưởng: “Hai món này ngon ghê.”

Sau khi trở về công ty, vị giám đốc kia lập tức sa thải hai người này, không giải thích gì thêm.

Người ích kỷ luôn chỉ quan tâm đến việc của mình, không muốn cho đi, chỉ muốn nhận lại, chỉ cần bản thân thoải mái vui vẻ là được. Những người như vậy có thể không cố tình muốn làm phiền, làm hại người khác nhưng thực chất lại vô cùng phiền phức và khó chịu.

Đáng tin cậy tức là dù nhiều hay ít cũng luôn nghĩ đến người khác, để cho người khác, cho bản thân cũng như tương lai một con đường.

Đây là kiểu người đáng tin cậy nhất, thúc đẩy bạn thành công - Ảnh 1.

Câu chuyện thứ hai: 

Hồi nhỏ, Tiểu Phương từng đến ăn cơm ở một nhà giàu nọ.

Bàn ăn có rất nhiều món, trong đó có vây cá, đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Phương được ăn vây cá. “Đây là cái gì thế?  Sao lại ngon thế ạ?” – Tiểu Phương kéo tay mẹ hỏi.

Nghe thấy thế, nữ chủ nhà lên tiếng: “Đây là miến, cháu thích thì ăn nhiều vào nhé.”

Sau này khi đã lớn, tham gia nhiều bữa tiệc hơn, Tiểu Phương phát hiện ra, những người tổ chức tiệc đều thích khoe khoang sự giàu có, khoe món nọ món kia hiếm có khó tìm, giá thành đắt đỏ. Họ cho rằng đấy chính là lúc để khoe ra cho mọi người thấy mình sống xa hoa, hưởng lạc cỡ nào.

Sau khi từng trải, Tiểu Phương mới nhận ra sự người phụ nữ giàu có năm xưa đã đối xử với họ chu đáo thế nào, dù bọn họ cũng không phải quá thân quen.

Các nhà tâm lí học nói, điều kiện cần của việc có EQ cao là sự thấu hiểu, cảm thông và lòng trắc ẩn.

Đứng trên lập trường của người khác, nghĩ và hiểu cho họ, đồng thời cư xử phù hợp với tâm trạng của người khác.

Khổng Tử từng viết trong Luận Ngữ thế này: “Người có lòng nhân nghĩa, muốn thành công thì cũng giúp người khác thành công, muốn đạt được mục đích thì cũng thành toàn cho người khác.”

Đây là kiểu người đáng tin cậy nhất, thúc đẩy bạn thành công - Ảnh 2.

Câu chuyện thứ ba: 

Một bác gái lớn tuổi ăn mặc giản dị vào một cửa hàng bách hóa tránh mưa.

Trong khi tất cả các nhân viên thấy bà đều ngoảnh mặt làm ngơ, thì đột nhiên có một thanh niên bước tới: “Bác ơi, bác có cần gì không ạ?”

Bác gái cảm thấy đứng tránh mưa ở cửa hàng nhà người ta hơi bất lịch sự nên đáp: “Không cần đâu, bác tránh mưa tí rồi đi.”

Cậu thanh niên thấy bác gái bối rối liền nói: “Bác ơi, không sao đâu ạ, để cháu mang một cái ghế ra cho bác ngồi đợi nhé.”

Hai tiếng sau mưa tạnh, bác gái đó sau khi hỏi lấy danh thiếp của cậu thanh niên rồi đi.

Vài tháng sau, cậu thanh niên này nhận được một cơ hội đại diện cửa hàng, hợp tác với công ty lớn, lợi nhuận cực cao.

Sau đó mới biết, cơ hội này là do bác gái mấy tháng trước cho. Bác gái này chính là mẹ của ông chủ công ty kia.

Bạn không thể mở ra cánh cửa nào nếu thiếu đi sự chân thành, bởi vì bản thân sự chân thành chính là một cánh cửa.

Người thực sự đáng tin là người chưa từng đầu cơ trục lợi, luôn luôn đối xử tử tế, lương thiện với người khác, dựa vào năng lực của bản thân để nắm bắt được những gì mình muốn.

Hy vọng mỗi người trong chúng ta đều là những người đáng tin cậy, sống thẳng thắn trung thực, không tự kiêu biến chất, để không phụ lòng gia đình, bè bạn, xã hội này, và cả chính bản thân mình.



Sandy


Theo Trí Thức Trẻ

Chuỗi ngày “sống mòn” chốn công sở: Từ một nhân viên sống-để-làm-việc đến một quản lý sống-để-hỏi-mình-làm-việc-vì-cái-gì

Kieran từng là một kĩ sư phần mềm tài năng, yêu ngành yêu nghề. Bên cạnh công việc fulltime chính này, anh còn chạy thêm một vài dự án nhỏ và các công việc ‘freelance’ khác.

Sau một năm làm việc, anh được thăng chức lên vị trí trưởng nhóm để điều phối hoạt động của team mình. Ai cũng quan niệm, thăng chức là một dấu mốc chói lọi trong sự nghiệp mỗi con người, nhưng với anh, mọi chuyện không được suôn sẻ như vậy. Bởi bỗng vào một ngày đẹp trời, công việc thường ngày của Kieran không còn là cùng cả team chạy các dự án mà anh yêu thích, mà là học cách quản trị dự án.

Và cứ thế, anh dần nhận ra, mình đã đánh mất bộ óc sáng tạo tài hoa, bởi giờ nó chẳng còn quan trọng với sự nghiệp “làm sếp” của anh nữa. Anh cũng từ bỏ các dự án nhỏ, các công việc ‘freelance’ trước kia để tập trung toàn bộ năng lượng để quản lý và xây dựng team mình.

Một năm sau, Kieran đã “nhảy việc” sang một công ty khác nhưng anh vẫn trung thành với vị trí trưởng phòng quản lý sản phẩm. Và bạn biết đấy, là một trưởng phòng quản lý sản phẩm, công việc của bạn sẽ là tiếp cận khách hàng để tìm hiểu về nhu cầu của họ. Kieran cũng luôn lấy điều đó làm tôn chỉ làm việc của mình. Nhưng đáng buồn thay, công ty anh thì lại không nghĩ vậy. Theo lời anh, cả công ty cứ như một đám bù nhìn, họ cứ làm việc mà không cần quan tâm đến chân lý “khách hàng là thượng đế”.

Và câu chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, vị giám đốc cũng từ chức và rời bỏ công ty, bỏ lại Kieran một mình đánh vật với một mớ dự án mông lung. Không một ai chỉ đạo cho Kieran về định hướng phát triển sản phẩm. Dần dần, anh không còn cảm nhận được khí thế hứng khởi mỗi khi bắt tay vào công việc như hồi trước nữa. Thậm chí, bây giờ, ngay cả việc tập trung toàn bộ trí lực vào dự án đối với anh cũng như một cực hình.

Anh không còn mặt mũi nào để đối diện với những đồng nghiệp luôn tin tưởng mình trong suốt thời gian qua. Tồi tệ hơn, anh còn không có tâm trạng để làm những việc đơn giản như trả lời mail, thiết kế sản phẩm. Nỗi chán chường trong công việc cũng bủa vây đến cả bàn ăn gia đình khiến Kieran thường xuyên bỏ bữa và mời căn bệnh tiêu hóa ghé thăm cái dạ dày của mình. 

Trị ngay đi… trước khi hội chứng Brownout chốn công sở ngày càng trầm trọng hơn - Ảnh 1.

Thậm chí, những giây phút nô đùa cùng đứa con gái bé bỏng với Kieran cũng chỉ là một nghĩa vụ phải làm không hơn không kém khi vợ anh bận rộn chuẩn bị bữa tối. Và có những khi, anh vô tình làm tổn thương những người mình yêu quý nhất chỉ vì lỡ la mắng khi họ mắc phải những lỗi nhỏ nhặt. Anh nhận ra càng ngày mình càng trở nên yếu đuối, mà với một trụ cột gia đình, đó là điều không thể chấp nhận được, anh lại tiếp tục gồng mình lên để đánh vật với công việc. 

Nhưng cố quá lại thành quá cố, anh cứ liên tục phạm sai lầm, và khi đồng nghiệp chỉ rõ sai lầm để anh chấn chỉnh và rút kinh nghiệm, anh lại càng cảm thấy xấu hổ về chính hình ảnh vô dụng, tội nghiệp của mình.

Kieran đã ngỏ lời với ban lãnh đạo xin được nghỉ phép vài ngày để lấy lại tinh thần. Nhưng những gì anh nhận lại được chỉ là cái lắc đầu ngao ngán của họ và câu trả lời đanh thép: “Chúng tôi đang thực sự cần một nhân viên làm fulltime”.

Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, khi đôi vai yếu ớt của mình không thể gồng gánh từng ấy áp lực, anh nấp mình trong khu cầu thang bộ thoát hiểm, nơi vắng người qua lại nhất, và… òa khóc nức nở trong sự bất lực.

Thật may thay, vợ Kieran vẫn sát cánh bên chồng trong nghịch cảnh này, cô khuyên anh hãy dành kì nghỉ để xách ba lô lên và đi. Anh đã dành cả 2 tuần để đi du lịch nghỉ dưỡng, nhưng mọi thứ vẫn chẳng khá khẩm hơn.

Và sau khi lấy hết can đảm, anh đã đưa ra quyết định khó khăn nhất của đời mình, viết lá đơn nghỉ việc, tạm biệt những người đồng nghiệp tuyệt vời và không bao giờ quay lại nơi ấy.

Phải mất một thời gian dài để Kieran nhận ra anh đang mắc phải căn bệnh tiềm ẩn đang ngấm ngầm hoành hành chốn công sở ngày nay: brownout. Nói không ngoa, brownout chính là tên trộm xảo quyệt. Nó đánh cắp đam mê, năng lượng làm việc, nhiệt huyết của mỗi chúng ta, và chỉ để lại cho ta sự kiệt sức, cáu gắt, mệt mỏi, tự nghi hoặc chính bản thân mình.

Kieran chưa từng cảm thấy công việc mình đang làm bị quá tải, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy kiệt sức, mệt mỏi. Anh cũng không phải mẫu người đi sớm về muộn. Đội ngũ nhân viên dưới quyền anh cũng là các kĩ sư, nhà thiết kế tài năng, nhiệt huyết trong công việc. Cuối tuần với anh vẫn là dịp đặc biệt để sum họp và nghỉ ngơi. Vậy điều gì đã đẩy anh đến “bước đường cùng” này?

Trị ngay đi… trước khi hội chứng Brownout chốn công sở ngày càng trầm trọng hơn - Ảnh 2.

Truy tìm “vì sao đưa Brownout tới”

Trong cuốn sách “Sự thật về căng thẳng chốn công sở”, hai nhà nghiên cứu hàng đầu trong vấn đề brownout, Michael P. Leitner và Christina Maslach đã liệt kê 6 tác nhân gây ra nạn dịch này:

-Việc mất kiểm soát: Bạn vẫn mông lung không biết phải làm gì tiếp theo trong khi công việc vẫn ngổn ngang, chất đống. Hay nói cách khác, khả năng kiểm soát công việc của bạn vẫn còn hạn chế.

-Xung đột trong giá trị cốt lõi: Giá trị cốt lõi bạn đề ra mâu thuẫn hoàn toàn với tôn chỉ của công ty.

-Mức lương thưởng thấp: Bạn cảm thấy mức lương thưởng vẫn chưa bù đắp đủ công sức bạn bỏ ra. Hay nói cách khác, bạn đang cảm thấy bị đánh giá thấp, bị coi nhẹ.

-Công việc quá tải: Khối lượng công việc ngổn ngang, phức tạp, deadline dồn dập.

-Sự bất công: Bạn cảm thấy bị đối xử không công bằng, cấp trên thường chơi trò thiên vị, mọi quyết định phân chia công việc, thăng chức thường không được biểu quyết công khai.

-Các mối quan hệ rạn nứt: Đồng nghiệp không đứng cùng chiến tuyến với bạn, bạn không có ai để tâm sự về các vướng mắc mình đang gặp phải. Không ai đưa cho bạn feedback về công việc để bạn rút kinh nghiệm.

Trong trường hợp của Kieran, có lẽ anh đã gặp phải đến hơn nửa số tác nhân nguy hại gây bệnh brownout.

Trị ngay đi… trước khi hội chứng Brownout chốn công sở ngày càng trầm trọng hơn - Ảnh 3.

Bắt mạch, kê đơn điều trị “căn bệnh quốc dân” hoành hành chốn công sở mang tên Brownout

Brownout là thứ không mời mà đến, nhưng không phải là thứ không tiễn mà đi. Quá trình hồi phục và lấy lại cân bằng sẽ dai dẳng hơn bạn tưởng, và bạn sẽ phải kiên trì thử thuốc cho đến khi nào tìm ra được liều thuốc đặc trị nhất, phù hợp nhất với sức đề kháng của bạn. Và dưới đây là một vài liều thuốc hiệu nghiệm dành cho bạn:

Một mình bệnh nhân sao có thể tự chống chọi với bạo bệnh, người nhà bệnh nhân cần sát cánh bên họ trên hành trình tìm lại sự sống.

Quay lại với câu chuyện của Kieran, sau khi nghỉ việc, anh lại tiếp tục nghỉ dưỡng tại gia trong kì ‘gap month’. Trong suốt thời gian đó, vợ Kieran đã luôn sát cánh bên anh, họ tâm sự với nhau về tương lai, về những mục tiêu trong cuộc sống, và lên kế hoạch xem họ cần thay đổi những gì để chinh phục những ước mơ đó.

Và cứ thế, Kieran cảm thấy con người trước kia của anh đã dần trở lại, khả năng sáng tạo siêu phàm trước kia cũng đã quay về. Anh đã quay lại với các dự án nhỏ trong niềm đam mê đã ngủ quên suốt thời gian dài, đã trở về bên gia đình nhỏ, bên cô con gái bé bỏng của mình.

Và giờ đây, Kieran đã tự thành lập công ty riêng của mình, với sứ mệnh chuyên hỗ trợ cho các thương nhân có thể tự xây dựng doanh nghiệp của riêng họ.

Khi mọi thứ quá phức tạp, hãy tập trung vào những thứ đơn giản

Hãy ăn đủ bữa, lựa chọn các loại thực phẩm bổ dưỡng thay vì thức ăn nhanh hay đồ uống có cồn. Và hãy tập ngủ đủ giấc. Mỗi sớm thức dậy, hãy vươn vai tập vài động tác thể dục để chào ngày mới, dành thời gian bên những người thương của bạn. 

Hay nói như Arianna Huffington, cô gái từng bị gẫy xương gò má và chịu 4 mũi khâu ở mắt do bị ngất trên bàn làm việc: “Tôi ước mình có thể quay lại khoảng thời gian tồi tệ đó, để thức tỉnh bản thân rằng, không hề có mối quan hệ đánh đổi khắc nghiệt giữa công việc và cuộc sống như người ta vẫn nghĩ. Hiệu suất công việc chỉ tiến triển khi ta biết dành thời gian để nghỉ ngơi, tái tạo lại sức lao động, tận hưởng cuộc sống.”

Trị ngay đi… trước khi hội chứng Brownout chốn công sở ngày càng trầm trọng hơn - Ảnh 4.

Brownout – trong cái khó lại ló cái khôn – một cơ may giúp bạn tìm lại chính mình và kiến tạo nên bước ngoặt ngoạn mục

Với Kieran, hội chứng này cũng không hoàn toàn tiêu cực, khủng khiếp. Bởi sau cơn “bạo bệnh” ấy, anh đã nhận ra rằng, công việc lập trình thực sự là lẽ sống của đời anh, và đối tượng khách hàng anh muốn giúp đỡ là các cá nhân và doanh nghiệp nhỏ, chứ không phải là các khách hàng lớn như trước kia. 

Việc tự thân xây dựng sự nghiệp dù có gian nan nhưng vẫn khiến anh tìm lại niềm hứng khởi, say mê trong công việc năm nào. Nếu không vật lộn trong giai đoạn brownout, chắc anh cũng không bao giờ khám phá được chừng ấy chân lý của đời mình.



Bích Phượng


Theo Trí Thức Trẻ

Khi bạn có nhiều người quen nặng cân hoặc mắc bệnh béo phì thì sẽ có hơn 50% khả năng rằng bạn sẽ cùng tăng cân với họ. Nếu tình bạn càng thân thiết thì nguy cơ bạn béo lên tăng gấp ba lần. Đây là một nghiên cứu của các nhà khoa học thuộc Đại học Nam California (Mỹ), sau khi phân tích dữ liệu của hơn 12 ngàn người trong 32 năm.

Theo như giáo sư Nicholas Christaki làm việc tại trường đại học Y khoa Harvard, thì nhận thức về sự béo phì của bạn đôi khi bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh. Khi một người bạn thân của bạn béo lên, thì đồng nghĩa với việc bạn sẽ có cách nhìn khác về thế nào là hình dáng cân đối của cơ thể. Vậy mới nói rằng những người bị béo phì đều có khả năng lôi kéo bạn bè cùng tăng cân với họ.

“Bạn sẽ thay đổi suy nghĩ về hình mẫu cơ thể lý tưởng sau khi nhìn vào mọi người xung quanh bạn.” – giáo sư Christakis nói.

Đại học Mỹ kết luận: Béo có thể lây từ người sang người - Ảnh 1.

Những người bị béo phì đều có khả năng lôi kéo bạn bè cùng tăng cân với họ. Ảnh: BS

Thêm vào đó, nếu ở trong một cộng đồng có tỷ lệ người béo phì cao thì bạn sẽ bị tác động bởi các yếu tố như di truyền, đặc điểm sinh học và cả những hành vi ăn uống của những người ở đó. Điều đó cho thấy béo phì có thể lây truyền qua các mối quan hệ xã hội.

Những nhà nghiên cứu đến từ Đại học Hawaii cũng đã thực hiện một cuộc khảo sát với 5 nghìn thanh thiếu niên, và cũng thu được kết quả tương tự.

“Khi đi ăn với những người bạn thừa cân, bạn sẽ có xu hướng ăn cùng các loại thức ăn với họ. Và kết quả là bạn cũng sẽ tăng cân theo.” – nhóm các nhà khoa học cho biết.

Đại học Mỹ kết luận: Béo có thể lây từ người sang người - Ảnh 2.

Nếu ở với một cộng đồng những người bị béo phì, rất dễ rằng bạn sẽ bị béo phì theo. (Ảnh minh họa)

Nhưng không phải vì vậy mà bạn nên ngừng kết thân với những người béo phì, bởi bạn bè nhìn chung đều có lợi cho bạn, chỉ là bạn nên giữ cho mình những người bạn “mình dây cây cảnh” nữa để bạn và cả những người bạn béo phì có thể học tập từ cách ăn uống của họ.

Cả hai kết quả nghiên cứu này đều cho thấy rằng, một người khỏe mạnh, có thân hình cân đối có thể ảnh hưởng một cách hiệu quả đến bạn bè và cộng đồng của họ theo cách tích cực. Do đó, để ngăn ngừa béo phì, chúng ta cần phải thay đổi cách ăn uống và sinh hoạt không phải từng cá nhân mà cả một nhóm người.

Nguồn: Tổng hợp



Duy Vu


Helino

Baccarat là nhà sản xuất và bán lẻ hàng đầu về pha lê, trang sức và nước hoa cao cấp ở Pháp. Kể từ khi thành lập, Baccarat đã tượng trưng cho nghệ thuật không thể thay thế của nước Pháp. Năm 2005, Baccarat trở thành công ty con của tập đoàn Starwood Capital (Mỹ), phát triển lĩnh vực kinh doanh khách sạn và du lịch nghỉ dưỡng sang trọng tại nhiều quốc gia trên thế giới.

Bà Daniela Riccardi, giám đốc điều hành của công ty Baccarat xuất thân trong một gia đình bình thường. có mẹ làm nội trợ và cha là chuyên gia về trang sức. Khi còn nhỏ, nữ CEO của Baccarat thích phiêu lưu và du lịch thế giới để tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau. “Tôi luôn tò mò về thế giới bên ngoài. Tôi muốn được tiếp xúc với các nền văn hóa, kinh tế khác nhau. Điều đó sẽ giúp tôi trở thành một công dân toàn cầu”, bà Daniela Riccardi chia sẻ trong cuộc phỏng vấn.

Ở tuổi 58, Daniela Riccardi hiện nắm giữ vị trí giám đốc điều hành của Baccarat. Bà được vinh danh là một trong những nhà quản lý hàng đầu của Ý, thuộc top 50 nữ doanh nhân quyền lực nhất thế giới do tạp chí Financial Times bình chọn. Bà tốt nghiệp năm 1984 về Khoa học Chính trị và Nghiên cứu Quốc tế tại Đại học Sapienza, Roma và được học bổng Marketing tại Đại học Yale. Daniela Riccardi có thể nói thông thạo tiếng Pháp, tiếng Anh, tiếng Tây Ban Nha và tiếng Ý.

“Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi nhận được học bổng Marketing của Đại học Yale ở Hoa Kỳ. Ở đó, tôi có cơ hội mở mang tầm nhìn khi được thực tập tại doanh nghiệp tẫm cỡ như Pepsi. Chứng kiến ​​năng lượng, sự nhiệt huyết, tài năng lãnh đạo của các nhà quản lý hàng đầu và sự đa dạng của tổ chức, tôi đã mong muốn bản thân cũng phải làm việc trong môi trường chuyên nghiệp như vậy trong tương lai. Trở về Ý, tôi nộp đơn cho một số công ty đa quốc gia. Procter & Gamble là nơi đầu tiên tôi làm việc và dành 25 năm trong nhiều vai trò điều hành cao cấp“, bà Daniela Riccardi nói.

Daniela Riccardi cũng tiết lộ về những yếu tố giúp bà trở thành nhà lãnh đạo cấp cao ngay từ những ngày đầu khởi nghiệp: “Với tôi, thành công có được nhờ 2 yếu tố. Đầu tiên là không bao giờ từ bỏ ước mơ. Nếu tin tưởng vào bản thân, nghiền ngẫm giá trị nội tại, biết bản thân muốn gì và theo đuổi nó thì mong muốn sẽ trở thành hiện thực. Một khi bạn có niềm tin vào điều bản thân làm thì sẽ vượt qua tất cả khó khăn”.

Trở thành lãnh đạo cấp cao ngay từ những ngày đầu lập nghiệp, nữ CEO quyền lực tiết lộ, thành công chỉ phụ thuộc vào 2 yếu tố - Ảnh 1.

Có sự dũng cảm và cá tính riêng, CEO Daniela Riccardi là một trong số ít nữ doanh nhân thành công ngay từ những ngày đầu khởi nghiệp.

“Yếu tố quan trọng thứ hai là hãy làm mọi thứ theo cách riêng. Khi tôi bắt đầu sự nghiệp, tôi nghĩ bản thân làm lãnh đạo thì phải ăn mặc và cư xử như một người đàn ông. Thành thực mà nói, tôi không bao giờ thích điều đó. Tôi muốn được là chính bản thân mình. Và tôi đã nhận ra rằng tất cả chúng ta nên làm mọi thứ theo cách riêng. Mỗi người, mỗi cá nhân hòa vào cộng đồng sẽ mang lại sự đa dạng và cũng khác biệt. Chính yếu tố khác biệt mới khiến bạn trở nên đặc biệt hơn trong mắt người khác“.

“Khi bắt đầu sự nghiệp, tôi cũng vật lộn với những câu hỏi và tìm cách để thể hiện bản thân. Sau đó, ông chủ của tôi tại P. & G. đã nói rằng, tôi nên sống với đúng bản thân, không cần bắt chước ai. Dù đàn ông hay đàn bà, muốn thành công thì phải thoải mái trong “đôi giày” của mình”.

Điều khác biệt giữa một nhà lãnh đạo tốt và một nhà lãnh đạo tuyệt vời là sự can đảm. Các nhà lãnh đạo tốt thường thỏa hiệp, nhưng các nhà lãnh đạo vĩ đại có can đảm để đứng vững. Tôi đã học được cách để có sự can đảm đấu tranh cho ý kiến ​​của mình. Tại Baccarat, tôi thường nói với nhân viên; chúng ta đã làm mọi thứ theo cách nhất định trong 250 năm. Nếu chúng ta muốn tiếp tục thêm 250 năm nữa, chúng ta phải có can đảm để thay đổi”.

Dưới sự điều hành của nữ CEO 58 tuổi, Baccarat không chỉ là thương hiệu chuyên về sản xuất pha lê mà còn mở rộng đầu tư vào nhiều hạng mục từ đồ trang sức, nước hoa đến khách sạn. Mọi hạng mục đầu tư của công ty đều chú trọng tấn công đến thị trường khách hàng cao cấp. “Khách hàng không lựa chọn các sản phẩm cao cấp chỉ vì chúng đắt tiền mà bởi vì họ thực sự đánh giá cao sự tinh tế, chất lượng và giá trị đằng sau nó. Đó là lý do vì sao chúng tôi mở rộng nhiều danh mục khác nhau mà không làm loãng thương hiệu“, bà Daniela Riccardi nói.

Dù bản thân chưa từng đề cập đến vấn đề này nhưng Daniela Riccardi cũng cho biết, nếu không trở thành nữ giám đốc điều hành cấp cao thì có lẽ bà sẽ mở lớp giảng dạy về chiến lược và thương hiệu trong kinh doanh, viết sách về cuộc sống hoặc dạy khiêu vũ vì bà đã học múa ba-lê suốt 12 năm: “Nhìn lại, khó thể nghĩ một người phụ nữ như tôi có thể duy trì sự nghiệp kinh doanh mang tính toàn cầu. Nhưng tôi tin bản thân đã cố gắng làm mọi thứ với sự dũng cảm và sự ủng hộ từ gia đình”.



Theo Nguyễn Nguyễn


Trí Thức Trẻ

Khi vừa bước vào tuổi 13, bố mẹ cậu bé T.Đ lần lượt qua đời. Cậu lớn lên trong sự đùm bọc của họ hàng và những người hảo tâm, T.Đ học lên cấp 3 ở một trường trong thị trấn.

Hôm dó, T.Đ đang chạy bộ trong chợ, đột nhiên có một thứ gì đó từ chân cậu bé bay lên, cậu cảm thấy chân mình nhẹ bẫng. Hóa ra đôi giày quá cũ của T.Đ bị bong đế. Tuần sau, trường cậu mở cuộc thi thể dục thể thao, và cậu bé đã ghi tên tham gia môn chạy bền rồi. Giày lại hỏng mất rồi, cậu như ngồi trên đống lửa.

Sức bền của T.Đ rất tốt, cậu bé cũng thích chạy bộ. Bình thường, cậu luôn là người chạy nhanh nhất lớp trong môn thể dục. T.Đ kì vọng rất nhiều vào cuộc thi lần này, chẳng nhẽ lại bỏ cuộc vì đôi giày bị rách? Không còn cách nào khác, giờ chỉ có thể đi xin một đôi thôi.

T.Đ chạy đến hiệu giày duy nhất trong thị trấn. Chủ hiệu giày là một người đàn ông to béo. Cậu bé nói rõ ý đồ của mình với ông chủ. Ông chủ lạnh lùng nói: “Muốn xin không giày của ta á? Không có cửa đâu”. T.Đ đỏ mặt, tay vân vê tà áo, hận rằng không có lỗ nào mà chui xuống.

“Ông chủ à, cậu bé ấy đáng thương quá, ông cho cậu bé một đôi đi, coi như làm phúc”. Một vị khách hảo tâm lấy lời lẽ khuyên ông chủ hiệu giày. Cậu bé cảm động nước mắt rôi lã chã nhìn ông chủ với hi vọng ông ta có thể hồi tâm chuyển ý. Ông chủ hiệu giày chừng mắt quát: “Giày của ta phải có tiền mới mua được, dựa vào cái gì mà ta cho không cháu!”. Vị khách tức giận nói: “Đồ keo kiệt”, rồi bỏ đi.

T.Đ cúi đầu lặng lẽ bước ra ngoài, lúc đi đến cửa, ông chủ bỗng nói sau lưng cậu: “Muốn xin giày của ta không phải là không có cách”. Cậu bé đứng lại, ông chủ lại nói: “Chỉ cần cháu làm thêm ở đây 2 ngày, cháu sẽ nhận được một đôi giày”.

Hay quá! Ngày mai ngày kia đều được nghỉ, có thể đến làm thêm rồi, T.Đ nói nhanh: “Chú nói lời phải giữ lời nhé”.

Câu chuyện cậu bé nghèo đi xin giày nhưng ông chủ bắt phải làm thêm: Đằng sau việc CHO vật chất là sự thấu hiểu giá trị của NHẬN - Ảnh 1.

Hôm sau, T.Đ đến làm việc. Cậu lau dọn kệ giày, lau từng đôi giày và sắp xếp gọn gàng lên giá. Cậu bé còn lễ phép đón tiếp từng vị khách. Thời gian đó, có một lô hàng được nhập về, cậu giúp dỡ hàng, mồ hôi nhễ nhại, lưng đau như sắp gãy, nhưng T.Đ lại cảm thấy chưa bao giờ vui vẻ đến vậy.

Thoáng chốc 2 ngày đã trôi qua. Buổi tối hôm ấy, trước khi đóng cửa hiệu, ông chủ cầm đôi giày thể thao mới tinh đưa cho T.Đ: “Của cháu đây. Cháu xứng đáng được nhận nó” .Cậu bé cầm đôi giày mà trong lòng vui không tả nổi.

Cuộc thi kết thúc, T.Đ giành được quán quân môn chạy bền. Cậu bé biết, nếu như không có đôi giày đó, cậu sẽ không thể giành được phần thưởng này. Đó chính là đôi giày tự tay cậu lao động mà có. Thật tuyệt biết bao!

Sau này, khi lên đại học, cậu bé T.Đ ngày xưa không còn nhận sự trợ giúp từ mọi người nữa, cũng không xin tiền trợ cấp học sinh nghèo từ nhà trường, mà tự mình đi làm thêm kiếm tiền chi tiêu. Cuộc sống tuy vất vả nhưng không đến nỗi thiếu thốn.

Sau khi tốt nghiệp đại học, T.Đ tìm được một việc làm tốt. Dù bận rộn với công việc nhưng cậu vẫn một lòng nhớ về cố hương. Hôm đó, tranh thủ thời gian rảnh, T.Đ bắt xe về thăm quê và thăm lại ông chủ hiệu giày xưa.

Hiệu giày vẫn còn đó, ông chủ cũng vẫn còn. T.Đ cầm trên tay đôi giày ngày xưa, dù nó đã cũ nhưng vẫn sạch sẽ, chứng tỏ T.Đ đã giữ gìn nó rất cẩn thận.

“Cháu vẫn giữ đôi giày này ư?”, ông chủ hỏi.

“Vâng ạ. Chú, cháu muốn hỏi chú một việc. Tại sao năm đó chú lại giúp đỡ cháu?”

“Ta đâu có giúp gì cho cháu?”, ông chủ nhoẻn miệng cười.

Câu chuyện cậu bé nghèo đi xin giày nhưng ông chủ bắt phải làm thêm: Đằng sau việc CHO vật chất là sự thấu hiểu giá trị của NHẬN - Ảnh 2.

T.Đ nói: “Sau này cháu mới biết, đôi giày đó là hàng đắt tiền, ít nhất cũng phải 400.000. Cháu làm có 2 ngày làm gì được từng ấy tiền, hơn nữa chú cũng không cần đến cháu, chỉ là chú muốn giúp cháu mà thôi. Chú, chú nói đi! Tại sao chú lại làm thế?”.

Ông chủ im lặng một lúc lâu mới nói: “Được rồi, ta sẽ nói sự thật. Ngày này mấy năm trước, lúc cháu chạy vào quán xin giày, ta rất đau lòng. Ta biết, nếu cứ như vậy, cháu khó thành người. Bởi vì cháu đã quen với việc được người khác giúp đỡ. Thế là, ta giả vờ làm người xấu bắt cháu phải làm công hai ngày”.

T.Đ cảm động nói: “Cháu cảm ơn chú nhiều lắm. Chú đã dạy cháu biết tự lập”.

Ông chủ hiệu giày đã giúp T.Đ hiểu ra rằng: Trên thế giới này, chỉ có lao động mới gặt hái được thành công. Con người không thể dựa hoàn toàn vào sự chi viện, giúp đỡ của người khác; phải học cách tự lập bằng chính đôi tay của mình, như vậy mới nhận được sự tôn trọng của mọi người và thay đổi vận mệnh của chính mình.

Có người đã từng nói: Khi giúp đỡ những đứa trẻ nghèo, đừng để chúng cảm thấy rằng chúng đang nhận được sự bố thí, bởi vì nguyên tắc cao nhất của sự bố thí chính là giữ được giá trị của nhận.



Thu Hoài


Theo Trí Thức Trẻ

Chuyện kể về một thanh niên có tên Mark Mills. Anh luôn thắc mắc vì sao chỉ có hãng Royal Mail được phép có hòm thư. Anh hy vọng có thể tìm được công việc kinh doanh ở đây. Và anh gọi điện đến hãng để hỏi. Họ cười và nói: “Hàng trăm người đã gọi điện đến và hỏi chúng tôi, theo luật, nó là độc quyền của chúng tôi.”

Nhưng điều đó lại khơi gợi sự tò mò của Mark. Anh đăng ký học luật vào buổi tối. Anh dành thời gian nghiên cứu luật. Và anh phát hiện là hãng Royal Mail chỉ được phép độc quyền trong cung cấp khóa cho hòm thư. Và thực tế là bất kỳ ai cũng có thể cung cấp hòm thư.

Mark nhanh chóng đặt hàng loạt hòm thư ở các trạm xăng trên cả nước. Hãng Royal Mail cung cấp khóa. Sau đó, anh bán phần dành cho quảng cáo trên hòm thư cho một công ty dầu lửa đa quốc gia và cuối cùng bán doanh nghiệp.

Điều khác biệt ở Mark là anh dám hành động và không từ bỏ như hàng trăm người khác. Chính nỗ lực và động lực này đã làm nên những doanh nhân thành công.

Bài kiểm tra triệu phú trong năm giây

Một diễn viên điện ảnh Hollywood nổi tiếng đã dùng bài kiểm tra này để xem liệu những diễn viên có tham vọng có thể trở nên nổi tiếng hay không. Ông chỉ hỏi họ một câu đơn giản:

Bạn muốn trở thành diễn viên hay bạn phải trở thành diễn viên?

Sau đó, ông đếm thời gian họ trả lời. Nếu họ dừng khoảng một giây, ông nói họ sẽ không trở thành diễn viên.

Bạn có thể tự hỏi mình câu hỏi tương tự:

(a) Tôi có muốn trở thành người thành công? Tôi có thích việc sẽ không phải trả lời ông chủ, được thoải mái sáng tạo, có chiếc ô tô đẹp và những ngày nghỉ tuyệt vời?

Hay:

(b) Tôi phải thành công, bằng bất cứ giá nào?

Bạn có thể thành công nếu bạn chọn phương án (a), còn mức độ do dự khi bạn trả lời câu hỏi thể hiện mức độ thành công của bạn.

“Hai tuần trước, tôi rời khỏi công ty lớn mà tôi đã làm 14 năm – một vị trí cao, mức lương hậu hĩnh – với kế hoạch bắt đầu một điều gì đó hoàn toàn khác biệt từ con số không sau khi nghỉ. Tôi luôn muốn được tự do làm việc và nhận ra mình không thể chịu được sự cạnh tranh, không thể thích ứng như yêu cầu và không bị người khác sai khiến, vì vậy tôi đã quyết tâm hành động”. Bạn có thể thấy hình mẫu khá phổ biến trong khởi nghiệp nhau trên.

Làm sáng tỏ ước mơ của bạn

Khi những người leo núi ra khỏi lều vào buổi sáng, họ nhìn cái gì trước tiên? Họ nhìn lên đỉnh núi. Nếu họ chỉ nghĩ đến cuộc hành trình chậm chạp dài đằng đẵng trước mắt mỗi ngày thì chắc hẳn họ sẽ không bao giờ ra khỏi lều. Họ tiếp tục đi vì họ mơ về đỉnh cao.

Điều này cũng tương tự trong kinh doanh. Nếu bạn tập trung vào đỉnh cao, những núi đá bạn phải vượt qua trên con đường chỉ là một chút khó khăn. Nếu bạn đánh mất tầm nhìn về đỉnh cao, bạn chỉ thấy con đường đi khó nhọc chậm chạp từng ngày.

Tất cả chúng ta đều có những giấc mơ thú vị khi còn nhỏ: trở thành một tay đua xe, triệu phú, bác sỹ giải phẫu. Và chúng ta đã để những giấc mơ đó tuột khỏi tay trên đường đi.



Thảo Nguyên


Theo Trí Thức Trẻ/Tổng hợp