Tag

tuổi trẻ

Browsing

Tôi là một người thường xuyên cảm thấy chán và sống trong một thế giới nơi tính kiên trì, nhẫn nại được đề cao. Tôi lại càng… chán bản thân mình. Vì tôi chưa bao giờ là một người kiên trì nhẫn nại cả. Tôi rất hay thấy chán, chán về mọi thứ.

Người ta thấy chán khi không có tiền. Tôi thấy chán ngay cái khoảnh khắc tôi có nhiều tiền nhất.

Người ta chán khi không có tình yêu. Tôi thấy chán ngay cả khi tôi đang trong tình yêu.

Người ta chán khi không được đi du lịch đây đó. Tôi thấy chán ngay cả trong lúc đi du lịch.

Người ta thấy chán khi không tìm được ý nghĩa cuộc đời. Tôi thấy chán ngay cả khi tìm được ý nghĩa cuộc đời. Nếu chỉ dùng một từ để diễn tả cảm xúc nào tôi thường trải qua nhất, có lẽ chính là chán.

Đang đọc một cuốn sách, chán.

Đang ngồi trò chuyện bên bạn bè, chán.

Đang ở cùng gia đình người thân, chán.

Đang kinh doanh thuận lợi, chán.

Đang chơi với những đứa trẻ con, năm phút thôi là thấy chán.

Chán ngắt!

Tôi đang ở cái độ tuổi muốn lập gia đình nhất của phụ nữ. Và tôi hiểu tại sao mọi người lại muốn lập gia đình. Vì họ chán. Họ chán cuộc sống của họ, họ chán gia đình của họ, họ chán công việc của họ. Mọi thứ đều quá nhàm chán, nhàn nhạt và vô nghĩa đến nỗi họ cho rằng phải tìm một cái gì đó để thay thế cái chán này – kết hôn có vẻ là lựa chọn hoàn hảo.

Hôm nay tôi... chán: Tại sao tuổi trẻ muốn thành công, bạn càng phải học cách chán đời? - Ảnh 1.

Người ta kết hôn để trốn chạy cái chán khi ở một mình, trốn chạy cái chán trong cuộc sống của họ. Hai người chán nản dễ dàng kết hôn với nhau, bao phủ bên ngoài là những nụ cười hạnh phúc. Cả hai mang cái chán của mình đến cho người kia, mong rằng người kia sẽ xóa nó đi. Nhưng không, chỉ được một thời gian ngắn, nhất định cả hai sẽ bắt đầu cảm thấy không chỉ chán chính mình, họ còn chán cả người kia nữa. Cái chán lên đến đỉnh điểm, họ quyết định có con.

Toàn bộ cuộc sống của chúng ta xoay quanh cái trục của thành công, và đặt được cái gì đó hơn là hạnh phúc. Ý nghĩa cuộc sống cũng luôn được đặt vào đâu đó khác, ai đó khác chứ không ai đặt nó vào bản thân mình. Bởi ai cũng chán bản thân mình.

Là một người chán chính mình. Chán đến nỗi tôi sẵn sàng nói xấu, chê cười bản thân. Khổ cái, mỗi lần tôi nói vậy, người ta lại khen tôi khiêm tốn. Chán hơn cả việc nói xấu mình là khi ai đó khen ngợi, tâng bốc tôi. Chưa bao giờ tôi thấy mình xứng đáng với những lời khen ngợi. Bạn nghĩ tôi khiêm tốn? Không, chỉ là tôi thấy chán.

Tôi chán mọi thứ. Hôm nay tôi tuyên bố với bạn một sự thật, tôi chán tất cả mọi thứ trên đời. Tôi chán thế giới, tôi chán đất nước, tôi chán đám đông, tôi chán cá nhân, chán chính mình. Tôi chán kinh doanh, chán nghệ thuật, chán cuộc sống an nhàn, chán du lịch và đôi khi chán cả yêu lẫn được yêu…

Tất cả những gì tôi cần làm và đang muốn làm lúc này, không phải là làm sao cho hết chán. Nhưng như cách Phật đã làm, tôi muốn đi sâu vào trong cái chán ấy, đến tận cùng, để xem liệu nó có là một sự giác ngộ hay không? Hay lại là một cái chán khác nữa?

Vâng, chỉ riêng hôm nay, cho phép tôi được tự hào về cái sự chán của mình!

Hôm nay tôi... chán: Tại sao tuổi trẻ muốn thành công, bạn càng phải học cách chán đời? - Ảnh 2.

Tôi nghĩ chán là một việc rất cần thiết. Nó giống như một dấu hiệu. Khi khát bạn uống, khi đói bạn biết mình phải ăn, khi ngứa bạn phải gãi. Những lúc ấy cơ thể đang cố nói với bạn điều gì đó, truyền cho bạn thông điệp gì đó. Cũng như vậy.

Cái chán là một dấu hiệu, dấu hiệu cho bạn biết rằng cần thay đổi bản thân.

Chán nản không có gì là sai. Chấp nhận đó, nói về nói, đùa giỡn với nó. Tìm cách để biến nó trở thành một bước đệm dẫn bạn tới trạng thái tốt hơn đấy là cái đúng. Cái chán sâu sắc nhất lại chính là điểm chốt để bạn tìm ra ý nghĩa cuộc đời.

Như tôi chẳng hạn có lẽ vì từng chán mà tôi làm nhiều trải nghiệm nhiều, thử thách nhiều, và viết ra tất cả những điều mình biết cũng nhiều…

Chán ấy hả? Cũng vui mà.

*Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả Phi Tuyết, tác giả cuốn sách “Khi ta muốn ta sẽ tìm cách, khi ta không muốn ta sẽ tìm lý do”.



Phi Tuyết


Theo Trí Thức Trẻ

Trong cuộc sống, mỗi người có một quan điểm nên sẽ có những cách lựa chọn công việc khác nhau. Thực tế cho thấy, nhiều bạn trẻ sau khi ra trường làm trái ngành, trái nghề hay phải bỏ công việc mình thích để tìm một công việc ổn định và mang lại thu nhập cao hơn. Chính thực trạng trên mà sau một vài năm đi làm, nhiều bạn sẽ đưa ra những lời khuyên cho đàn em như: “Tuổi trẻ nên làm việc vì tiền chứ đừng theo đuổi đam mê một cách mù quáng”. 

Nhiều tháng trước, trên mạng xã hội chia sẻ câu chuyện cô sinh viên năm 3 chuyên ngành An toàn thông tin, trường Học viện Kỹ thuật mật mã đặt câu hỏi với nhà tuyển dụng rằng: “Em phải học tập và làm việc như thế nào để các nhà tuyển dụng ở đây nhận em vào làm với mức lương khởi điểm 2.000 đô la/ tháng?” 

Câu hỏi đã trở thành tâm điểm bàn tán xôn xao dư luận. Ngày hôm đó, một trong những nhà tuyển dụng đã trả lời: “Tôi tin rằng sau 10-15 năm nữa, ít nhất một nửa các bạn ngồi đây có mức lương như vậy. Nếu bạn giỏi hơn những người khác thì có thể bạn chỉ cần 5 năm thôi. Bạn nên kiên nhẫn một chút”. Kiên nhẫn – đó chính là lời khuyên mà nhà tuyển dụng dành cho cô gái. 

Ngày nay, nhiều bạn trẻ quá nôn nóng nghĩ đến chuyện mình sẽ kiếm được bao nhiêu tiền khi đi làm mà chưa nghĩ đến mình sẽ làm việc như thế nào để khẳng định bản thân trong mội trường mới. Các bạn lấy tiền làm mục tiêu để hướng đến chứ không phải là những kĩ năng mà công việc mang lại.

Tuy nhiên, bên cạnh đó cũng không ít các bạn trẻ đam mê với nghề, mong muốn được làm việc đúng sở thích, dù mức lương chưa cao với suy nghĩ: “Hãy theo đuổi đam mê, thành công sẽ theo đuổi bạn”. Những tranh luận về ý kiến trái chiều chưa bao giờ kết thúc, câu hỏi ấy vẫn bỏ ngỏ vì suy cho cùng mỗi người một hoàn cảnh sống, suy nghĩ khác nhau. 

Trả lời thật đi, bạn đi làm vì điều gì? Vì tiền hay vì đam mê? - Ảnh 1.

Giữa niềm đam mê và tiền, đó là ranh giới mỏng manh mà bất kì một ai cũng đều phải lựa chọn. Nhưng nếu chúng ta còn trẻ vậy tại sao chúng ta không thử sức theo đuổi đam mê mà không lo sợ bất cứ điều gì? Nếu phải lựa chọn các bạn trẻ mới ra trường nên lựa chọn theo đam mê vì nếu có đam mê sẽ có lòng nhiệt huyết, hăng hái, sáng tạo để làm công việc một cách tốt nhất. 

Còn nếu các bạn đặt mục tiêu kiếm tiền lên trên hết mà phải làm công việc mình không thích thì cơ hội thành công sẽ rất ít. Có thể trước mắt kiếm được nhiều tiền nhưng không có cơ hội phát triển năng lực bản thân.

“Nếu bạn được làm công việc mình thích thì cả đời này bạn sẽ không phải làm việc”. Chẳng phải ngẫu nhiên mà câu nói đó được rất nhiều người xem như quan điểm sống. Khi làm việc bạn thích, bạn sẽ làm việc có trách nhiệm chứ không phải làm cẩu thả, hời hợt chỉ mong đến ngày nhận lương. 

Thế hệ trẻ trong thời hiện đại mới phải là những người dám nghĩ, dám làm, dám theo đuổi niềm đam mê của bản thân để khẳng định mình chứ không phải bỏ rơi đam mê, làm công việc nhàm chán vì tiền.

Tất nhiên nếu không thể nuôi được bản thân mình khi đã đến tuổi trưởng thành là một điều hèn kém, vậy sao chúng ta không nghĩ đến chuyện hãy làm việc một cách đam mê để kiếm tiền với bất kì công việc nào. 

Tiền hết có thể tìm cách để kiếm lại nhưng một khi đam mê đã tắt thì chẳng thể nào lấy lại niềm đam mê. Dù trong hoàn cảnh nào, mỗi bạn trẻ cần có một suy nghĩ, thái độ sống và làm việc tích cực. Khi còn trẻ, chúng ta có thể chưa có nhiều tiền, có thể vấp ngã nhưng tuyệt đối chúng ta không thể không có đam mê.

*Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả, được trích từ YBOX.VN |Youth Confession.



PV


Theo Trí Thức Trẻ/Youth Confessions

Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã sang tháng 7 rồi, năm 2018 cứ thế mà trôi qua một nửa. Ngày đầu Xuân vui vẻ sum vầy với gia đình, hân hoan tụ họp cùng bè bạn, mới chỉ như hôm qua. Từng khoảnh khắc cứ lặng lẽ như thế mà trôi đi, lòng này không khỏi cảm thấy bùi ngùi.

Ngày còn bé, luôn cảm thấy thời gian trôi sao mà chậm chạp đến thế. Chúng bạn ngày nào cùng chơi ô ăn quan, lũ trẻ rủ nhau trốn giấc trưa ra đồng bắt chuồn chuồn, nhóm bạn học ngày ngày í ới gọi nhau tới trường, thì ra đều đã xa rất xa rồi. Ngày còn bé, chúng ta mong chóng được thành người lớn, lúc đó nghĩ rằng chỉ có làm người lớn mới được mặc quần áo đẹp, chỉ có làm người lớn mới thoát khỏi sự quản thúc của cha mẹ, tự do khám phá thế giới rộng lớn bên ngoài kia.

Nhưng khi lớn lên rồi, chỉ có thể bùi ngùi sao thời gian trôi nhanh quá. Bạn bè từng ngày ngày bên nhau, giờ đây mỗi năm một lần gặp gỡ, cô hàng xóm tốt bụng thường cho kẹo và ẵm đi chơi ngày bé, mái tóc giờ đã hoa râm điểm bạc nhiều. 

Khi lớn lên rồi, chúng ta không còn khát khao trưởng thành nữa, mà ngày càng lo lắng về việc già đi, hy vọng thời gian có thể trôi chậm lại. Mong thời gian chậm lại một chút, để tôi có thể dành nhiều thời gian hơn ở bên cha mẹ; mong thời gian hãy chậm lại một chút, để cho tôi trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình, và gặp được một người thật tuyệt vời để yêu.

Một nửa 2018 đã trôi qua, bạn giật mình nuối tiếc về điều gì? - Ảnh 1.

Tôi có thể nhớ lại khá rõ ràng những sự việc xảy ra trong 6 tháng vừa qua. Chẳng hạn như, vào tháng Giêng, tôi và cô bạn thân đã nói với nhau rằng 2018 là một năm quan trọng cho sự nghiệp của chúng tôi, năm mới bầu không khí mới, nhất định năm nay chúng tôi sẽ làm việc chăm chỉ, kiếm được nhiều tiền, cùng nhau nỗ lực. 

Tháng 2 về nhà dịp Tết Nguyên Đán, nhìn thấy mái tóc điểm sương của cha mẹ, tôi tự hứa với lòng, bắt đầu từ năm nay, không kể là kì nghỉ dài hay ngắn, tôi sẽ tranh thủ về nhà nhiều hơn, ở bên gia đình nhiều hơn, nói chuyện với cha mẹ nhiều hơn. 

Tháng 3 đến, cô bạn thân bắt đầu một công việc mới, một công việc gắn với định hướng nghiên cứu khoa học của nàng, tôi mừng cho nàng và mong nàng sẽ sớm thực hiện được mục tiêu du học trời Tây. 

Sang tháng 4, tôi đã đấu tranh nội tâm rất nhiều để lựa chọn hướng đi cho tương lai. Và quyết định sẽ nghỉ công việc đang làm sau khi kết thúc tháng 5. 

Và tháng 5, một mùa hè nữa lại đến, tôi vừa chiến đấu với cái nóng, với sự mũm mĩm quá đà của cơ thể, vừa phải xoay sở sắp xếp để bàn giao công việc cho người kế nhiệm. Bận rộn chia tay sếp, chia tay đồng nghiệp, đi học thêm kiến thức mới, ngoảnh đi ngoảnh lại, tháng 5 của tôi đã nhanh chóng kết thúc như thế. 

Tháng 6 – Sinh nhật tôi, thất nghiệp- tạm thời, đăng kí lớp học kiến thức mới, cẩn thận lựa chọn những Công ty để nộp đơn ứng tuyển, cẩn thận tìm hiểu điểm mạnh, điểm yếu của chính mình, cẩn thận nghiên cứu xem rút cuộc tôi là ai, tôi có gì và tôi muốn trở thành gì trong thế giới này.

Và bây giờ, khi vừa tạm biệt tháng Sáu, chợt nhận ra thì ra tháng Sáu này tôi còn bận rộn hơn cả lúc đang đi làm nữa. Nhưng, có một điều, mặc dù tôi có thể nhớ rõ sáu tháng qua đến như vậy, nhưng tôi lại chẳng thể tái tạo từng ngày tôi đã trải qua trong cuộc đời này.

Một nửa 2018 đã trôi qua, bạn giật mình nuối tiếc về điều gì? - Ảnh 2.

Bạn có nhận ra chăng, chúng ta càng trưởng thành, thời gian lại càng trôi đi vội vã, cảm giác gấp gáp trong cuộc sống cũng tăng dần theo năm tháng, thời gian cứ thế biến mất mà chúng ta chẳng thể níu giữ. 

Thực ra, trái tim tôi luôn ngập tràn sợ hãi và lo lắng, vẫn luôn cảm thấy chính mình chưa sẵn sàng đối mặt với hiện thực cuộc sống, dù đã tốt nghiệp và đi làm vài năm. Tôi vẫn thấy mình chưa sẵn sàng tâm lý để chấp nhận sự thực rằng tôi đã trưởng thành, bạn bè thân thiết cũng lần lượt kết hôn, bản thân tôi cũng chưa đủ xuất sắc để có thể đem đến cho gia đình một cuộc sống đủ đầy hơn, mà những nếp nhăn trên khuôn mặt Mẹ mỗi ngày một sâu.

Bạn có từng nghĩ, rằng mỗi khoảnh khắc tươi đẹp bạn trải qua, chính là thứ mà bạn may mắn có được. Thời gian trôi qua càng nhanh, càng có nhiều thứ bạn bỏ lỡ. Mà khi thứ bạn bỏ lỡ ngày càng nhiều thì bạn sẽ chẳng còn cảm thấy hối tiếc nhiều nữa. Lỡ hẹn với một người bạn, câu cửa miệng là “lần sau gặp nhé”, nhưng chẳng ai có thể biết “lần sau” là bao giờ; một nguyện vọng chưa đạt được sẽ tiếp tục cố gắng trong năm tới, nhưng chẳng dám thừa nhận thực tế cách mộng tưởng mỗi ngày một xa; luôn miệng nói năm nay sẽ suy nghĩ nghiêm túc vấn đề yêu đương, nhưng trì hoãn rồi lại trì hoãn, tìm cho mình đủ kiểu lý do bào chữa, và vài cái “năm nay”cứ như vậy cũng đã trôi qua. 

Thời gian thấm thoát trôi, tất bật rồi lại tất bật, những nguyện vọng ban đầu đã bị lãng quên, những ước hẹn với bạn bè cũng chưa hoàn thành. Rõ ràng 2018 là một năm “mới”, mà giờ đã chẳng còn “mới” nữa.

Chúng ta luôn nghĩ rằng vẫn còn rất nhiều thời gian để làm tiếp những việc còn dang dở, nhưng lại không hiểu rằng có những thứ một khi đã trôi qua sẽ không thể quay trở lại được nữa.

Một nửa 2018 đã trôi qua, bạn giật mình nuối tiếc về điều gì? - Ảnh 3.

Khi còn bé, tôi cực kì muốn dùng tiền mua hết mấy đồ ăn vặt bán ngoài cổng trường, nhưng mẹ luôn không cho mua, bà nói rằng nó không tốt cho sức khỏe. Lúc đó, tôi liền nghĩ, đợi tôi lớn rồi tự kiếm tiền thì sẽ mua thật nhiều thật nhiều, nhưng cho đến bây giờ, khi đã tự mình kiếm ra tiền, tôi lại không muốn những thứ đó một chút nào nữa. 

Chúng ta cho rằng chúng ta bỏ lỡ chỉ là một chút xíu thời gian. Thực tế, chúng ta còn bỏ lỡ cả dũng khí và sự tò mò của tuổi trẻ. Vì thế, đừng tiếp tục ngốc nghếch nghĩ rằng chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, mà ngay cả khi có rất nhiều thời gian thì bạn cũng đâu thể quay trở lại những khoảnh khắc đã qua, đúng không?

Do đó, chúng ta nhất định phải trân trọng khoảnh khắc hiện tại, trân trọng thời gian quý báu được ở bên gia đình, trân quý những khát vọng và lý tưởng, trân trọng những mong muốn và khát khao trong tình yêu, trân quý những trái tim kiên cường.

Tuổi trẻ của chúng ta ngắn ngủi nhưng vô cùng đáng quý, hãy sống tốt thời khắc này, quý trọng từng phút giây và đừng phí hoài thêm chút nào nữa!

Hãy sống một cuộc đời bớt nuối tiếc!



Vũ Đình


Theo Trí Thức Trẻ

– 1 –

Khi tôi vừa tốt nghiệp được hơn hai tháng, thật lòng mà nói đó là khoảng thời gian vô cùng tồi tệ, hầu như cuộc sống toàn chọn lúc bạn không kịp phòng bị nhất, ném cho bạn những cú sốc không ngờ, làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của bạn và phải mất rất lâu để “tiêu hóa” chúng.

Mặc kệ bạn có “nuốt trôi” cú sốc của cuộc sống này hay không, cho dù thế nào đi nữa bạn cũng phải hoàn toàn đón nhận nó.

Vài tháng tiếp theo, cuộc sống sau khi tốt nghiệp lại ném cho tôi cú sốc thứ ba, không luống cuống như với cú sốc đầu tiên, cũng không phản ứng gay gắt như với cú sốc thứ hai, lần này tôi đối mặt cú sốc thứ ba với biểu hiện rất bình tĩnh.

Không kể chuyện này với bất kì ai, tôi tiếp tục bình thản nói cười với bạn bè trên mạng xã hội, vả lại tối hôm đó trở về nhà còn ăn nhiều hơn một bát cơm, cho phép mình thư giãn một giờ đồng hồ, xem hết một tập phim, dỗ dành bản thân thật vui vẻ.

Nhưng thành thật mà nói, những cú sốc đó giống như một chiếc gậy đập vào người, cho dù nội tâm có cứng cỏi hơn nữa, nhưng thật sự vẫn rất đau. Mỗi lần tôi bị gậy đánh lên người như vậy, dù đau đớn thế nào, vẫn phải cắn răng, không dám bật thành tiếng.

Gửi những người đang “chết” ở tuổi trẻ của mình: Có sợ hãi, kêu ca hay tỏ vẻ bình thản thì cuộc sống vẫn làm khó bạn thôi - Ảnh 1.

– 2 –

Thật ra, đôi khi đối mặt với cuộc đời của mình, tôi cũng không biết phải làm thế nào, không biết con đường sau này nên đi thế nào.

Lớn chừng này rồi, tôi giỏi nhất cũng chỉ có khóc. Gặp khó khăn, tôi tìm một góc không người để khóc đã đời trước, chửi rủa cuộc sống thật lớn tiếng, chờ sau khi bản thân đã trút hết tất cả cảm xúc tiêu cực mới suy nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề. Đây là nguyên tắc không tốt không xấu mà nhiều năm nay tôi ít khi dùng đến nhưng luôn duy trì lâu nhất.

Tối hôm đó sau khi tôi khóc đã đời, những ấm ức, buồn phiền đều đã được trút đi ít nhiều, tôi bắt đầu tích cực tìm kiếm cách giải quyết, nỗ lực để bản thân bám víu vào một thứ gì đó có thể giúp tôi đứng vững.

Nhưng còn đáng buồn hơn khi gặp phải khó khăn, đó là khi bạn nhìn từ đầu đến cuối danh sách liên lạc, bạn sẽ nhận ra không những không tìm thấy một người có thể để bạn dựa dẫm một chút, dành cho bạn cảm giác an toàn một chút, mà ngay cả một người để nói chuyện phiếm cũng không thấy đâu.

Buồn nhất không phải là bạn không có bạn bè, mà là bạn có rất nhiều bạn bè, nhưng lại không một ai có thể khiến bạn gạt bỏ phòng bị để nói hết những lời trong lòng, sau này, bạn sẽ dần dần hiểu ra, trên thế giới này, người mà bạn thật sự có thể dựa vào chỉ có bản thân. Không ai có thể cứu bạn, ngoại trừ chính bạn.

“Làm thế nào để tiếp tục sống mà như không hề bị tổn thương trong khi bạn luôn buồn bã chán nản, thậm chí cảm thấy không gắng gượng tiếp được nữa? Làm thế nào để nghĩ cách vượt qua tất cả những khó khăn bạn đang vấp phải?” Khoảng thời gian khó trải qua này, ngoại trừ bạn thì không còn ai có thể giúp bạn trải qua hết được.

Bạn chỉ có thể lao đầu về phía trước, cho dù sứt đầu mẻ trán, cho dù trong lòng thừa nhận và sợ hãi 100 lần, cảm thấy vì sao cuộc sống lại làm khó bản thân đến thế, nhưng đến lần thứ 101 vẫn phải động viên chính mình lấy lại tinh thần, nhất định phải phấn chấn lên.

Khi bạn cảm thấy cuộc sống là một mớ hỗn độn, như thể căn bản không nhìn thấy hy vọng, không biết tương lai về đâu, như thể không được sống một cuộc đời mà mình mong muốn, cho dù phiền muộn hơn nữa, muốn vứt bỏ hết tất cả đi nữa, bạn cũng phải thuyết phục bản thân mình nhẫn nại một chút, kiên nhẫn một chút, không ngừng “tẩy não” bản thân, bảo với chính mình phải nghĩ cách để giải quyết những vấn đề này.

Cũng đến bây giờ thì tôi mới hiểu, cuộc sống này không phải mình muốn là được, phiền phức cứ nối nhau không ngừng xuất hiện.

Lúc trước bất kể gặp phải chuyện lớn lao gì, nếu như không giải quyết được thì tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu, cả ngày không ngừng suy nghĩ đến rồi bứt rứt. Khi đó chị tôi còn cười nói với tôi rằng: “Vướng bận trong lòng vài chuyện sẽ không chết ai đâu”. “Không được, em thích cảm giác trong lòng nhẹ nhàng thoải mái”, tôi đã trả lời như vậy.

Bây giờ mới hiểu, trong lòng vướng bận vài chuyện, mới là căn bệnh mà trong thế giới của người trưởng thành ai cũng mắc phải, căn bệnh này tên là “áp lực”, những ngày tháng vô tư không cần phải đắn đo suy nghĩ đã một đi không trở lại.

Gửi những người đang “chết” ở tuổi trẻ của mình: Có sợ hãi, kêu ca hay tỏ vẻ bình thản thì cuộc sống vẫn làm khó bạn thôi - Ảnh 2.

– 3 –

Ban đầu tôi từng nghi ngờ chính mình, liệu có phải bởi vì năng lực của bản thân có vấn đề, có phải bản thân quá kém cỏi hay bản thân không thích hợp lăn lộn ngoài xã hội? Nhưng trong lòng tôi vẫn rất ngưỡng mộ, rất muốn trở thành một cô gái giỏi giang và độc lập trong công việc, tôi cảm thấy đó là một trải nghiệm mới mẻ.

Tôi đã hỏi rất nhiều bạn bè xung quanh, có người vừa tốt nghiệp không bao lâu, người đã làm việc được một năm, còn có người đi làm nhiều năm, công việc ngày càng thuận lợi, gia đình cũng rất mỹ mãn, tôi hỏi họ rằng: “Khi anh, chị vừa tốt nghiệp trông như thế nào, có cảm thấy cuộc sống là một mớ hỗn độn, rất khó trải qua, rất không quen, rất không thích ứng, hoặc là rất muốn trốn tránh không?”

Họ đều trả lời như nhau: Khoảng thời gian khi vừa chuyển từ trường ra ngoài xã hội rất đau đớn.

Bạn của tôi nói rằng lúc đó cậu ấy cũng rất lo lắng khi phải đứng trước áp lực từ công việc và cuộc sống. “Những lúc cảm thấy quá nhiều thứ dồn nén, tớ sẽ đi đón tàu điện ngầm vào giờ cao điểm, rồi ngồi ở đó, quan sát đủ loại người, đủ loại trai xinh gái đẹp, đủ loại bè bạn mà tớ thường thấy tên trong danh sách bạn bè đều đang vội vã đón tàu điện ngầm, họ làm vậy vì điều gì?

Thật sự nhìn thấy cảnh tượng đó thì cậu sẽ hiểu, những người dù xấu xí hơn mình hay xinh đẹp hơn mình đều đang vội vàng đón tàu điện ngầm, còn tớ thì vẫn ở đây oán trời trách đất, có phải là tớ đang bị ngốc không? Lo âu, phiền muộn ai mà chẳng có, kiên cường bước tiếp mới là người chiến thắng.”

Chị Hạ đã làm việc được một năm nói: Lúc chị ấy mới vào làm không có nhiều tiền cho lắm, đúng lúc cần phải mua bộ đồng phục cho ngày đi làm đầu tiên của cuộc đời, khi đó chị ấy gửi tin nhắn cho cha mình nói rằng có thể cho chị ấy mượn một khoản hay không, chờ khi nào có lương chị sẽ trả, cha của chị không hề chần chừ chuyển tiền ngay vào thẻ cho chị, còn chị Hạ bởi vì chuyện này mà một mình trốn vào nhà vệ sinh khóc thút thít, khi đó chị ấy cũng cảm thấy bản thân thật vô dụng, đã đi làm rồi mà còn xòe tay xin tiền người nhà, cho nên đã hứa với lòng sẽ kiếm thật nhiều tiền.

Còn chị Yến đã đi làm nhiều năm, cuộc sống và công việc cũng dần đi vào quỹ đạo nói: Năm đầu tiên tốt nghiệp, chị ấy cũng trải qua những ngày tháng như vậy, cũng cảm thấy rất đau đớn, thi thoảng còn tìm chỗ khóc, phải mất một khoảng thời gian để làm quen.

Một chị khác lại nói đùa với tôi: “Đừng sợ hãi, cũng đừng nhụt chí, em cảm thấy hiện giờ rất khó khăn, sau này có những lúc còn khó khăn hơn nữa, vả lại sau khi em vượt qua hết những điều này rồi, quay đầu nhìn lại sẽ nhận thấy chẳng qua chỉ như vậy, đều là những chuyện nhỏ nhặt.”

Bao gồm cả những người xung quanh mà bạn cảm thấy họ rất thành đạt, rất tỏa sáng, khi cẩn thận tìm hiểu quá khứ của họ, bạn sẽ thấy rằng, tuổi ngoài 20 của chúng ta đều như nhau, không phải bản thân bạn tệ hại. Vả lại tuổi trẻ của tôi không ra gì đi nữa, cũng không ngăn cản được tôi muốn trở thành hình mẫu bản thân mình yêu thích.

Gửi những người đang “chết” ở tuổi trẻ của mình: Có sợ hãi, kêu ca hay tỏ vẻ bình thản thì cuộc sống vẫn làm khó bạn thôi - Ảnh 3.

– 4 –

Nhưng cuối cùng, có một câu chuyện rất nhỏ đã tiếp thêm động lực cho tôi.

Các em học sinh ở trường cũ lại viết bài về tôi đăng lên trang web của trường. Thật ra tôi vốn không biết chuyện này, nhưng hôm qua thầy giáo đột nhiên chia sẻ một liên kết trong nhóm trò chuyện, đồng thời gắn thẻ tôi vào, còn khuyến khích các em học sinh nên học tập tôi.

Thành thật mà nói, nhìn tôi trong mắt của các em, khen ngợi tôi ưu tú thế nào, tôi đọc mà cảm thấy hổ thẹn, cũng rất chột dạ, nhưng sau khi đọc hết bài, tâm trạng của tôi bắt đầu trở nên tốt hơn.

Không phải vì được người khác khen ngợi, cũng không phải vì tôi được nhắc đến, mà là khi nhìn chính mình dưới góc độ của các em học sinh, dường như tôi cũng không tệ đến như vậy, trong mắt người khác tôi cũng được ngưỡng mộ, cuộc sống của tôi cũng xem như đáng để một số người phải ao ước, cuộc đời cũng không quá bạc bẽo với tôi.

Thật ra cuộc sống đối xử với mỗi người đều rất công bằng, sau lưng những người có vẻ ngoài hào nhoáng cũng có những tháng ngày khó trải qua của riêng họ, đừng cảm thấy bản thân mình tệ hại, đừng so sánh với người khác, hãy nhìn vào những gì mình có và tích cực làm việc để có được thứ mình muốn.

Các bạn có phiền muộn thì tôi cũng có, những việc các bạn trải qua có thể tôi cũng đã, đang và sắp trải qua, vậy thì hãy cổ vũ lẫn nhau để cùng tiến bộ.

Xin hãy ghi nhớ, nhất định đừng để bản thân “chết” ở tuổi trẻ của chính mình!



Tu An


Theo Trí Thức Trẻ

01

Em trai vừa hoàn thành kỳ thi đại học nói với tôi, nó rất mong được quay về lúc còn đang học cấp ba.

“Thực ra, mấy năm cấp ba em không thực sự cố gắng học. Nếu em cố gắng, nghiêm túc với việc học ngay từ ban đầu thì chắc cũng không đến nỗi bỏ nhiều bài như thế.”

Tôi biết, giờ nó không hài lòng với kết quả thi đại học của mình, cũng không hài lòng với 3 năm cấp ba của nó.

Vốn dĩ nó có thể làm tốt hơn. Nhưng có lẽ là do lười, do ham chơi, do quá tự tin vào bản thân nên trong thời gian học cấp ba, đặc biệt là lớp 12, nó chỉ ra vẻ chăm chỉ học tập để đối phó với mọi người, chứ không thực sự học nghiêm túc, chẳng được mấy chữ vào đầu. Đến lúc đi thi không làm được bài, nó mới bắt đầu hối tiếc.

Tôi nói với nó, bây giờ có hối hận cũng chẳng có tác dụng gì, không đỗ được trường cao thì vào trường thấp. Việc quan trọng trước mắt là tập trung vào mấy năm đại học sắp tới, đừng để đến lúc tốt nghiệp lại hối tiếc đã lãng phí mấy năm đại học.

Gửi những bạn sức còn trẻ mà đã vội đắn đo: Điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời không phải bạn không thể mà là bạn vốn có thể - Ảnh 1.

02

Rất nhiều người trong chúng ta cũng vậy, mãi đến lúc muộn rồi mới biết trân trọng quãng thời gian mình đã bỏ phí.

Còn nhớ năm ngoái tôi từng tham gia một buổi diễn thuyết, diễn giả đã nói thế này:

“Nếu bạn không cố gắng, chút tài năng hiện có làm sao thỏa mãn được mong muốn của bạn?

Nếu bạn không nỗ lực, làm sao đuổi kịp tốc độ già đi của cha mẹ?

Nếu bạn không phấn đấu, thì bạn có gì để bắt đầu những chuyến đi ngắm nhìn thế giới rộng lớn?

Khi một người già đi, điều đau khổ nhất không phải là họ chưa làm được gì, mà là họ vốn có thể làm được.

Trong trái tim mỗi người đều có một đại dương, nếu bản thân mình không tự căng buồm, thì còn đợi ai giúp ra khơi? Trên đời này chỉ có nỗ lực mới đổi được thành công, không có loại huy hoàng nào cứ chờ là tự đến.”

Ông còn kể về tuổi trẻ của mình,về những tháng năm cắp sách đến trường, theo đuổi tri thức. Ông nhắn nhủ đến con cái của ông, đến chúng tôi, nhưng người trẻ, hãy cố gắng hết sức có thể, đừng để khi thời gian đã trôi đi mất, bên cạnh chỉ còn lại những hối tiếc muộn màng.

Có lẽ phải bước qua những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, con người ta mới hiểu hết được ý nghĩa của sự phấn đấu, mới có thể tha thiết truyền tải lại cho lớp trẻ thông điệp quý báu: Phải cố gắng!

Gửi những bạn sức còn trẻ mà đã vội đắn đo: Điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời không phải bạn không thể mà là bạn vốn có thể - Ảnh 2.

03

Theo một cuộc điều tra, có đến 92% người tham gia hối hận thời trẻ không cố gắng hết mình để rồi hiện tại chẳng có gì.

Họ hối hận không phải vì giờ chẳng có gì trong tay, mà là vì không đã không cố gắng hết sức.

Không đủ khả năng, không đủ thực lực nên không thể hiện thực hóa nguyện vọng không có gì đáng hối hận. Điều đáng hối hận là rõ ràng bản thân có năng lực, nhưng lại vì không đủ cố gắng, bỏ lỡ cơ hội.

Trên đời này không có thuốc hối hận, đừng để đến khi nhận ra thì đã quá muộn màng.

Điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời này, chính là mãi đến khi tuổi đã xế chiều, mới nhận ra mình đã qua loa lãng phí quãng thời gian tươi đẹp nhất cuộc đời như thế nào. Để rồi, khi có con có cái, cứ mãi tha thiết dặn dò chúng đừng giẫm lên vết xe đổ của mình.

Mà các con cũng giống như chính mình năm đó, người kể chân thành, người nghe có lệ. Cha mẹ chỉ đành giương mắt nhìn con mình lặp lại sai lầm của chính mình năm xưa. Đến khi con lớn lên, sinh con đẻ cái, lại kể chúng nghe, lại dặn dò. Cứ thế, cứ thế, thành một vòng tuần hoàn không hồi kết.

Các bạn còn trẻ, hãy cố gắng nữa lên, đừng để hối tiếc có cơ hội gõ cửa cuộc đời bạn!



Sandy


Theo Trí Thức Trẻ